Ở Kinh Xuyên có một cây cổ thụ, đơn sơ mà cứng cáp, vào mùa này, trên cành đã mọc không ít chồi non.
Dưới tán cây loang lổ, một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, cà vạt màu lam khẽ buông lỏng, hai tay để sau đầu, mắt nhắm nghiền, từ lông mày đến cái mũi thẳng tắp, ánh mắt trời xuyên qua lá cây, rơi xuống khuôn mặt tuấn mỹ của chàng trai.
Mà bên người anh, có một cô gái không ngừng nói chuyện.
“Anh Kiều Ngôn ~ Anh uống sữa bò buổi sáng em đưa cho anh chưa? Bên trong còn có bánh quy vị hành lá, anh cảm thấy ăn ngon không? Em mới học được một bài hát mới, hôm nào chơi cho anh nghe. Còn có tối hôm qua em đọc sách cả đêm, dựa theo anh dạy, em đã ôn tập rất nhiều, thậm trí em còn làm được các câu hỏi anh đưa ra! Anh, tan học về nhà anh đến nhà em xem được không, dù sao hai nhà chúng ta cũng đối diện nhau.”
“Em còn nhiều câu không biết làm, anh cảm thấy em ngốc sao? Dù sao anh cũng thông minh như vậy, ghét bỏ em cũng là chuyện bình thường…” Nói xong Miêu Diệu Diệu có chút nhụt chí, nhìn môi mỏng Thẩm Kiều Ngôn mím chặt không hề động đậy, “Anh ơi, anh ngủ rồi sao?”
Thẩm Kiều Ngôn mặc kệ cô, khép lại đôi mắt, nhướng mày, bộ dáng tuấn tú gãi đúng chỗ ngứa.
Mái tóc dài của Miêu Diệu Diệu chia làm hai cái đuôi ngựa hai bên, tôn lên khuôn mặt cô, cằm cô nhọn, đôi mắt tròn hơi nhếch lên trông rất quyến rũ, trên má còn có chút trẻ con, chưa hoàn toàn nẩy nở, có vẻ đáng yêu hơn.
Trên người cô mặc đồng phục Kinh Xuyên, trên cổ tay có một dây xích mảnh, mặt trên có con cá heo nhỏ đang ngậm viên đá màu xanh ngọc, không biết đó là chất liệu gì nhưng màu sắc vô cùng tinh tế, ở trên cổ tay phá lệ đẹp.
Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve đôi lông mày đang nhếch lên, cô tán thưởng cười nói: “Anh Kiều Ngôn lớn lên thật đẹp mắt, lông mi còn dài hơn của em.”
“Kiều…”
Cô còn muốn nói chuyện, Thẩm Kiều Ngôn bỗng nhiên mở mắt ra, nắm lấy cổ tay cô, nói thẳng: “Làʍ t̠ìиɦ đi.”
Trên mặt cô gái nhỏ bỗng nhiên đỏ bừng, anh Kiều Ngôn muốn cùng cô làʍ t̠ìиɦ...Nhưng nơi này là trường học!
Cô lắc đầu, rụt cổ lại, xấu hổ nói: “Anh Kiều Ngôn, không thể, đây là trường học, sao có thể làm, làʍ t̠ìиɦ… Bị phát hiện thì làm sao! Hơn nữa buổi chiều chúng ta còn phải thi.”
Hiện tại là giữa trưa, người ở trường học trên cơ bản đều đang ở nhà ăn, buổi chiều vẫn còn hai môn thi, cô thấy Thẩm Kiều Ngôn không ăn nên cùng anh chạy ra ngoài, cô biết anh sẽ chạy đến rừng cây nhỏ, ở dưới cây nghỉ ngơi, bởi vì nơi này bình thường sẽ không có người tới.
Miêu Diệu Diệu nói thêm một từ, du͙© vọиɠ anh liền tăng thêm một phần, anh muốn thao cô.
Cô là trái táo đầy cám dỗ, giống như sợi dây thừng anh không thể tránh thoát.
Anh túm lấy cô, kéo cả người Miêu Diệu Diệu ngã ngồi trên người anh, ngón tay thon dài của anh giữ chặt gáy cô gái, sau đó hôn lên, niêm phong đôi môi của cô.
“Ngô… Ngô…”
Lông mi anh Kiều Ngôn quét qua mặt cô, ngứa…
Miêu Diệu Diệu nhắm mắt lại, thuần thục đáp lại nụ hồi, đầu lưỡi nhỏ vòng quanh môi mỏng liếʍ láp qua lại, quấn lấy nhau mà hôn.
Thẩm Kiều Ngôn ngựa quen đường cũ đem bàn tay đưa vào trong làn váy cô gái, chạm đến qυầи ɭóŧ nhỏ của cô, tùy ý niết, cảm thụ cặp mông no đủ ở lòng bàn tay anh co dãn nảy lên, cho dù phương thức nào cũng rất tuyệt vời.
Đương nhiên, bọn họ đã làm rất nhiều lần, cơ hồ mỗi ngày, nam nữ chưa trưởng thành, mang theo hơi thở thanh xuân, khám phá điều kỳ diệu trên cơ thể đối phương, bị du͙© vọиɠ thao túng, ăn vụng trái cấm.
“Anh Kiều Ngôn… Kiều Ngôn… Ân… Ngô a…”
Không phải chưa từng cùng anh Kiều Ngôn chơi tình ái ở bên ngoài, nhưng nơi này là trường học…
Tuy rằng sẽ không có ai tới dưới gốc cây, bởi vì vị trí quá mức hẻo lánh, nhưng nếu bị bắt được, bọn họ liền xong đời!
Trong lòng Miêu Diệu Diệu ngượng ngùng cùng khẩn trương, nhưng cô lại không có đẩy Thẩm Kiều Ngôn ra, mà ôm anh ngày càng chặt, tay nhỏ cách lớp quần đồng phục cọ xát dươиɠ ѵậŧ cương cứng của chàng trai.
Đây là côn ŧᏂịŧ lớn của anh Kiều Ngôn… Thật lớn, cứng quá… Giống như một cây gậy sắt thô to.
Cô đã vô số lần hưởng thụ qua.
Cô cảm giác được, tay anh đã kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống, lảo đảo lắc lư ở cẳng chân cô.
Ngón tay vuốt ve môi âʍ ɦộ hơi ẩm ướt của cô, đúng vậy, một khắc anh Kiều Ngôn nói muốn cùng cô làʍ t̠ìиɦ cô liền ướt, cơ thể cơ hồ nhận chủ.
“Miêu Miêu, em thật mẫn cảm… Đem nó thả ra.” Thẩm Kiều Ngôn thở gấp chỉ huy nói.
Miêu Diệu Diệu ngượng ngùng cho tay vào đũng quần anh, cô nghe lời đem nó thả ra, sau đó nắm lấy côn ŧᏂịŧ thô tráng trên dưới vuốt ve.
“Anh Kiều Ngôn… Như vậy… Ân… Như vậy thoải mái sao?”
Anh gật gật đầu, khuôn mặt lạnh nhạt biểu hiện ra một tia sung sướиɠ, cô gái nhỏ thỏa mãn, tiến lại gần hôn lên đôi lông mày thanh tú của anh, trên tay dùng đủ công phu hầu hạ đại dươиɠ ѵậŧ.
Bọn họ đã rất quen thuộc cơ thể của đối phương, ngón tay Thẩm Kiều Ngôn thăm dò đến âm đế, anh nắm lấy hạt đậu nhỏ, ngón cái nghiền qua chơi đùa, cô gái lập tức rêи ɾỉ ra tiếng, ở trong lòng anh không ngừng run rẩy, mềm như bông mà tiết ra ái dịch trong suốt.
Dâʍ ŧᏂủy̠ theo bắp đùi cô chảy xuống, uốn lượn một cách ái muội.
Anh tiếp tục chơi đùa mảnh đất gợi cảm của cô gái, một tay cởi cúc áo, đem cặρ √υ' đầy đặn của cô lộ ra ngoài.
Cô mặc áσ ɭóŧ màu trắng, màu sắc quá mức thuần khiết, Thẩm Kiều Ngôn thế nhưng cảm thấy anh đang làm bẩn cô.
Chính là như vậy, mới có thú vị.
Anh nới lỏng móc cài sau lưng, đem bộ ngực sữa bị trói buộc phóng ra ngoài, áσ ɭóŧ bị anh đẩy lên cao, ở bộ ngực mềm mại không nặng không nhẹ mà xoa bóp, còn khảy núʍ ѵú màu đỏ.
Núʍ ѵú Miêu Diệu Diệu rất nhỏ xinh, trước kia núʍ ѵú nhỏ của cô hơi thụt vào trong, nhưng bệnh trạng này được Thẩm Kiều Ngôn chậm rãi tu chỉnh.
Hai núʍ ѵú giống như cô đáng yêu quá mức, càng phải trêu chọc, bú ʍúŧ mới có thể trở nên lớn hơn.
Có thể nói đối với cặρ √υ' cực phẩm của Miêu Diệu Diệu, một tay Thẩm Kiều Ngôn có thể nắm hết.
“Tiểu Miêu, biết hiện tại phải nói gì không? Hả?” Thẩm Kiều Ngôn nheo mắt lại, lông mi dài che khuất ánh mắt anh, nhất cử nhất động đều tản ra vẻ quyến rũ độ nhất vô nhị.
“Ân… Biết…”
Anh rất hư, nhất địng phải bắt Miêu Diệu Diệu chủ động nói ra muốn anh thao cô.
Anh Kiều Ngôn đáng giận nhưng cô rất thích!
Ngày thường anh là một chàng trai lạnh lùng, một khi bắt đầu làʍ t̠ìиɦ, sẽ trở nên cực nóng bỏng, đối với sắc khí tràn đầy của Thẩm Kiều Ngôn, Miêu Diệu Diệu căn bản vô lực chống cự.
Ở… Ở trong trường học cùng anh Kiều Ngôn làʍ t̠ìиɦ…
Rất ngượng ngùng!
Miêu Diệu Diệu không dám nhìn kỹ hoàn cảnh chung quanh, nơi này đều là vườn trường quen thuộc, bị anh Kiều Ngôn thao huyệt… Còn không biết liêm sỉ yêu cầu!
Cả người cô khô nóng, hoa huyệt nhịn không nhịn được lại phun ra mật hoa.