Mấy luồng kiếm quang màu xanh băng hoặc màu trắng cao thấp không giống nhau xẹt qua bầu trời đêm.
Cúi đầu nhìn, một dãy núi đen ngòm bao quanh một thị trấn nhỏ, giờ tí đã qua gần đến sáng sớm, cũng không còn bao nhiêu ngọn đèn dầu.
"Nơi này"
Nói xong, kiếm quang liên tục giảm xuống, Cô Tô Lam thị tới chi viện.
Tìm theo tín hiệu đến Phật Cước trấn, vào Đại Phật Sơn, trước khi tìm được hai người, người Lam gia đã cứu được ba tên tu sĩ đang quỳ sát đất, tuy có hô hấp, nhưng hai mắt đăm đăm cả người lạnh như băng, vỗ đánh không hề phản ứng, đều cho thấy là đã bị mất hồn – mặc dù đã trốn ra khỏi Đền Thiên Nữ, nhưng vì đã ước nguyện, nên hồn phách bị thực hồn thiên nữ cướp đi, liền giống như người làm biếng trong đêm tân hôn, phải trả giá cho Thiên Nữ ngay trong phòng tân hôn.
Một tà vật trong một đêm có thể nuốt chửng ít nhất ba sinh hồn người, nên sẽ không phải là thứ mà Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ đang ở độ tuổi thiếu niên có thể ứng phó được, tình thế có thể nói là nguy hiểm, tín hiệu lại chỉ thả một phát, khó có thể xác định là còn an toàn không sao, hay là quá muộn để được trợ giúp thêm....
Lam Hi Thần khó tránh khỏi nôn nóng, cùng với trưởng bối lộ vẻ mặt nghiêm trọng, may mà nhanh chóng xác nhận phương hướng, tìm được Đền Thiên Nữ, tiến vào hang đá, mặt đất đầy đá vụn trắng bóng khiến mọi người hơi kinh ngạc, nhìn kỹ lại, ngồi dựa vào vách hang đá chính là Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ.
Thận trọng lần lượt đi vào, thấy cả hai người đều không sao mới thở phào một hơi.
Nghỉ ngơi một canh giờ, Lam Vong Cơ nghe động tĩnh tự nhiên mở to mắt, trên mặt đã sớm giảm đi vẻ mỏi mệt.
Bọn họ báo cáo vì gần đây trên trấn xảy ra việc kỳ lạ, đến cuối cùng kết luận rằng nơi này bị tượng Thiên nữ quấy phá, nhận sự cung phụng cả trăm năm nên có pháp lực, lại có lòng tham nên suy nghĩ lệch lạc muốn lấy hồn người, bởi vì không chắc chắn có thể đối phó được dã thần nên bắn tín hiệu cầu viện, không ngờ sau đó lại có đám tu sĩ tuỳ tiện xông vào, buộc phải ra tay.
Tóm tắt lại sự việc, sau đó trình lên đan nguyên của thực hồn thiên nữ.
Trưởng bối Lam gia gật đậu, khen ngợi bọn họ.
Sau đó chỉ huy môn nhân xử lý tiếp, mang mấy tên tu sĩ bị mất hồn đi, kế tiếp sẽ cẩn thận lấy đan nguyên ra, nếu có thể cứu chữu thì sẽ cứu, thật sự nếu không có cách xoay chuyển trời đất thì cũng là ý trời, dù sao cũng là tự tìm, không thể trách ai.
Lúc hừng đông, sau khi kiểm tra kỹ hang đá, môn nhân sẽ lại vào Phật Cước trấn để xem xét, đặc biệt là A Yên cô nương còn sống và người cuối cùng bị mất hồn.
Được ra lệnh trở về trước, Lam Hi Thần hộ tống bọn họ trở về, cho nên cuối cùng bọn họ không thế xem những việc đó được.
Ba ngày sau, dùng thuốc trị thương thượng phẩm của Cô Tô Lam thị, đôi tay của Lam Vong Cơ đương nhiên đã khỏi hoàn toàn, Nguỵ Vô Tiện cẩn thận nâng bàn tay lên trước mặt một lát, xem xong, phủ bàn tay mình lên, cũng không buông ra, Lam Vong Cơ không nói gì, để tuỳ ý hắn.
Nguỵ Vô Tiện mới làm như thuận miệng hỏi, biết được hồn phách của sáu gã tu sĩ bị tổn hại nặng nhẹ khác nhau, đã được người nhà nhận về, còn A Yên cô nương, như khi đó bọn hắn đã phán đoán, việc cứu chữa không hiệu quả, nửa đời còn lại chỉ có thể điên khùng, thần trí không rõ như vậy, người thứ bảy bị hại là vị tiểu thiếu gia, cũng bị như thế.
Lam Vong Cơ nhỏ giọng kể lại xong, Nguỵ Vô Tiện cũng không nói gì, tay cứ vô thức xoa xoa lên đôi tay hoàn mỹ trắng nõn tựa như ngọc kia.
Sau sự việc ở Đại Phật Sơn, Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Vô Tiện bắt đầu thường xuyên đi ra ngoài săn đêm, nếu hơi có nguy hiểm sẽ có trưởng bối Lam gia cùng đi, ít nhất là đứng chờ gần đó, tuỳ theo tình huống có thể hỗ trợ, hoặc là, phối hợp cùng các đồng học khác trong Lam gia để hành động.
Mà cũng không gặp con mồi nào khiến người ta sợ hãi như thực hồn thiên nữ lần đó, nên nói là sự việc dã thần quấy phá như thế, có khi cả đời cũng không chắc gặp được một lần.
Cũng có lúc gặp vật có chút lợi hại, nhưng đều giải quyết ổn thoả, nhưng phần nhiều chỉ là hung tà yêu thú bình thường.
Nguỵ Vô Tiện còn từng đánh với tẩu thi cả đêm, tẩu thi không gây ra hoạ gì lớn, chỉ khiến bá tánh bình thường sợ hãi tới mức ban đêm không dám ra khỏi nhà, nhưng xử lý tẩu thi tốn thời gian lại lao lực, bọn họ phải đi loanh quanh tìm, tìm từng con một, Phong tà bàn đã chứng minh tác dụng, nên đã có tên, nhưng hiệu quả chưa lớn lắm, chưa hại người sẽ không chỉ ra được, nếu số lượng nhiều quá thì kim sẽ quay loạn lên, không phân biệt được phương hướng, đã sửa chữa vài lần, đôi khi phải dứt khoát cất đi.
Luôn luôn không hài lòng, chỉ có Lam Vong Cơ mới biết được Nguỵ Vô Tiện liên tục thí nghiệm, từng bước hoàn thiện, mãi cho đến lần đi săn đêm nọ, trưởng bối đi theo để bảo vệ cho tiểu bối an toàn mới thấy, mấy đồ vật mới phát minh sau Nhiên âm phù cùng lúc bị phát hiện.
Vô cùng kinh ngạc, nhưng sau đó, Lam gia đem chuyện này với cả chuyện diệt được thực hồn thiên nữ giấu đi, lúc này, Ôn gia đang đè ở phía trên, cũng không nên để lộ ra ngoài.
Nguỵ Vô Tiện cũng không quan tâm, bởi dù sao cũng đều là sản phẩm chưa hoàn chỉnh, như Nhiên âm phù tốc độ cháy quá nhanh, có khi còn chưa kịp tìm ra âm hồn đã cháy mất tiêu.
Lúc đầu không có nhiều người thấy qua, nên dùng để dọa các môn nhân Lam gia khác vẫn được, như tên môn sinh lúc trước kêu Nguỵ Vô Tiện là Nhị phụ nhân, cho cầm lá bùa, đột nhiên cháy trong tay, cả kinh suýt nữa quăng ra ngoài, biểu tình quá mức khoa trương, làm cho Nguỵ Vô Tiện cười điên cuồng, bị Lam Vong Cơ xách đi.
Do số lần đi săn đêm nhiều lên, có nhiều cơ hội để nghiệm chứng, nên đồ vật Nguỵ Vô Tiện đem vô Tĩnh Thất cũng càng tăng lên, Lam Vong Cơ có khi đi tuần tra ban đêm trở về, thấy người chưa ngủ, khắp nơi rải rác các bộ phận, nhìn thấy y còn biết ném đồ trên tay đi mà nhào vào lòng, hoặc khi người ngủ rồi, nhưng không nằm trên giường, mà cuộn ở một góc nào đó, trong tay còn nắm đồ vật gì đó không rõ tác dụng.
Chỉ có thể lắc đầu, khom người lấy đồ vật ra, ôm người lên giường đắp chăn cẩn thận, rồi ra tay dọn dẹp đống hỗn độn dưới đất.
May mà mỗi lần nhìn thấy đều sắp xếp lại, Nguỵ Vô Tiện bày ra một mớ hỗn độn, nhưng không dơ, cho nên dọn dẹp cũng nhanh.
Chỉ có một lần Lam Vong Cơ chắc chắn là Nguỵ Vô Tiện cố ý, bỗng nhiên vì lý do gì đó không thể đi săn đêm, lần chia cách đó là ba ngày. Rốt cuộc khi trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, mở cửa Tĩnh Thất ra, Lam Vong Cơ rơi vào trầm mặc, trong nháy mắt nghĩ là mình đã đi vào nhầm chỗ.
Sau khi đóng cửa lại, Lam Vong Cơ mặt vô biểu tình đào bới người đang lăn lộn trong đống giấy vụn ra, Nguỵ Vô Tiện lúc đầu còn vô cùng đắc ý, vẫn vui đùa trêu chọc không đổi như xưa nay, nhưng cuối cùng phải khóc nức nở mềm mại mà xin tha.
Nghe nói về việc không có manh mối tìm tẩu thi ở trong Hà Gia thôn khiến cho việc gϊếŧ tẩu thi không có hiệu quả, mấy tháng sau, hắn vẽ mấy bùa chú đặc biệt lên lá cờ đen rồi bày trận, tẩu thi tự bị hấp dẫn mà đi lại đây, bị bao vây, sau đó môn sinh Lam thị tiêu diệt, từ đó trong thị trấn nhờ giúp đỡ không còn tìm thấy bất kỳ con tẩu thi nào nữa.
Hôm nay, lên núi hàng yêu trừ ma, gặp con rết trăm chân chưa từng giao đấu, Nguỵ Vô Tiện một kiếm chặt đứt. Tra kiếm vào vỏ, liền đi qua ôm lấy Lam Vong Cơ đang đứng chờ, cười nói: "Kiểm tra một chút, nếu không việc gì, thì có thể về nhà rồi!"
Lam Vong Cơ một tay xoa xoa hắn, nhẹ giọng đáp: "Ùm"
Lại tìm, nhưng không thấy gì, đi ngang qua rừng trúc, Nguỵ Vô Tiện tâm huyết dâng trào, rút Tuỳ Tiện ra khỏi vỏ, chặt đứt một đoạn trúc, khắc mấy cái lỗ, rồi đưa lên miệng thổi.
Tiếng sáo chói tai, Nguỵ Vô Tiện thổi ra một tràng âm thanh, quay đầu nhìn Lam Vong Cơ vẫn trong dáng vẻ bình thản như cũ, hắn bị chọc cười, cười đến mức dừng không được, một hồi sau ngưng tiếng cười đem sáo xuống sửa một chút, thổi lại lần nữa, đỡ hơn một chút.
Vừa đi vừa thổi, Lam Vong Cơ lúc đó cũng không quan tâm tới một vài tiếng sáo bị bể ra, một số đoạn đặc biệt là âm trầm bị khàn đυ.c khó nghe, Nguỵ Vô Tiện hít mấy hơi, thổi xong giai điệu đó, quay đầu hỏi Lam Vong Cơ có nghe ra hắn thổi cái gì không.
Lam Vong Cơ trả lời chính xác, đó là hôm qua Nguỵ Vô Tiện dựa vào y nghe đàn, phát hiện là bài mới sáng tác, hỏi ra, liền có câu trả lời.
Đang cao hứng, Nguỵ Vô Tiện liền chạy tới ôm người, lấy sáo trúc trong tay xoay xoay, cười nói: "Ngươi đánh đàn, cái này ta thật sự không học được, nhưng ta sẽ luyện thổi sáo, về sau có thể cùng ngươi hợp tấu, ngươi phải biết rằng hồi nhỏ ta thường hay thổi sáo..."
Lam Vong Cơ gật đầu: "Được".
Nguỵ Vô Tiện lại càng dựa sát vào một chút, hạ giọng nói: "Lam Trạm, ngươi nói được, vậy ta luyện tập thật nhé?"
"Ừm"
"Chỉ là thứ này cần phải được sửa lại, ta cần phải luyện tập nhiều hơn, ai da, thật ngại phải để cho ngươi nghe thứ này...."
"Không sao". Lam Vong Cơ bỗng nhiên nhẹ nhàng lấy cây sáo từ tay hắn, rút Tị Trần ra, thoáng cúi đầu, hết sức chăm chú chỉnh sửa, sau đó đưa cho Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy hơi sửng sốt, việc này đương nhiên hắn có thể làm, việc tỉ mỉ khéo léo này, hắn thường lăn lộn với mấy món đồ chơi hiếm lạ cổ quái, mới vừa rồi là do lười, chỉ tuỳ ý cắt vát hai ba nhát để làm ra cây sáo thổi gϊếŧ thời gian, có lẽ sau đó lại rời đi, vứt lại cây sáo trong ngọn núi này cũng không có gì là lạ.
Nhưng không ngờ Lam Vong Cơ lại ra tay giúp hắn chỉnh sửa tỉ mỉ, mũi kiếm bén nhọn trước mặt vừa khắc vừa xoay, các mảnh vụn rơi xuống, đều như nhiễm ánh kiếm lạnh lẽo.
Bỗng nhiên liền nghĩ sẽ không làm mất cây sáo này.
Khoé miệng ngậm cười, Nguỵ Vô Tiện đem sáo trúc đưa lên miệng, chỗ tay hắn cầm, làm như vẫn còn lưu lại hơi ấm từ tay Lam Vong Cơ, nói: "Nếu Lam Trạm ngươi... đã giúp ta chỉnh sửa tinh xảo như thế rồi, thì ta thổi lại một khúc xem sao nhé?"
Nhắm mắt, tiếng sáo réo rắt xuyên qua bầu trời đêm của núi rừng, tiếng gió ào ào, cũng không giấu diếm khoảnh khắc hạnh phúc, thỉnh thoảng vυ't cao lên.
Lam Vong Cơ đứng bên cạnh và lắng nghe, ánh mắt của y mở ra, giống như vẻ mặt chăm chú của Nguỵ Vô Tiện lúc ở Tĩnh Thất nghe tiếng đàn tưng tưng.
Sau khúc nhạc, dư âm vẫn còn vang vọng khắp thung lũng.