Ước chừng có một thoáng thất thần.
Bị mùi đàn hương thanh lãnh bao lấy, cả người khô nóng, vùng bụng dưới mềm nhũn, chất dịch từ chỗ khó nói chảy ra, dính ướt lý y (đồ lót?).
"Ưʍ..... Lam Trạm...." Nguỵ Vô Tiện khó chịu cứ vùi đầu vào lòng ngực Lam Vong Cơ.
"Nhịn một chút, tới ngay đây".
Lam Vong Cơ né tai mắt của người khác, đem người mang về Tĩnh Thất.
Thẳng đi đến giường ngủ, hơi cúi người định buông tay, Nguỵ Vô Tiện lập tức quấn chặt, thân hình Lam Vong Cơ ngừng lại, duy trì tư thế nửa ôm nửa muốn đặt Nguỵ Vô Tiện xuống giường mà vỗ về trấn an, lòng bàn tay lướt qua tấm lưng run rẩy vỗ nhẹ từng chút từng chút.
Hừ nhẹ vài tiếng, thoáng buông tay ra, Nguỵ Vô Tiện mềm mại gọi y: "Lam Trạm...."
Lam Vong Cơ nói: "Ta đây"
Đối diện với ánh mắt ướŧ áŧ, nhìn ra là đang miễn cưỡng giữ lại ý thức.
"......" vất vả hít mấy hơi thở, thoáng khôi phục thần trí, Nguỵ Vô Tiện lại chui vào lòng ngực y, mặt dán vào ngực Lam Vong Cơ buồn rầu nói: "Kỳ mưa móc của ta.... lại tới nữa đúng không?"
Hoặc nói là, hắn cũng giống các Khôn Trạch khác có tình lũ kéo dài năm ngày, chỉ là thời gian tạm nghỉ giữa các đợt lâu hơn một chút?
Mùi hương ngọt ngào càng thêm nồng đậm quấn quýt cùng mùi đàn hương thanh lãnh, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng gật đầu, ừ một tiếng.
Nghe Nguỵ Vô Tiện dùng sức để thở, vòng tay đang ôm hắn càng siết thật chặt.
Như thể đang chống cự lại một thứ gì đó, y cũng kiên nhẫn chờ đợi, thỉnh thoảng nghe được tiếng khịt mũi.
Sau một lúc lâu, khi tiếng cố sức hít thở kia chậm dần lại, Nguỵ Vô Tiện chui ra, nhìn Lam Vong Cơ cười cười, liếʍ liếʍ môi nói: "Ta cảm thấy, lần này ta có thể tỉnh táo một chút".
"Lần trước..... gần như đều không nhớ rõ, đến làm ta đi, Lam Trạm......"
"...."
"Nhưng người đừng lại cự tuyệt ta, hiện tại ta đang trong kỳ mưa móc, không làm không được!" Thấy y không nói lời nào, Nguỵ Vô Tiện lại khẩn trương nhổm lên, phảng phất thật sợ Lam Vong Cơ không chịu.
Giáo phục Lam thị tầng tầng lớp lớp vải, lớp quần áo trong cùng đã ướt đẫm, trong lúc nói chuyện, bụng dưới của Nguỵ Vô Tiện co rút lại, tình triều tràn lan, dịch thể thấm ướt chảy dọc theo hai chân xuống, thấm ướt lý y, không thể không thở một hơi.
Du͙© vọиɠ đọng trong khoé mắt, cố không chớp mắt mà khẩn cầu nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ.
Không để cho hắn tiếp tục lo lắng, Lam Vong Cơ ôm người ngồi xuống mép giường, nâng hàm dưới lập tức hôn lên, Nguỵ Vô Tiện há miệng cho y thâm nhập dây dưa, không an phận luồn tay vào bên trong áo khoác tìm kiếm đai lưng của Lam Vong Cơ, còn chưa cởi xong, thì đai lưng của mình đã rơi xuống, một bàn tay cởϊ áσ khoác ngoài, thấy dòng dịch ẩm ướt kia đã thấm từ lớp giữa ra tới áo ngoài, phạm vi còn không ngừng mở rộng, Lam Vong Cơ cảm giác được Nguỵ Vô Tiện hơi hơi co người lại một chút, rên nhẹ một tiếng, lại một dòng chất nhầy ngọt ngào chảy ra, đưa tay cởi bỏ chiếc qυầи ɭóŧ, giày ủng, lại có vài món quần áo đoán là rơi xuống đất.
Vệt nước trong suốt loang lổ, rải rác thấm ướt chiếc chiếu xanh.
Đặt Nguỵ Vô Tiện lên giường, Lam Vong Cơ cúi người bên trên, mở vạt áo trong của hắn ra, hai chân trắng bóng lộ ra, dương v*t cao cao nhếch lên, hạ thể rối tinh rối mù, Nguỵ Vô Tiện lại run run, lại tràn lan.
"Nhị ca ca, nơi đó của ta.... có phải đang ra nước rất nhiều không?"
Vừa nói vừa như muốn ngồi dậy xem phía dưới của mình ra sao, lại cứ còn chút rụt rè, ngón tay quấn lấy tay áo rộng, khuỷu tay muốn chống lên lại không chống được, ánh mắt mơ hồ rối loạn.
Vẫn cứ là một thân giáo phục Lam gia đoan chính, nửa người trên bạch y như tuyết, hoàn toàn chưa hỗn độn vẫn còn chút quy phạm, hạ thân đã cởi bỏ quần, giữa hai chân ướt dính không chịu được, mùi hương ngọt toả ra, da^ʍ mi đến cực điểm, sự kết hợp của hai phong thái trái ngược nhau này, thế mà lại khiến cho người ta có một cảm giác kỳ lạ không tả được.
Mười ngón tay Lam Vong Cơ hơi hơi cuộn lên.
Nguỵ Vô Tiện lại thấp giọng, phảng phất vẻ thần thần bí bí hỏi hắn: "..... có phải hay không? Thật ra rất nhiều nước? Hả? Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ chậm chạp nói: "Không biết xấu hổ".
Tuyệt đối không giống lúc trước y mạnh mẽ lên án Nguỵ Vô Tiện khi hắn đổi sách đông cung, tìm mọi cách trêu đùa y, mà là ngữ khí bình thản, thuần tuý giống như tự thuật lại một sự thật.
Nguỵ Vô Tiện bị tiếng nói trầm ấm kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến không tự chủ được mà run rẩy, vô thức kéo bàn tay vẫn đang giữ vạt áo trong của hắn xuống dưới xem xét, nhưng kéo không được, hắn định nhổm lên nhưng bị ấn lại chỗ cũ, đành đá chân lung tung, "Lam Trạm.... Ta không phải bắt ngươi nhìn ta như thế này, nhưng đó lại là điều ta không thể khống chế, vẫn cứ luôn lan tràn như vậy, ngươi.... ngươi nhìn thấy còn ghét bỏ...."
Lam Vong Cơ lắc đầu: "Không có ghét bỏ".
"Ngươi nói ta không biết xấu hổ!"
"Ta thực thích"
Nguỵ Vô Tiện sửng sốt, truy vấn: "Cái gì.....a"
Tóc đen xoã ra, che lấp vành tai phiếm hồng, ý là đã nói một lần, sẽ không nói lại lần thứ hai... Lam Vong Cơ dễ dàng nắm giữ hai chân đang đá lung tung và nâng lên, chỗ tư mật non mềm lộ ra, như câu không biết xấu hổ kia mô tả, dịch phun ra, hai ngón tay thẳng tắp xâm nhập, tìm được điểm trong trí nhớ mà ấn lên.
Nguỵ Vô Tiện một trận co rút, đằng trước bắn ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙, nháy mắt sau ót tê dại, sau một lúc lâu không hiểu là đã xảy ra chuyện gì.
Ấn tượng lần đầu tiên thật sự bởi vì mất hết thần trí nên mơ hồ không rõ, tính ra, trên thực tế đây mới là lần đầu tiên có ý thức của hắn. Vốn định dùng những thứ xem trên Đông cung để mà "dạy dỗ một phen" Lam Vong Cơ, không ngờ ngay lập tức đã bị làm đến mức tơi bời.
"Lam Trạm... Lam Trạm... Ngươi không phải, cũng mới cùng ta làm có một lần sao...." Lại không xem Đông cung, tại sao lại...
Lam Vong Cơ trầm giọng nói: "Lần trước ngươi rất thích chỗ này", vừa dứt lời lại nhấn một cái.
"____" Nguỵ Vô Tiện muốn phát điên, hắn thật vất vả mới giữ được tỉnh táo trong kỳ mưa móc, thế nhưng hoàn toàn không có đất dụng võ!
"Vậy Lam Trạm, ngươi... ngươi mau tiến vào đi..." hắn đột nhiên tự sa ngã "nơi đó của ta, thật không nhịn được, vẫn luôn ra nước, muốn cho ngươi lấp, lấp.... ngô..."
Lam Vong Cơ hôn lên Nguỵ Vô Tiện, một phen môi lưỡi giao triền, nước bọt trao đổi giữa hai khoang miệng, hôn đến mức hắn không thể nói là không phải hắn kêu lấp cái chỗ này.
Ngón tay thứ ba tiến vào, vừa lật vừa quấy loạn, rút ra mang theo nước, Lam Vong Cơ ấn lên vùng bụng dưới bằng phẳng, tinh tế cảm nhận, chỗ kia, hình như đã xẹp.
Lại sợ là khó nhịn đến cực điểm, bị hôn, hạ thân Nguỵ Vô Tiện không chịu được cứ nâng lên cọ vào hắn, trong đôi mắt nửa mê nửa tỉnh còn có chút trách móc.
Bắt được khoảng cách trống giữa những lần hôn: "Đừng sờ nữa, vào đi Nhị ca ca... nơi đó của ta thật là khó chịu... đừng nói ngươi không biết nên làm thế nào..."
Người nói không nhớ rõ mới chính là người có biểu hiện cực kỳ ngây ngô, chẳng qua là giống như lần trước vậy thôi, nơi nào tràn lan, liền yêu cầu muốn lộng nơi đó.
Nhưng lại muốn khoe miệng lưỡi của mình, lại là yêu cầu này yêu cầu kia, ý muốn chỉ huy, làm ra vẻ chính mình hiểu nhiều, thành thạo.
Nhìn chằm chằm vào nửa người trên chỉnh tề, hạ thân lại rối tinh rối mù của Nguỵ Vô Tiện một lúc lâu, Lam Vong Cơ bỗng nhiên liền không thèm cởϊ qυầи áo hắn, mà cởi hạ y của chính mình, đem hai chân của Nguỵ Vô Tiện dạng ra thật rộng, không nhìn đến biểu tình thoáng kinh hoảng, thân thể nhấn xuống đem chính mình hoàn toàn đi vào.
Nguỵ Vô Tiện đột nhiên trợn to hai mắt, đằng trước run run rẩy rẩy lại tiết ra, thuỷ dịch ướŧ áŧ còn lại trong cơ thể ngay sau đó thấm ướt nhẹp thạc vật cứng ngắc kia, huyệt khẩu liều chết quấn lấy, cảm nhận được mặt trên nảy gân xanh, Lam Vong Cơ rút ra, rồi lại thật mạnh đỉnh vào, Nguỵ Vô Tiện liền trào nước mắt, không phải đau, một chút cũng không đau, là một loại cảm giác kỳ lạ... khó diễn tả.
Hắn vốn nên là Càn Nguyên, vốn dĩ chưa được chuẩn bị tốt, cả đời sau này, phải thừa hoan dưới thân người khác, hoặc là thần trí không rõ, hoặc là hết sức không biết xấu hổ, đòi lấy, van xin.
"Lam Trạm...." Vừa kêu tên y vừa mang theo tiếng khóc nức nở, thần trí tỉnh táo của Nguỵ Vô Tiện tựa như càng mẫn cảm yếu đi một ít đối với việc bị phá thân như vậy, phản ứng so với lần trước vậy mà còn muốn kịch liệt hơn, duỗi tay vòng lấy Lam Vong Cơ, lại gọi một tiếng: "Lam Trạm..."
Căng trướng tê dại, hoàn toàn bị căng ra lấp đầy, bị va chạm, chính là từng đợt run rẩy.
Nhưng lại là thoải mái, chỗ trống trải đã lâu bỗng nhiên được thoả mãn, hôm qua chưa kịp biết gì đã bị lập khế ước, tỉnh lại liền quấn lấy muốn thử lại một lần, là bởi vì hoàn toàn không biết cảm giác thế nào, mới vừa rồi phát hiện tình lũ lại tới, hơi hưng phấn, một phen đấu tranh giữ lấy thần trí, lòng tràn đầy chờ mong, không ngờ cảm giác dị thường như vậy.
Không phải chỉ có thoải mái...
Mà cả người đều rạo rực khao khát muốn được hung hăng thao lộng, muốn được hung hăng thao khai ở chỗ sâu bên trong, rót vào dương tinh...
Trong lòng thấm đẫm mùi vị chua xót khó tả, không phải là không muốn, mà là nỗi tủi thân không thể nói nên lời.
Lam Vong Cơ mạnh mẽ hôn lên mời gọi, cuối cùng một người sắp khóc thút thít, đã ngồi dậy thẳng người đỉnh lộng, Nguỵ Vô Tiện mau chóng bị kéo vào trạng thái, mặc kệ nỗi chua xót trong lòng khi bị tiến vào, phối hợp vặn eo, chủ động nghênh hợp.
Thì là vậy đó, người này, là Lam Vong Cơ, vốn dĩ chính là nguyên nhân tạo thành hắn___
Hoàn toàn không cho Khôn Trạch thời gian để thích ứng, Lam Vong Cơ một trận đưa đẩy, thao lộng đến mức Nguỵ Vô Tiện hai chân mở rộng ra, lắc lư treo trên không, lúc cao lúc thấp rêи ɾỉ vỡ vụn.
Kɧoáı ©ảʍ quá mức mãnh liệt, Nguỵ Vô Tiện mới hiểu được vì sao Khôn Trạch căn bản không thể nào kháng cự Càn Nguyên, quá thoải mái, kỳ mưa móc gần nhất chỉ nghĩ bị hung hăng thảo phạt, nhưng một cú đâm sâu kia, cả người tê dại, từ bên dưới lan tràn khắp toàn thân.
Hoàn toàn không liên quan đến động tác kịch liệt kia chính là ánh mắt nhu hoà, Lam Vong Cơ cũng không thể đồng cảm với những suy nghĩ hỗn loạn khó ngăn được của Nguỵ Vô Tiện trong lúc này, chỉ có thể kín đáo nhận ra, đáy lòng không thể không mềm mại hơn, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn còn nét ngây ngô hơi lộ ra vẻ vô thố (luống cuống không biết làm gì), ngoại trừ khẽ hôn xuống những nụ hôn nhỏ vụn như lông vũ mềm mại, thì cũng không biết làm gì hơn.
Mơ mơ màng màng một trận, Nguỵ Vô Tiện run lập cập tỉnh lại, cảm xúc kỳ lạ trong lòng từ từ biến mất, cuối cùng cũng có thời gian.
Hắn giương mắt nhìn ánh mắt của Lam Vong Cơ, trong đôi mắt có hình ảnh của hắn, biểu tình vô cùng chăm chú, ánh mắt lưu luyến, trong suốt quá trình làʍ t̠ìиɦ, khuôn mặt trước giờ thanh lãnh cuối cùng cũng đã trượt xuống một giọt mồ hôi, một giọt nước trong suốt treo ở bên má, nhỏ xuống dưới.
Hắn nói: "Lam nhị ca ca.... bên trong ta.... có thoải mái không?"
Lại muốn sờ mặt Lam Vong Cơ, bị thao lộng đến nỗi thân mình không ngừng rung lên, khiến tay đυ.ng phải mạt ngạch, lòng bàn tay chạm đến những đường thêu vân văn, hình như không có ở mạt ngạch của các môn sinh Lam gia khác, Lam Vong Cơ nhìn hắn, cũng không ngăn lại.
Có chút muốn kéo xuống, lại vẫn không buông ra, chỉ là trong miệng lại nói: ".... Ưm, Lam Trạm à, ngươi nói ngươi... ngô..." thở một hơi lại tiếp tục, "đối với ta là... chung tình, a.... ở trước mặt tiền bối nói như vậy, Nhị ca ca không phải là người biết xấu hổ nhất hay sao?"
"......"
"Sớm thích ta, sao lại không nói ra? Nếu biết sớm một chút, ta cần gì phải đi thu hút sự chú ý của ngươi như vậy? A... chờ, ngô... Nhị ca ca, nhẹ chút mà... chậm, chậm... một chút..."
Lam Vong Cơ đột nhiên tăng tốc độ, đỉnh lộng đến mức Nguỵ Vô Tiện có chút chịu không nổi, hạ thân lại tiết ra, một trận thất thần lại kinh hoàng tỉnh lại, thấp giọng xin tha, dần dần cảm thấy, quả nhiên Lam Vong Cơ không có xem qua đông cung, làm cho hắn bắn ra nhiều lần như vậy đều là cùng một tư thế.
"Nhị ca ca...." Nguỵ Vô Tiện hôn phớt y lấy lòng, cho thấy muốn đòi hỏi gì đó.
"Ừm"
"Hãy để ta ở phía trên được không?"
Thấy Lam Vong Cơ không hiểu ý hắn, Nguỵ Vô Tiện ôm lấy tấm thân mạnh mẽ của y: "Lam Trạm... ôm ta lên, không cần rút ra ngoài, cứ như vậy ôm ta lên...."
Lam Vong Cơ làm theo lời bế hắn lên, vẫn ở tư thế cắm vào mà đưa Nguỵ Vô Tiện lên ngồi trên lòng ngực, trong lúc kéo, dương v*t trong cơ thể trượt một chút cọ qua điểm thoải mái, Nguỵ Vô Tiện nhẹ rên một tiếng, còn đắc ý việc mình xem qua đông cung giờ đã hữu dụng, không cần bị ấn thao từ bên trên suốt mấy canh giờ, thân thể mau chóng theo trọng lượng nhấn xuống, càng đem cự vật kia nuốt xuống thật sâu đến khi mặt hơi nhăn một chút.
Phát hiện thần sắc hắn có bất thường, Lam Vong Cơ hỏi: "Nguỵ Anh?"
Nguỵ Vô Tiện lắc đầu, ôm chặt y, "Cứ như vậy... Nhị ca ca đừng dừng lại, tiếp tục... thao ta..."
Nhào vào trên người Lam Vong Cơ, thân hình nhấp nhổm lên xuống, thân trên của Nguỵ Vô Tiện chưa cởi giáo phục, Lam Vong Cơ cũng chỉ cởi hạ y, chỗ hai người đang kết hợp được che giấu dưới nhiều lớn áo ngoài màu trắng, nhìn không thấy dương v*t cương cứng đến mức đỏ tím đáng sợ đang ra vào như thế nào ở bên dưới Nguỵ Vô Tiện, chà xát mật huyệt thành ra đỏ tươi chín rục.
"A... tốt... sâu..." ngửa ngửa cổ ra, chỗ trắng nõn non mềm hấp dẫn ánh mắt Lam Vong Cơ.
Nguỵ Vô Tiện không chú ý, chỉ tiếp tục nói: "... Ta nói, đông cung vẫn có chỗ đáng khen... Nhị ca ca, ngươi nên học tập nhiều hơn, ừ... không nên chỉ lo giữ gia quy và xem sách cổ, may mắn cho ngươi ở trước mặt Khôn Trạch là ta mới không bị xấu hổ mà sẵn lòng làm... A a a a a a!"
Góc độ thay đổi, đột nhiên đỉnh tới một nơi so với trước đó càng có phản ứng kịch liệt hơn, Nguỵ Vô Tiện kinh hoảng, giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị giữ chặt eo ấn xuống, đỉnh thật mạnh lần nữa vào chỗ đó.
Hắn hoảng loạn nói: "Lam Trạm! Lam Trạm... nơi đó..."
Lam Vong Cơ kiên định nói: "Cho ta vào, Nguỵ Anh"
"Cái, cái gì?" vừa hỏi xong, Nguỵ Vô Tiện liền biết nơi đó là chỗ nào.
"Nguỵ Anh"
"Được..." Nguỵ Vô Tiện thất thần một lát, xuất phát từ bản năng phục tùng, "Nhưng làm như thế nào..."
"Thả lỏng" dừng một chút: "Cho ta vào", ngữ khí như là dỗ dành.
Nguỵ Vô Tiện cảm giác được chỗ kia ra nước, phía trước bị ma sát no đủ, thật sự đã mở ra một khe hở nho nhỏ, thậm chí mυ'ŧ vào một chút.
Mê man nhìn Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng bay bổng nói: "Ừm... ta mở ra..."
(Lần đầu edit truyện ABO nên không hiểu lắm, vậy là Khôn Trạch có thể chủ động việc mở cung khang ra hả ta? Chắc vì mục đích ngừa thai, hehe...)
Như muốn được thưởng nên đưa môi nhứ về phía trước, Lam Vong Cơ cũng hôn hắn, vuốt ve mấy sợi tóc bay lung tung, Nguỵ Vô Tiện dần dần hoàn hồn, còn đang định nói gì đó, Lam Vong Cơ đâm vào, đầu dương v*t mở cung khang xâm nhập thẳng vào trong.
Nguỵ Vô Tiện quấn chặt lấy y, đau thật sự, rất đau, chỗ kia, thật nhỏ và chặt quá, Lam Vong Cơ lại quá lớn, đi vào liền lập tức nhét đầy hắn.
"Thả lỏng"
Tiếng nói có vẻ kiên nhẫn, một giọt mồ hôi lại nhỏ xuống từ khuôn mặt bạch ngọc tuấn mỹ.
Nguỵ Vô Tiện gật đầu, lại lắc đầu, nhưng Lam Vong Cơ đổi góc độ hơi rút ra rồi lại đâm thật mạnh, mới phát hiện chỗ đó so với các nơi khác mẫn cảm hơn nhiều, một khối nước phun tới, như là lại bị phá thêm một lần, há miệng thở dốc kịch liệt, không thể bình phục, động tác Lam Vong Cơ đột nhiên mạnh bạo đến nỗi làm hắn ứa nước mắt, kêu không ra tiếng.
Hạ bụng bị bịt kín, cảm giác chính mình bị chọc xuyên qua, cả người co rút, lại không ngờ tư thế ngồi trên này lại càng dễ dàng bị đâm sâu, nước ở hạ thân không chảy ra được, thấm ướt đầm đìa gốc cự vật đỏ tím đang ra vào không ngừng nghỉ, trong lúc giãy giụa, một thân bạch y hoàn toàn rối loạn, đai lưng không biết đã rơi đi đâu từ lúc nào, áo trong tản ra, phảng phất áo hơi tuột ra, lộ ra một bên bờ vai trắng nõn nà.
Bị thao đến ướt đẫm mồ hôi, trung y dính sát vào người, Nguỵ Vô Tiện run rẩy lại bắn thêm một lần, đột nhiên cảm giác Lam Vong Cơ đi vào mỗi lần đều sâu hơn so với lúc trước, như vậy sau hơn mười lần, mới bất động chôn sâu trong cơ thể.
Ý thức thanh tỉnh cảm thụ được dương v*t trong cơ thể từng chút từng chút cương lên, thành cái nút, khoá chết hắn lại, Nguỵ Vô Tiện mở to hai mắt, bị ấn áp xuống, Lam Vong Cơ hết sức chuyên chú hôn môi hắn, một cỗ dịch nóng hổi đột nhiên bắn vào thành cung khang mỏng manh.
Nơi đó, vừa mới xẹp xuống không lâu, bây giờ lại bị tràn đầy căng ra lần thứ hai.
Hắn đó là bị... bắn vào... bên trong cung khang...
Quá nhiều... căng....
Khó chịu vặn vẹo, nhưng bị ấn chặt, hôn kêu không ra tiếng, vật phía trước mềm nhũn tiết ra chút dịch trong.
Cho đến khi bắn xong Lam Vong Cơ vẫn không buông hắn ra, tinh tế hôn môi, lưu luyến triền miên, cuối cùng nhẹ nhàng cắn một ngụm vào môi dưới hơi sưng của hắn, ôn tồn ôm người một lúc lâu, rồi mới chậm rãi rời khỏi.
Mệt đến cả người mềm nhũn, bị đỡ eo, cảm thấy được vật trong cơ thể rút ra, Nguỵ Vô Tiện hơi kinh hoảng khi phát hiện chỗ kia của mình lập tức khép lại, như là không biết thoả mãn, căng muốn chết cũng không nhỏ ra một giọt nào.
Nhịn không được năn nỉ: "Trướng quá... Lam Trạm... giúp ta cho ra đi..."
Lam Vong Cơ lắc đầu, nhẹ nhàng vỗ về hắn: "Giữ ở bên trong, có thể giảm bớt tình lũ của ngươi"
Nguỵ Vô Tiện vùi đầu vào ngực y: "Chỉ là, thật sự trướng lắm..."
Lam Vong Cơ cho rằng giống như lần trước, xuất trong cung khang thì tình lũ sẽ rút đi, nhưng ôm người bình phục một hồi, Nguỵ Vô Tiện oán giận vì căng trướng, lại nói khó chịu.
Ướŧ áŧ lan tràn, Lam Vong Cơ hơi giật mình, vén vạt áo Nguỵ Vô Tiện lên, thấy chỗ mỏng manh bị thao đến mức hơi sưng đỏ chảy ra bạch trọc, trong lòng biết không đúng, khẽ chạm vào bụng dưới của Nguỵ Vô Tiện, nơi đó từ từ xẹp xuống, thế nhưng lại là chuẩn bị tiến vào lần tình lũ thứ hai.
Cung khang chủ động mở ra, làm cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra ngoài, rõ ràng không thoả mãn chỉ với một lần cá nước, chính là đòi hỏi muốn nhiều hơn, Lam Vong Cơ rũ đôi mắt xuống, phát hiện ánh mắt Nguỵ Vô Tiện đã thất thần, mới vừa rồi giữ được sự tỉnh táo trong khi mây mưa, giờ phút này là thần trí mê muội.
"Lam Trạm..." với chút ý thức sót lại, chỉ biết nhỏ giọng gọi tên y.