[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 32: (H)

Nếu ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, cơm xong, là ở trong Tĩnh Thất.

Có khi Nguỵ Vô Tiện lẳng lặng nghe Lam Vong Cơ đánh đàn, Lam Vong Cơ mười sáu tuổi, nhưng cầm kỹ (kỹ thuật đánh đàn) đã rất điêu luyện. Một thân ngồi ngay ngắn, hơi hơi cúi đầu tập trung, một bộ bạch y, u nhã quạnh quẽ, hai ngón tay đó phân ra rõ ràng, ngón tay thon dài trắng nõn khẩy lên cây thất huyền cổ cầm, tiếng đàn linh hoạt kỳ ảo trong suốt, tản ra như ngọn sóng, làm cả phòng mát lạnh.

Trước đến giờ hắn không nỡ nhắm mắt, tiếng đàn thì động lòng người, còn người đánh đàn thì đẹp như trong tranh, ánh mắt khó mà dời đi.

Từng có lúc tâm huyết dâng trào, nói Lam Vong Cơ dạy hắn đánh đàn, Lam Vong Cơ cũng không nói nhiều, tìm cuốn cầm phổ nhập môn tặng cho hắn, biết Nguỵ Vô Tiện không kiên nhẫn ngồi nghe, nên nói ngắn gọn, rồi dạy cách sử dụng các ngón tay.

Một người thì nghiêm túc, người kia lại rất nhiều yêu cầu, nào là ngồi đối diện nhìn ngược sẽ không hiểu, ngồi nghiêng một phía, thì phàn nàn không đủ gần nên thấy không rõ, rốt cuộc chui hẳn vào trong vòng tay Lam Vong Cơ, vừa muốn xoay vừa muốn giãy, nói đến mức tâm trí người ôm bay mất tiêu, sán tới cọ cọ, bắt đôi tay ấm áp kia cầm lấy tay hắn chỉ cách nhấn đàn, câu một cái lại chạm một cái, không có ai là ghi nhớ xuống tận đáy lòng rồi.

Lam Vong Cơ cũng biết, Nguỵ Vô Tiện rõ ràng không có ý muốn học, trong mấy ngày liền, hỏi cái gì, dạy cái gì, yêu cầu cái gì, thoả mãn cái gì, đều khởi nguồn từ hắn. Cuối cùng hắn nửa điểm cũng không học được, cọ đến thiếu chút nữa là ra lửa, mới chịu thôi.

Hay là buổi tối, từng người đọc sách, nếu kêu Nguỵ Vô Tiện học, hắn thật sự không thích phương pháp dạy học của Lam Khải Nhân nhưng cũng không có nghĩa là hắn không chịu đọc sách. Nếu cảm thấy hứng thú, liền mở một cuốn sách cổ, một tay cầm bút viết rồng bay phượng múa lên tờ giấy để bên cạnh, khi thì đối chiếu lại nội dung, trầm tư một lát, thêm vài nét bút phê bình.

Lam Vong Cơ xem qua nội dung, chữ viết qua loa, nhưng lại có khí khái xuất sắc, mà nội dung thì.... thực sự khiến y phải ngạc nhiên.

Y sẽ thu giữ những tờ giấy Nguỵ Vô Tiện viết xong, Nguỵ Vô Tiện cũng không để ý mấy thứ đó, có khi ngủ, gió thổi bay tờ giấy cũng lười đi nhặt, là Lam Vong Cơ nhặt lên, đóng thành tập, giữ trong một ngăn gỗ riêng biệt.

Thỉnh thoảng nhớ đến, Nguỵ Vô Tiện hỏi những bản thảo hôm nọ hắn viết, Lam Vong Cơ gật đầu đứng dậy, đi vào trước tủ mở ra, ngón tay lướt trên tập giấy được xếp phẳng phiu, ngẫm nghĩ một chút, rồi chọn đúng tập giấy lấy ra đưa cho hắn.

Ở Cô Tô Lam thị cũng có tu luyện, trong quy định thời gian làm việc và nghỉ ngơi hàng ngày có thời gian để tu luyện, ngoại trừ khi có cảm xúc, thì sẽ bế quan.

Nguỵ Vô Tiện nếu không có ý tu luyện thì sẽ tránh đi.

Thỉnh thoảng Lam Vong Cơ tu luyện xong, ra phòng ngoài, Nguỵ Vô Tiện không biết đang mân mê cái gì, nhìn thấy y, lập tức bỏ đó, nhào ngay lên người y.

Theo lời của Nguỵ Vô Tiện, ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm đi chơi vào ban đêm, không thể đi ra ngoài, bọn họ lại cứ muốn "làm chút gì đó" mà không được, nên mới đành làm những việc như vậy.

Lam Vong Cơ nghĩ, không biết Nguỵ Vô Tiện có nhàm chán không, tính tình của hai người, thời gian làm việc và nghỉ ngơi từ trước đến nay đều khác, thử phối hợp, nhân nhượng, người nọ lại không biết thế nào, y thích yên tĩnh, không thích ra ngoài, không thích náo nhiệt, lại không muốn cách Nguỵ Vô Tiện quá xa.

Thật nghi ngờ, không biết trước khi tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, Nguỵ Vô Tiện vốn hay làm những việc gì?

Sáng sớm đến Liên Hoa Ổ, cùng Giang Trừng nói chuyện một chút, rồi đến phòng bếp ăn canh, cơm xong vào giờ ngọ, thật sự đi hái đài sen, cùng chung chiếc thuyền nhỏ, nhẹ nhàng đung đưa, đi vào một mảng xanh biếc. Rời khỏi chỗ đó, mặt hồ sáng lấp lánh kia, chiếu lên người chàng thiếu niên đang cười to sảng khoái, hết sức động lòng người.

Qua cơm chiều, cũng không về ngay phòng ngủ Nguỵ Vô Tiện, mà bị lôi kéo đi trải nghiệm sự náo nhiệt của Liên Hoa Ổ vào ban đêm.

Đúng như lời nói, đèn đuốc sáng trưng, ngoài bến tàu vẫn còn rất nhiều hàng rong, rất nhiều người đi trên đường, trẻ em con nít chạy chơi vui đùa ầm ĩ, người bán hàng rong thét to, nam nữ già trẻ một mình hoặc đi cùng hai ba người bạn, cũng có cùng nhau nắm tay đi.

Thỉnh thoảng từ nơi nào đó truyền đến mùi đồ ăn hấp dẫn, Nguỵ Vô Tiện kéo y qua nhìn một cái, rõ ràng vừa ăn cơm xong, một hai phải lấy một cái, chính mình thèm ăn, còn muốn xúi Lam Vong Cơ nếm thử, liếc thấy món đồ nhỏ hay hay, liền đưa tay sờ, tiện tay nhặt lên, cứ thế không ngừng, gặp chủ quán quen, thì được cho đồ ăn, ngoài miệng còn trêu chọc vài câu.... Được hỏi nhiều nhất là sao lâu rồi không thấy, còn có chàng thiếu niên tuấn tú khí chất lạnh lùng ở phía sau kia, từ đâu đến? Có thể thấy, Vân Mộng Liên Hoa Ổ, chính là lãnh địa của Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên nói: "Lam Trạm, ngươi biết không, bọn họ đều hỏi ta tiểu công tử đẹp trai này từ đâu ra á?"

Đang vật lộn với món đồ chơi làm bằng đường trên tay, không biết làm sao để mở miệng, Lam Vong Cơ nghe vậy giương mắt nhìn hắn, sau một lúc lâu hỏi: "Ngươi trả lời như thế nào?"

Nguỵ Vô Tiện chỉ chỉ vào mình, nói: "Ta á? Còn có thể trả lời thế nào nữa, nói ngươi là Tiểu công tử Lam gia, nói ngươi... là người của ta đó!"

Trên người của Nguỵ Vô Tiện có hương vị của y, cái đó làm sao mà người bán rong lại không nhìn ra cho được.

Chẳng qua chỉ là một câu hỏi quan tâm thôi.

"Ai da, Lam Trạm, ngươi sao còn cầm như thế? Không ăn à? Ta chỉ cho ngươi, giống vầy nè __" Nguỵ Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ nhìn hắn, chưa nói tiếp, chú ý tới món đồ chơi làm bằng đường sắp chảy ra, đêm hè ở Liên Hoa Ổ, có thể nóng hơn cả ban ngày ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, hắn tiến lên, cắn một miếng vào món đồ chơi làm bằng đường mà Lam Vong Cơ đang cầm trong tay.

Tay Lam Vong Cơ khẽ rung lên, nhưng vẫn cầm vững, không để sợi đường dây ra dính vào Nguỵ Vô Tiện.

"Ăn giống vậy đó, cứ cắn ra là được rồi" ngậm miếng đường vào miệng, cười hì hì nhìn y, mặt mày cong lên.

Trong bóng tối mờ mờ, trên môi dính lớp đường đã chảy, thật là óng ánh mê người.

Nguỵ Vô Tiện liếʍ môi, nhẹ giọng hỏi: ".... Muốn nếm thử?"

Lam Vong Cơ thoáng xuất thần, ma xui quỷ khiến gật đầu, Nguỵ Vô Tiện nghiêng người tới, dựa đến thật gần, cầm tay y, đem món đồ chơi làm bằng đường đưa vào trong miệng y.

"....."

"Ha? Ngọt không?"

Lam Vong Cơ cắn đứt một miếng, yên lặng mà gật đầu.

Hàng rong ban đêm bán dài theo bến tàu Liên Hoa Ổ, nhưng cũng không phải là kéo dài mãi. Đi đến cuối, Nguỵ Vô Tiện xoay người nói sẽ dẫn Lam Vong Cơ đến bờ hồ ngồi, hưởng gió đêm.

Làn gió thổi qua, thoáng thanh tỉnh, phát hiện thế mà giống như mình lần đầu đi dạo phố, hào hứng kéo người đi chơi chỗ này, phá chỗ kia, Nguỵ Vô Tiện có chút dở khóc dở cười, cũng không biết đi qua đám người này, Lam Vong Cơ có cảm thấy khó chịu không.

Hắn biết Lam Vong Cơ không thích ở gần và tiếp xúc với người khác.

Từng đợt gió hồ thổi vào người càng thêm thanh tỉnh, sự phấn khích do đã lâu không trở lại cũng đã giảm xuống, Nguỵ Vô Tiện nghiêng đầu ngó Lam Vong Cơ.

Một đôi mắt màu cực nhạt lẳng lặng nhìn thẳng vào hắn.

Không phải dịp lễ tết nên bờ hồ không có đốt đèn, ánh trăng huyền ảo rọi xuống chỉ có thể miễn cưỡng nhìn cảnh vật, mà hắn trong bóng đêm, vẫn có thể mường tượng ra khuôn mặt Lam Vong Cơ đang cong lên.

Ánh trăng cực nhạt, chiếu rọi lên khuôn mặt thanh lãnh kia thật nhu hoà, giống như đã bị ánh trăng rửa sạch.

Nhịn không được hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ để mặc hắn, sau một lúc lâu mới hơi hơi nheo mắt: "Nguỵ Anh, tay ngươi thật là lạnh".

"Không phải đang ngồi hứng gió sao, vận động một tí sẽ ấm ngay"

Lắc đầu thật khẽ, Lam Vong Cơ lấy tay hắn xuống, phủ một bàn tay lên, cẩn thận che cho ấm.

Chậm rãi mở miệng nói: "Trở về đi, quá giờ Hợi rồi."

"Được"

Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ người này thật đúng là kỳ lạ, ai cũng nói Lam Vong Cơ thoạt nhìn lạnh lùng, tính tình cũng lạnh lùng, vậy mà lòng bàn tay lại ấm áp.

Khi trở về là đã muộn, chỉ có thể tự mình lấy nước tắm gội.

Thay phiên nhau tắm rửa, Nguỵ Vô Tiện mặc trung y bổ nhào lên giường, biết hắn muốn về, phòng ngủ đã sửa sang lại, đệm chăn đương nhiên đã được phơi, mềm mại nghe mùi thơm của nắng ấm.

Lam Vong Cơ đang quỳ trước án thư thấy hắn đã tắm xong, đứng dậy, tắt nến, đến gần giường.

Nguỵ Vô Tiện dịch vào bên trong, chiếc giường gỗ này, hơi nhỏ một chút, không thể nào so với giường trong Tĩnh Thất, may mà hai người đều là thiếu niên, thân thể cũng chưa phát triển hoàn toàn, hơi sát vai một chút cũng không ngại. Bỗng nhiên nhớ tới Tĩnh Thất của Lam Vong Cơ, vẻn vẹn gian phòng ngủ này của hắn không thể nào so sánh được, ngay cả giường cũng rộng lớn, cho dù sau khi hắn dọn vào, tư thế ngủ là ôm nhau, hay tách ra, thì giường gỗ vẫn đủ rộng.

Miên man suy nghĩ về việc này, thấy Lam gia làm việc gì cũng chú ý, các phòng đều có mục đích sử dụng riêng, nơi ở của Lam Vong Cơ - Tĩnh Thất - chẳng lẽ..... ngay từ đầu đã được tính sẵn cho y và đạo lữ tương lai cùng ở?

Hậu tri hậu giác, lập khế ước xong tỉnh lại liền bị đưa vào ở trong Tĩnh Thất, ý nghĩa thật đúng là....

Lam Vong Cơ nhấc tấm chăn mỏng chui vào, chưa kịp ôm ai đó, thì đã chạm phải thân mình nóng hổi vừa mới tắm xong của Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện nhào qua, đôi tay ôm lấy y, nói nhỏ: "Chỗ hơi chật, chịu khó một chút nha".

"Không sao"

Nguỵ Vô Tiện lại nói chuyện khác: "Lam Trạm, ta vừa mới nghĩ đến, Tĩnh Thất của ngươi, không lẽ nhà các ngươi chuẩn bị sẵn cho tới lúc cưới vợ là dùng luôn hả?"

Đột nhiên bị hỏi tới, Lam Vong Cơ hoàn toàn bất ngờ: "......"

Nhìn biểu tình của y, Nguỵ Vô Tiện phụt cười ra tiếng: "Nhị ca ca thật đúng là, không chịu nói sớm, chỉ cần mang ta vào là được!"

"......" Lam Vong Cơ ôm hắn lại, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi"

Nguỵ Vô Tiện cọ cọ, quấn chặt lấy Lam Vong Cơ, an tĩnh lại.

Nói chung giường cũng nhỏ, ôm nhau thật sát, cũng có thể, do đây chính là phòng ngủ suốt mấy năm qua tại Liên Hoa Ổ của Nguỵ Vô Tiện, lúc này hai người gắn bó với nhau tại đây, cảm giác này.....

Nguỵ Vô Tiện nhỏ giọng hỏi: "Lam Trạm, ngươi ngủ rồi sao?"

Lam Vong Cơ không đáp, mở đôi mắt màu lưu ly nhạt màu, lẳng lặng nhìn hắn chăm chú, ánh trăng mông lung chiếu vào từ ô cửa sổ để mở, tạo một vàng sáng trắng quanh thân người đang nằm nghiêng.

Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Ta cảm thấy nóng quá"

Nói xong lại ôm càng sát thêm một chút.

Lam Vong Cơ cũng không có ý định buông tay.

Lại an tĩnh một lát.

Lam Vong Cơ cho rằng Nguỵ Vô Tiện sắp ngủ, đột nghiên hắn từ trong lòng y nhảy ra, ngồi lên người y.

"Lam Trạm!"

"......" Lam Vong Cơ vỗ Nguỵ Vô Tiện, thấp giọng nói: "Đừng nháo, ngủ đi"

Nguỵ Vô Tiện đáng thương hề hề nói: "Nhưng ta ngủ không được".

Lam Vong Cơ có lẽ còn định nói gì đó, nhưng Nguỵ Vô Tiện đã hôn hắn, khiến cho lời chưa kịp nói đành nuốt về.

Trước là nhẹ nhàng mυ'ŧ lấy cánh môi, sau lại dùng đầu lưỡi tinh tế mà liếʍ láp khe hở, ở tư thế ngồi bên trên, hạ thân cũng không chịu an phận, cứ cọ cọ vào khu vực nguy hiểm.

Chỉ trầm mặc ngắn ngủi, rồi chợt vùng lên đoạt lấy quyền chủ động, Lam Vong Cơ một tay đem người ấn xuống, hung hãn xâm nhập, môi lưỡi quấn lấy, hoàn toàn chiếm lĩnh khắp nơi trong khoang miệng, Nguỵ Vô Tiện bị hôn đến hoa mắt say mê, ngón tay nắm chặt lấy trung y của Lam Vong Cơ, phát ra những tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn trong lúc hôn.

Thân mình hơi hơi phát run.

Mùa hè ở Liên Hoa Ổ, thật đúng là nóng.... Hắn thở dốc, đều là hơi thở nóng.

"Lam Trạm.... Ta giúp ngươi, được không....."

Tìm được khe hở, Nguỵ Vô Tiện thoát ra, đôi tay chống lên ngực Lam Vong Cơ chậm rãi ngồi dậy.

Lam Vong Cơ duỗi tay ra nắm lấy hắn, bị Nguỵ Vô Tiện né qua, tiến đến bên tai y nhỏ giọng nói: "Nếu thật không làm..... hãy để ta giúp ngươi....."

Đưa tay cởi dây lưng, vạt áo liền tản ra, Nguỵ Vô Tiện hôn lên môi Lam Vong Cơ, khi Lam Vong Cơ muốn tiếp tục thì nghiêng đầu, hôn từng nụ hôn nhỏ vụn lên khuôn mặt bạch ngọc.

Từ từ dịch chuyển, nhẹ nhàng dùng răng cắn hầu kết, tinh tế liếʍ lấy, rồi xuống ngực, lưu luyến một chút ở đó, một lát mới đi xuống, hôn lên vùng bụng dưới.

Lam Vong Cơ đột nhiên ngồi dậy, nắm chặt vai Nguỵ Vô Tiện nâng lên, hơi thở hơi hơi hỗn loạn.

Nguỵ Vô Tiện đem người ấn ra phía sau, để Lam Vong Cơ ở tư thế nửa nằm nửa ngồi dựa vào đầu giường: "Đừng nhúc nhích, ban ngày ta có nói, còn có phương pháp khác....."

Duỗi tay lấy sợi dây màu đỏ để ở đầu giường cột mái tóc dài lại, một lần nữa quỳ xuống, nhẹ cởi hạ y của Lam Vong Cơ, dương v*t nảy ra, sớm đã đứng thẳng bừng bừng khí thế, mới mười lăm mười sáu tuổi, nhưng không thể đánh giá thấp vật ấy, nặng trĩu cực kỳ ấn tượng, Nguỵ Vô Tiện từ lâu đã lĩnh giáo qua thứ này, nhưng lại chưa ngắm kỹ.

Đơ người một chút.

"Nguỵ Anh...." Giọng Lam Vong Cơ cực kỳ căng thẳng, lại vẫn còn ẩn nhẩn, cứ nắm lấy bả vai hắn, muốn đẩy ra, Nguỵ Vô Tiện lại không chút do dự há miệng ngậm lấy.

Hơi thở Lam Vong Cơ nặng xuống, Nguỵ Vô Tiện đã thong thả đem vật ở hạ thân kia nuốt vào trong miệng, thẳng đến nóc họng, bị vật to lớn ấy thúc vào phía trước, cảm thấy khó chịu, lại hất cánh tay muốn ngăn cản của Lam Vong Cơ ra, hơi nhả ra một đoạn, thử nuốt vào một lần nữa.

Đó là học từ sách đông cung đã xem, tuy không chi tiết, nhưng ít nhất biết rằng không thể dùng răng mà cắn, lúc đầu rất là khó khăn, đợi cho nước bọt thấm ướt hết vật thô dài ấy, việc phun ra nuốt vào thuận lợi hơn rất nhiều, Nguỵ Vô Tiện đương nhiên lần đầu làm nên hơi vụng về, nhưng khả năng học hỏi tốt, mới đầu nhẹ nhàng ngậm lấy, khi trong lòng đã chuẩn bị xong mới thử nuốt nhiều hơn một ít, gương mặt phình ra, nuốt không vô, bèn dùng tay chăm sóc.

Hết sức an ủi vật nóng hổi trong miệng, nghĩ muốn làm cho Lam Vong Cơ thoải mái, nên môi lưỡi đều sử dụng, dốc toàn lực mà làm, quai hàm thực sự căng đến mỏi, nâng nâng đầu, làm không cần nghỉ ngơi, lấy đầu lưỡi liếʍ láp lỗ chuông phía trên vật căng to kia.

Một lát, lại một lần ngậm sâu tận cán, đỉnh đến nóc họng đồng thời hít vào một hơi thở nông, hạ quyết tâm, nỗ lực thả lỏng, rồi lại nuốt vào sâu hơn.

Sau vài lần thử, cảm thấy có thể, mới rời ra một chút, Nguỵ Vô Tiện thoáng nhìn lên xem người kia, trên khuôn mặt tuấn mỹ đều là sự kìm nén, hô hấp dồn dập, giữa trán trượt xuống một giọt mồ hôi.

Nhìn đến động tình.

Đột nhiên đem hành thân thô dài nuốt đến tận cùng, cảm nhận những đường gân xanh trên đó giựt giựt bên trong khoang miệng, mùi đàn hương càng thêm nồng đậm bao lấy hắn, có chút mê mẩn, đắm say, lại tưởng tượng vật trong miệng nếu trong cơ thể hắn mà hung hăng khuấy đảo, mạnh mẽ va chạm, một mực đỉnh vào tới chỗ sâu nhất, thậm chí.... mở ra chỗ đó (cung khang) của hắn.

Khẽ thốt ra tiếng hừ nhẹ, sắc mặt Nguỵ Vô Tiện ửng hồng, cảm giác nơi giữa hai chân run rẩy khó kềm nén, ở chỗ khó nói kia, dần dần ướŧ áŧ.

Giữa hơi thở nóng bỏng, thần thức mê man.

Gương mặt vừa căng vừa mỏi, dương v*t trong miệng rõ ràng đã cứng như sắt, thế nhưng vẫn chưa đạt đỉnh, Nguỵ Vô Tiện cực kỳ cố gắng hết sức, cũng không chịu ngừng, vài lần ngậm sâu, dần dần nhanh hơn, cho đến khi Lam Vong Cơ nắm chặt lấy bả vai hắn, kềm nén không được nữa, phóng xuất ra.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt, ngào ngạt mùi xạ hương, bị dòng chất lỏng nóng bỏng dính dính phun vào vách họng, Nguỵ Vô Tiện không có kinh nghiệm, đột nhiên không kịp phòng ngừa nên bị sặc, mới biết là dương v*t Lam Vong Cơ đã phun ra, khoé mắt ngập nước mắt ngồi dậy, buộc phải nuốt một phần tϊиɧ ɖϊ©h͙, vẫn còn ngậm trong miệng một lượng không ít.

Lam Vong Cơ kéo hắn lại, hiếm khi hoảng loạn như vậy, bắt hắn phun ra, Nguỵ Vô Tiện lắc đầu lui về phía sau, che miệng nỗ lực một hồi, nuốt hết xuống.

Làm cho một Càn Nguyên có thể phát tiết ra, thật là vất vả, ngay cả khi không tạo thành một nút kết bên trong cơ thể hắn, thì hắn cũng không còn sức để khoe việc hắn đã nuốt vào toàn bộ, chỉ có thể mềm mại ngả vào lòng ngực của người đang luống cuống chân tay kia.

Lam Vong Cơ có chút giật mình, đương nhiên biết Nguỵ Vô Tiện che miệng hồi lâu, cổ họng nuốt vài cái, chính là đã nuốt xuống toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của y.

Duỗi tay vỗ lưng hắn cho thuận khí, thế nhưng không nói được lời nào.

Sau một lúc lâu, thở đều lại, Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Thoải mái không?"

"......"

Chớp mắt nhìn người ấy nói: "Ta làm có tốt không?"

"Đừng trả lời, ta đã nỗ lực như vậy, nếu thấy thích, thì hôn ta đi?"

Lam Vong Cơ kéo Nguỵ Vô Tiện, dịu dàng hôn lên.

Nguỵ Vô Tiện đón lấy nụ hôn, bị ôm vào lòng mà hôn môi, thân thể hắn nóng thật sự, nóng đến nỗi Lam Vong Cơ phát hiện thấy bất thường, một tia hương thơm ngọt ngào say người toả ra trong không khí, quấn lấy người.

Rũ xuống ánh mắt, cùng người nọ nhìn nhau.

"Ngươi thoải mái rồi, còn ta thì sao?" Khoé mắt đỏ bừng, cặp mắt kia ướŧ áŧ muốn chết, chứa đầy vẻ khao khát.

"..... Nhị ca ca, cầu xin ngươi.... một chút thôi..."

Nguỵ Vô Tiện quấn lấy y, vặn người chủ động cởϊ qυầи lót, từ hạ thể nhỏ xuống vài giọt dịch ướt dính.

Lam Vong Cơ nắm lấy cái eo thon chắc kia, để Nguỵ Vô Tiện ngồi trên người mình, hai chân thon dài thẳng tắp giang ra, cái mông hơi hơi nhổm về phía trước, bung ra hai cánh mông tuyết trắng, lộ ra hậu huyệt bên trong, thấm ướt mềm mại, e lệ ngượng ngùng mà co rút lại.

Nguỵ Vô Tiện vẫn nài nỉ: "Nhanh lên.... Xin ngươi mà, hãy dùng tay.... Ưm"

Nhẹ nhàng đút một ngón tay vào, so với kỳ mưa móc có hơi vướng víu hơn, nhưng với thể chất của Khôn Trạch, lại thêm đang động tình, thật sự rất ướŧ áŧ, mau chóng hoàn toàn cho vào được, tham lam mυ'ŧ lấy, không thoả mãn mà muốn nhiều hơn.

Lại đưa vào thêm một ngón tay, Nguỵ Vô Tiện mời mọc: "Tiến vào bên trong đi".

Có một lần làm không phải trong kỳ mưa móc, dương v*t chỉ ở trong tràng đạo thọc vào rút ra, rất là sảng khoái, nhưng nói chung cũng không thể thoả mãn thực sự, tựa như an ủi dương v*t của Khôn Trạch, có thể có kɧoáı ©ảʍ, có thể bắn ra, nhưng chỗ kia vẫn khó chịu như cũ.

Nhưng hiện tại không thể làm, Lam Vong Cơ cũng sẽ không chiều hắn, vậy thì... ít nhất, dùng ngón tay an ủi bên trong, lộng nhẹ nhàng, cũng là tốt.

Có chút hối hận, tại sao cứ khăng khăng đòi hỏi, làm cho chính mình bị cơn tình triều khó kềm chế, mà lại không được giải quyết cho thư giãn, vui sướиɠ.

Nhưng có thể nhìn thấy Lam Vong Cơ được hắn chăm sóc đến mức kìm nén không được, lộ ra thần thái khác, trong lòng hắn hết sức thoả mãn.

Càng nghĩ càng thấy rằng, chính mình đã làm giỏi như vậy, theo lý nên được thưởng, Nguỵ Vô Tiện liếʍ môi nói: "Sờ sờ bên trong, Lam Trạm...."

"......"

"Không thể tiến vào, vậy hãy dùng ngón tay giúp ta...." Không nghe tiếng đáp lại, hắn tiếp tục thúc giục: "Nhanh lên....."

Thật sự chịu không nổi, giọng nói mềm nhũn: "Cầu xin ngươi mà.... Lam nhị ca ca....."

Do dự một lát, Lam Vong Cơ hơi rút ngón tay ra, cong lại, xoa xoa bên trong hậu huyệt không ngừng chảy dịch ướt từ khe hở đã hơi mở ra, thọc sâu vào nội âm của Nguỵ Vô Tiện.

Chỉ nghe một tiếng rên thật dài, hai chân run rẩy tựa như muốn khép lại, nhưng không có sức mà mở ra.

Lam Vong Cơ đầu tiên là nhẹ nhàng xoa lộng, lại thọc sâu hơn một chút, không giống như trực tiếp tiến vào nơi này trong kỳ mưa móc, tất nhiên ngay từ đầu cũng không dùng hết sức để thoả mãn hắn, sợ làm hắn bị thương.

Rốt cuộc chờ đến khi, Nguỵ Vô Tiện phát ra tiếng thở dốc thoải mái, được một lại muốn hai, nói: "Còn muốn.... làm tiếp cho ta...."

Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái thật lâu.

"Chỗ đó...." Tiếng nói dính vào nhau: "Lam Trạm tốt, không cần ta nói, ngươi cũng biết mà".

Thẳng đến lúc bị đè vào chỗ thịt mềm kia, vùng thắt lưng của Nguỵ Vô Tiện nhũn ra, phần bên trong bắp đùi hơi hơi run rẩy.

Lam Vong Cơ dùng sức ấn, cũng không phải là đang chịu cơn tình lũ tấn công đến mức thân thể trở nên quá sức nhạy cảm, nên không thể phát tiết chỉ sau một lần ấn, chỉ là những đợt lan toả, run run mà rêи ɾỉ.

Tiếp tục dùng hai ngón tay thọc vào rút ra, thỉnh thoảng ấn vào chỗ mẫn cảm kia của Nguỵ Vô Tiện, hoặc là dùng đầu ngón tay đảo quanh, dương v*t Khôn Trạch cao cao nhếch lên, đằng trước nhỏ những giọt dịch trong suốt.

Nguỵ Vô Tiện muốn hưởng ứng, khiến ngón tay tiến vào thật sâu, thọc vào thật mạnh, nhưng lại bị đè lại, chỉ có thể chấp nhận để Lam Vong Cơ tự làm.

Lam Vong Cơ hết sức dịu dàng mà an ủi hắn, Nguỵ Vô Tiện chỉ mong y thô bạo hơn, càng thô bạo càng tốt.

Du͙© vọиɠ không được thoả mãn một cách thống khoái, thật là khó nhịn, nhịn không được mà nghẹn ngào.

Ở Liên Hoa Ổ, trong phòng ngủ quen thuộc, trên chiếc giường nhỏ, ngồi trên người Càn Nguyên thuộc về hắn, giang hai chân để ngón tay dâʍ ɭσạи, đêm khuya tiếng rêи ɾỉ thở dốc, ý loạn tình mê, không hề cảm thấy thẹn thùng mà đòi hỏi, thần thái lộ hết ra.

Cho đến lúc kêu lên một tiếng khóc nức nở rêи ɾỉ run run, rốt cuộc đã bắn ra.

Bạch trọc hơi loãng, phun vào bụng dưới Lam Vong Cơ, lấm tấm lỗ chỗ.

Hậu huyệt càng chảy ra nhiều dịch trong suốt, mang theo mùi hương ngọt ngào.

Lam Vong Cơ đem người ôm sát, cũng không dừng việc an ủi, Nguỵ Vô Tiện mới vừa lên cao trào một lần, đúng là mẫn cảm, hạ thể chảy ra thật nhiều dịch ướt nhầy, biết rằng dù thế nào Nguỵ Vô Tiện cũng sẽ không thoả mãn ở đây, tính toán sẽ làm cho hắn tiết ra nữa, ít nhất là đến khi mệt mà ngủ, thì mới có thể miễn cưỡng vượt qua cơn du͙© vọиɠ này.

"Đừng.... Đừng làm chỗ này...."

Vòng tay ôm chặt Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện biểu tình hoảng hốt mà lẩm bẩm vài tiếng, bị hôn lấy, nuốt mất lời phàn nàn mơ hồ không rõ kia.

Cứ như vậy phát tiết ba lần, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc nằm yên, trên mặt không có thoả mãn, mà là uể oải ỉu xìu tiến vào trong lòng ngực Lam Vong Cơ, cả người héo rũ.

Không thể tiếp nhận Càn Nguyên một cách đàng hoàng, thừa mưa móc dưới thân, chỉ dùng ngón tay làm như vậy, mặc dù phát tiết, nhưng chỉ như rơi vào hư không.... Nhưng ít nhất là mệt mỏi không còn sức, để Lam Vong Cơ rửa sạch qua, ôm vỗ nhẹ lưng, ngửi mùi đàn hương thanh lãnh kia, ngủ mê man.

Mây mù che khuất, ánh trăng ảm đạm, con ngươi nhạt màu lưu ly chăm chú nhìn người ngủ say hồi lâu, lại ôm chặt vào, mới từ từ nhắm mắt lại.