Ở Khánh Châu mấy ngày, Miêu Diệu Diệu từng nghĩ rằng đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cô.
Bọn họ chèo thuyền đến giữa hồ để ngắm trăng, buổi chiều lại cho chim ăn.
Giữa phố xá, đám người vui đùa ầm ĩ, hai người tay trong tay, chuyên tâm ôm hôn.
Ngày mai, là sinh nhật 16 tuổi chính thức của Miêu Diệu Diệu.
Buổi tối, Thẩm Kiều Ngôn đợi Miêu Diệu Diệu ngủ rồi, tranh thủ thời gian đi tới siêu thị bên cạnh.
Hơn hai ngày nữa phải đi về, anh đến mua cho cô ít đồ ăn vặt mang theo trên đường.
Thẩm Kiều Ngôn không tìm thấy nhãn hiệu bánh quy cô thích ở trên kệ để hàng, chọn lại nhiều lần cuối cùng cần một gói kẹo sữa bồi thường cho cô.
Trong lòng còn nghĩ, đến lúc đó mỗi tối phải dặn dò cô đánh răng.
Thời điểm xếp hàng tính tiền, Thái Hãn Vũ gọi điện thoại cho anh.
“Cậu hiện tại còn ở Khánh Châu?” Thái Hãn Vũ nói.
“Ở.”
Thái Hãn Vũ tạm dừng một lát, thở dài: “Thật sự không tham gia cuộc thi? Về sau cũng không tham gia? Đây là giải tỉnh, mang tính chất cả nước, cậu nghĩ kỹ?”
“Ừ.”
Thái Hãn Vũ từ nhỏ quen biết anh, ngoại trừ Miêu Diệu Diệu, cùng anh có quan hệ tốt nhất chính là Thái Hãn Vũ, làm bạn tốt của anh nhiều năm, số lượng bạn tốt không nhiều lắm, Thái Hàn Vũ cảm thấy tiếc cho anh.
“Những năm trước khó khăn như vậy, cậu lại kiên trì đảm bảo sẽ có tư cách tuyển thẳng vào Thanh Đại, có thể chọn bất kì chuyên ngành nào.”
“Thanh Đại! Rất nhiều người mơ ước, cậu lại không cần lấy hạng nhất, bằng thực lực của cậu…”
Thẩm Kiều Ngôn nghe không rõ Thái Hãn Vũ lẩm bẩm cái gì, siêu thị ồn ào đến mức lấn át cả tiếng điện thoại.
Xếp hàng rất nhanh đến lượt anh, phía trước là một cặp vợ chồng già.
Ông già có mái tóc hoa râm, thoạt nhìn khoảng bảy tám chục tuổi, hành động vẫn tính là nhanh nhẹn, nhưng lại hay tranh chấp mấy việc nhỏ.
“Cái bà này, bà ăn cái này làm gì, đây là thứ mấy người trẻ tuổi ăn.” Cụ ông cơ thể không tồi, rất dẻo dai, năng lượng mười phần.
Bà cụ còn rất ủy khuất, nói: “Kết hôn đã 50 năm, trong nhà cái gì cũng là ông định đoạt, hôm nay kỷ niệm ngày cưới, còn không cho tôi ăn một chút.”
Hai vợ chồng già nói cái gì cũng không đồng ý, nhân viên thu ngân vô cùng sốt ruột.
Đến cuối cùng, ông cụ nói: “Bà có bệnh tiểu đường, không thể ăn, nói bà còn không nghe, tuổi đã lớn, nếu bà đi rồi, tôi biết đi đâu tìm? Tôi tìm bà trở về được sao? Nửa đời trước tôi theo đuổi bà, nửa đời sau đừng để tôi đuổi theo được không?”
Bà cụ lúc này mới không còn bướng bỉnh, cái gì cũng không mua, khoác tay ông cụ cùng bước đi.
Đến phiên Thẩm Kiều Ngôn tính tiền.
Anh nhìn bóng dáng ông cụ đi xa có chút thất thần.
“Này? Thẩm Kiều Ngôn, tớ nói cậu có nghe thấy không?”
Thẩm Kiều Ngôn thanh toán xong xách túi đi ra khỏi siêu thị, không đầu không đuôi hỏi câu: “Tình cảm của cha mẹ cậu như thế nào?”
“Khá tốt… Cảm tình cái cây búa! Cậu nhắc tới cha mẹ tớ làm gì.”
“Cậu nói cậu, mỗi môn đều xếp thứ nhất, học bổng cầm đến mỏi tay, liều mạng học tập, ai cũng nói cậu là học thần, cậu chẳng lẽ không phải vì ngày này sao? Cơ hội ở ngay trước mắt, cậu còn từ bỏ?”
Thẩm Kiều Ngôn đi ở trên đường, chậm rãi nói: “Tớ học tập tốt, không phải vì những thứ đó.”
Anh chỉ là đáp ứng người nào đó từng nói mà thôi.
Cô hy vọng anh đứng thứ nhất, anh liền lấy.
Giải thưởng thắng được đều để cho cô chơi.
“Tớ không phải một hai được cử đi Thanh Đại học, ngay cả là một kỳ thi, tớ vẫn có thể vào được.”
“Từ bỏ chuyện râu ria, không có gì đáng tiếc.”
Thẩm Kiều Ngôn mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào cửa tiệm trước mặt, nói: “Hiện tại, tớ càng có chuyện muốn làm hơn.”
…
Sinh nhật cùng ngày Miêu Diệu Diệu vừa tỉnh ngủ, liền nhận được tin nhắn rạng sáng Miêu Tịnh gửi tới ——
【 Bảo Bối sinh nhật vui sướиɠ, chơi vui vẻ không? Mẹ hiện tại mới vừa xuống máy bay, chuyện thăng chức đã định, visa cùng chuyện trường học mẹ sẽ nhờ người làm cho con, con đừng lo lắng, mẹ sẽ an bài tốt, chờ con trở về lại nói. 】
Cô đem điện thoại tắt máy, giả vờ không thấy, dậy thật sớm, liền lôi kéo Thẩm Kiều Ngôn ra cửa.
Bọn họ đi lên trên đỉnh núi nhìn mặt trời mọc, ngồi cáp treo đi xuống, Miêu Diệu Diệu lại ồn ào muốn ngồi bánh xe quay, chơi một ngày, mới xách theo bánh kem dẫm lên ánh nắng chiều trở về khách sạn.
Trên đường trở về khách sạn , Miêu Diệu Diệu lại đến tiệm trà sữa.
Cô mua trà sữa xong, đi ra, biểu tình đáng thương, nắm tay áo mình cùng Thẩm Kiều Ngôn nói: “Em nói em muốn bảy phần ngọt, ông chủ nói đường không đủ, chỉ cho em ba phần ngọt.”
Thẩm Kiều Ngôn không thể nhìn cô ủy khuất, anh sẽ không để cô vì một ly trà sữa mà không cao hứng.
“Đổi cửa hàng khác, anh mua cho em một ly mới.”
Cô lắc đầu, “Anh đem đầy cúi xuống.”
Thẩm Kiều Ngôn cúi đầu.
Cô nhón chân, nhanh chóng hôn lên môi anh, sau đó cười giống như còn mèo trộm được cá, nói: “Hôn anh một cái, chính là bảy phần ngọt.”
Khóe môi còn có hơi ấm, Thẩm Kiều Ngôn ôm mặt cô, ngậm lấy đôi môi cô, đầu lưỡi thâm nhập, cho cô một cái hôn triền miên nồng nhiệt.
Chống lên cái trán của cô, anh nói: “Cho em toàn bộ đường, thập phần ngọt.”
Mặt cô gái so với ánh nắng chiều còn đẹp hơn, vốn dĩ muốn tán tỉnh anh một chút, kết quả lại bị anh phản công lại.
Anh đem một đóa hoa sơn chi đứng ở bên cạnh cô.
Miêu Diệu Diệu sờ sờ cánh hoa: “Từ đâu ra?”
“Mua ở ven đường lúc đứng chờ em.”
So với hoa hồng, sơn chi càng thích hợp với cô hơn, nó đại biểu cho mùa hạ đã đến.
Thẩm Kiều Ngôn dắt tay cô, những cánh hoa trắng tinh, mùi thơm ngào ngạt, hương hoa sơn chi theo gió phiêu tán khắp nơi bọn họ đi qua.
Trở về khách sạn, Thẩm Kiều Ngôn đem bánh kem đặt ở trên bàn.
Miêu Diệu Diệu thích ăn bánh kem trái cây, nhất là bơ, bánh kem trái cây của cửa hàng không đủ nhiều, Thẩm Kiều Ngôn đơn độc lại mua chút trái cây, cắt đặt lên trên.
Kết quả bánh kem so với cửa tiệm còn đẹp hơn.
Anh lấy ra ngọn nến có viết chữ 16.
“Miêu Miêu của anh năm nay mười sáu tuổi.” Ánh nến mỏng manh soi rõ khuôn mặt anh trong căn phòng tối đem, trong mắt anh có ánh lửa, “Miêu Miêu bảo bối, sinh nhật vui vẻ.”
Thẩm Kiều Ngôn không hùng hồn như Cố Nham, cũng không biết ăn nói giống như Thái Hãn Vũ, hầu hết thời gian anh đều buồn tẻ nặng nề.
Ngũ âm của anh không được đầy đủ, ca hát có thể đem khuyết điểm của anh lộ rõ, nhưng mỗi năm đến sinh nhật của Miêu Diệu Diệu, anh vẫn hát bài hát chúc mừng sinh nhật cô, anh biết cô sẽ không ghét bỏ, không cười nhạo anh.
“Chúc em sinh nhật vui vẻ… Chúc em sinh nhật vui vẻ…”
Gập ghềnh hát xong.
Miêu Diệu Diệu sẽ vì anh mà vỗ tay.
“Vậy em sẽ ước một điều ước.”
Cô nhắm mắt lại, ước một điều ước, sau khi thổi tắt ngọn nến, toàn bộ phòng tối sầm.
Anh hỏi cô: “Vui vẻ không?”
Miêu Diệu Diệu gật gật đầu: “Vui vẻ.”
Nhưng Miêu Diệu Diệu không xác định, bản thân kế tiếp, còn có thể tiếp tục ở bên cạnh anh hay không.
“Em vừa mới ước nguyện.”
Người khác đều là nói ra nguyện vọng không linh, nhưng Miêu Diệu Diệu, nói ra mới linh, bởi vì có anh sẽ giúp cô thực hiện.
Thẩm Kiều Ngôn yên lặng nghe, cô nói: “Em ước có thể cùng anh mãi mãi ở bên nhau.”
Anh sau khi nghe xong, nói: “Miêu Miêu muốn gả cho anh sao?”
Miêu Diệu Diệu ngây dại.
— — — — ——
Ngọt ngào: Nha, không nghĩ tới bình luận khu sẽ có người nhắc tới Tình Tình cùng Tinh Trạch, tôi đây không thể không nói một câu, hai người bọn họ là song hướng yêu thầm, cực ngọt không ngược, anh Tinh Trạch là nam sinh ôn nhu, gia giáo tốt, cuồng si, mặt khác, chương sau anh Kiều Ngôn nói lời âu yếm