Trong phòng học có lúc ầm ĩ, có lúc an tĩnh, mùa hè ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu xuống sát đất, không khí trong phòng có ít bụi bặm nhỏ tạo thành cột sáng bay lơ lửng.Lại một phiên tòa bắt chước kết thúc, mọi người dần rời đi.
Tô Dư là trợ giảng, đến để lưu lại hồ sơ.
Trên người cô mặc một bộ trang phục viện kiểm sát, tay áo hơi hơi kéo cao lên, lộ ra một phần cánh tay trắng nõn mảnh khảnh.
Cô tắt máy tính đi, thu dọn đồ đạc, lúc sau sửa sang lại tài liệu, xếp những hồ sơ cùng nhãn lại, cuối cùng kiểm tra lại phòng học một lần, xác nhận không có vấn đề gì rồi cô mới rời đi.
Cô quay người và dừng bước.
Một chàng trai đứng dựa vào cửa trước phòng học, người rất cao, trên người mặc áo choàng luật sư, mặt mày thâm thúy, ánh mắt lạnh lùng, có chút hờ hững.
Tô Dư nhấp môi, nhìn lướt qua hắn, không chút để ý mà tiếp tục đi ra ngoài.
Hai người đi ngang qua nhau trong nháy mắt, cô rõ ràng cảm nhận được đôi mắt hắn nhìn cô gần gũi, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm.
Hoắc Nhiên đi theo cô vào văn phòng cất hồ sơ.
Tô Dư muốn đem hồ sơ để lên kệ, có một phần hồ sơ muốn đặt ở cái giá cao nhất phía trên, cô nhìn xung quanh một chút, không thấy được cái thang, chỉ có thể khẽ cắn môi, nhón chân, duỗi thẳng tay, nhưng miễn cưỡng chỉ đủ tới gần cái kệ.
Hồ sơ trong tay cô lung lay sắp đổ xuống.
Bỗng có người giữ ở sau lưng cô, Hoắc Nhiên: " Để tôi giúp cậu."
Tô Dư toàn thân cứng đơ, mấp máy khóe miệng.
Cô có chút thất thần, đem hồ sơ đưa cho Hoắc Nhiên, còn chưa có phản ứng lại, đã bị hắn nhấc bổng lên, cô sợ tới mức thiếu chút nữa kêu ra thành tiếng.
Hiện tại cô so với kệ sách còn cao hơn một cái đầu.
Hoắc Nhiên nhướng mày, khuôn mặt không chút để ý: " Cậu còn không bỏ lên đi?"
Tô Dư đầu óc có chút trống rỗng, lúng túng mà đem hồ sơ bỏ lên kệ sau đó liền giãy giụa muốn đi xuống. Nhưng hắn đặt bàn tay to ở bên hông cô dùng sức đem cô xoay một cái, ấn ở trên kệ sách.
Kệ sách lung lay vài cái rồi mới dừng lại.
Hoắc Nhiên rũ mắt nhìn cô, đôi mắt thiện ác rõ ràng, bình tĩnh không chút dao động.
Tô Dư không dám nhìn hắn, thất thần, khép nép mà nói: " Thả tôi xuống trước đi, được không?"
Hoắc Nhiên không phản ứng.
Tô Dư hít một hơi thật sâu: " Hoắc Nhiên?"
Đối phương không nhúc nhích.
Tô Dư trợn mắt, có chút bất an, nghĩ thầm: " Hoắc Nhiên, cậu sẽ không vì bị đả kích mà trả thù chứ?"
Cô mím môi, nghiêm túc hỏi: " cậu tìm tôi, là bởi vì cảm thấy tôi phán " bị cáo" tội cố ý gϊếŧ người là có vấn đề sao?"
Hoắc Nhiên bật cười.
Qủa nhiên là như thế mà.
Thật sự thì Tô Dư cũng không tức giận, nghiêm túc, chân thành lại giải thích:" Hoắc Nhiên, pháp luật là vì giữ gìn công bằng chính nghĩa, sở dĩ kẻ phạm tội đều cần thiết phải tiếp thu các trách nhiệm pháp lí."Bị cáo" ở vụ kiện này đích thị là kẻ gϊếŧ người, cũng chính là phạm tội, mặc kệ cậu có tìm được ít nhiều lỗ hổng, vì hắn mà biện hộ vô tội thì tôi đều sẽ làm cho hắn chịu trách nhiệm pháp lý."
Hắn nhìn cô chằm chằm, hơi thở tràn đầy mùi thuốc lá nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi cô, cô có chút thất thần.
Hắn nhếch miệng, chậm rì rì nói: " Ai nói cho cậu, hắn đích thị là kẻ gϊếŧ người? Là tòa án không có chứng cứ hoàn chỉnh có liên quan đến vụ án? Là cảnh sát tra tấn ép lấy lời khai? Là cậu vẫn đang nhìn dưới góc nhìn của thượng đế?"
Tô Dư nghẹn lời.
Hoắc Nhiên cười nói: " Tô Dư, cậu có suy nghĩ hơi quá lý tưởng chủ nghĩa. Đây là một vụ bắt chước án kiện, tất cả mọi người đều biết nguyên nhân gây ra vụ án, giả thuyết chính là bị cáo gϊếŧ người. Nhưng thật sự, không ai có góc nhìn của thượng đế, không ai biết bị cáo có thật sự là kẻ gϊếŧ người hay không, phán quyết chỉ có thể thành lập ở chứng cứ mà hai bên cung cấp."
Hắn dừng một chút, bình tĩnh rồi tiếp tục nói: " Pháp luật thật là vì giữ gìn công bằng cùng chính nghĩa, nhưng pháp luật công bằng, chính nghĩa ở chỗ nó có trình tự. Thẩm phán không tự quyết định, chỉ theo chứng cứ giữ gìn tôn nghiêm pháp luật, kiểm sát trưởng đại biểu cho quyền lực quốc gia, bảo hộ quyền lợi của người dân, luật sư cân bằng quyền lợi cho bị cáo."
Tô Dư chớp chớp mắt, không chút do dự nói: " Đúng vậy, tôi chỉ nghĩ về quyền công tố". Như vậy cô có thể luôn đứng về phía người bị hại, giữ gìn quyền lợi cho họ, không vi phạm đạo đức cùng với lương tâm.
Hoắc Nhiên nhìn cô vài giây, nhìn cô rơi nước mắt, cúi đầu, không nhịn xuống thấp giọng mắng một câu thô tục.
Giây tiếp theo, hắn hôn lên môi cô. Cô học hai năm pháp luật, như thế nào mà vẫn đơn thuần ngốc nghếch như vậy.
Lạnh lẽo, mềm mại, như là vị kẹo ngọt mềm, cảm xúc truyền đến, Tô Dư mở to hai mắt, mặt và tai cô đều đỏ cả lên. cô quay mặt đi, liền ngại ngùng, cũng chỉ có thể mềm mại nói một câu : " Cậu làm gì vậy?"
Eo cô còn đang bị hắn giữ lấy.
Hoắc Nhiên lấy hết can đảm, đứng thẳng mà nhìn cô, còn muốn hôn cô.
Tô Dư sợ tới mức dùng hết sức đẩy hắn một phen, bước chân hoảng loạn mà chạy ra ngoài, mặc kệ tệp hồ sơ.
Hoắc Nhiên dựa người vào trên giá, nghiêng đầu, chau mày, liếc nhìn bóng dáng nàng rời đi, lưng thẳng, gầy, mái tóc đen mềm mại, lộ ra một vẻ đẹp, đẹp đến lóa mắt, làm hắn rung động.
Bất giác, hắn đột nhiên cười một tiếng.
Lục Du Châu vừa đúng lúc đi ngang qua, đứng ở ngoài cửa, trong tay cầm tập hồ sơ, gõ gõ vào cửa, cúi thấp người có ý nói mỉa mai: " Tôi vừa nhìn thấy lớp trưởng chạy ra ngoài, cậu lại khi dễ cô ấy? Ba của cô ấy là đại gia có trong bảng xếp hạng, cậu có thể hay không chừa cho cô ấy một chút mặt mũi?"
Hoắc Nhiên mặc kệ hắn, rũ mắt xuống, lười nhác lại không chút để ý mà liền phun ra một chữ: " Lăn"
" A Nhiên, cậu thích cô ấy?"
Lục Du Châu biểu cảm khó hiểu có chút nghiêm túc: " Chỉ có thể làm bạn bè, cô ấy và chúng ta không phải người cùng trên một con đường." Hoắc Nhiên khẽ nhíu mày, nhấp môi một chút, chưa kịp nói lời nào.
Bảy năm sau.
Đêm tối yên tĩnh, thành phố xa hoa, ánh sáng tối tăm, tiếng người ồn ào, có người ca hát, có người chơi xúc xắc, còn lại đều đang ngồi nói chuyện.
"Luật sư đã thảm, luật sư hình sự lại càng thảm hơn."
"Ngày hôm qua trời lạnh, ta phải tới trại giam để gặp đương sự."
" Hôm qua mở phiên tòa, tôi còn chưa thể nào nói chuyện, thẩm phán liền cảnh cáo tôi, đừng cho hắn hưởng sự khoan hồng của pháp luật, bằng không tôi liền phải rời khỏi tòa án."
" Tôi dứt khoát không làm việc trái với lương tâm, thà làm việc nhiều ít tiền còn không bị ai la mắng."
Có người cười:" Hoắc Nhiên đâu? Hắn hôm trước không phải mới tiếp nhận một người vợ minh tinh muốn lấy tài sản sau khi ly dị hay sao?"
Hoắc Nhiên mặc một bộ vest đen, ngồi ở một bên sô pha, lông mi buông xuống, ngón tay thon dài tùy ý mà lướt weibo, nhìn thấy một cái tin tức.
Tập đoàn Hằng Long cùng tập đoàn Trần Thị liên hôn.
Hắn biểu cảm có chút ảm đạm rồi khóa lại màn hình, ném điện thoại di động ở trên sô pha, khuôn mặt có chút bực bội. Hắn thò tay cầm lấy hộp thuốc trên bàn, rút ra một điếu, cắn ở trên môi.
Ánh lửa của bật lửa sáng lên, chớp mắt một cái, lại tắt.
Hắn phun ra màu trắng của sương khói, tầm mắt mơ hồ.
Lục Du Châu biết Hoắc Nhiên vì cái gì mà bực bội, còn có người cố tình mà nói đến chuyện này.
" Hằng Long cùng Trần Thị tính toán liên hôn? Nghe nói thiên kim của tập đoàn Hằng Long trước đây làm ở viện kiểm sát, sau này xảy ra chuyện, mới về Hằng Long làm."
Có người không tin: " Ngươi lướt xuống xem một cái tin tức, còn có thể nhìn thấy Tô đại tiểu thư phủ nhận tin đồn đính hôn, cho thấy tin tức trên kia là không đúng."
Cũng có người cảm thán: " Viện kiểm sát này công việc cũng không dễ làm, nếu tôi là Tô đại tiểu thư, cũng sớm về công ty của mình làm việc."
Lục Du Châu liếc mắt một cái thấy sắc mặt của Hoắc Nhiên không tốt lắm, vội vàng nói sang chuyện khác: " Đại ca à, có thể đừng nhiều chuyện như vậy nữa được không?"
Những người khác: "..."
Lục Dư Châu vui vẻ, thoải mái mà đăng nhập trò chơi, hướng về phía Hoắc Nhiên giơ giơ điện thoại lên hỏi: " A Nhiên, chơi game không?"
Hoắc Nhiên ảm đạm nói:" Không đánh."
Hắn đứng lên, ấn gạt tàn thuốc, lấy cái áo khoác ở sô pha, mím chặt cánh môi, cất bước rời đi.
Lục Dư Châu vì hắn mà giải thích âm thanh xa xa truyền đến: " Ngày mai mở phiên tòa đầu, cậu ấy còn phải trở về để chuẩn bị."
Hoắc Nhiên kéo cửa xe, ngồi ở trên ghế điều khiển.
Hắn khắc sâu hình dáng bóng lưng, cằm hơi hơi banh, lộ ra một tia châm chọc, ánh mắt lại càng thêm thâm trầm kiên định, như là quyết định làm một cái gì đó.
Bóng đêm có chút ảm đạm, mây đen áp thành, sớm đã cắn nuốt ánh trăng mỏng manh. Trước khi đi ngủ, Tô Dư gọi điện thoại cùng Lâm Tiện Dư, Lâm Tiện Dư đang nắm một vụ án và đang đi đến giai đoạn kết thúc, khoảng thời gian trước vội đến bất ngờ, hôm nay lại cùng Tô Dư nói chuyện phiếm.
Lâm Tiện Dư có chút do dự, nói: " Đúng rồi, hôm qua ở tòa án tớ có nhìn thấy Hoắc Nhiên."
Tô Dư bối rối trong lòng, không biết nghĩ tới cái gì, trong ánh mắt hơi hơi nổi lên gợn sóng. Kỳ thật, đây không phải lần đầu tiên Lâm Tiện Dư nhắc tới Hoắc Nhiên, hơn nữa từ khi Hoắc Nhiên du học về nước, tiến vào làm luật sư, Tô Dư liền rất khó tránh những tin tức có liên quan đến hắn.
Lâm Tiện Dư tiếp tục nói:" Không nghĩ cậu ấy chủ động đến đến chào hỏi mình."
" Phải không?"
" Bất ngờ thật, khi đó mình đang nói chuyện cùng với Trần Ngôn Tắc."
Tô Dư cười cười: " Sự việc đính hôn là sao?"
" Đúng vậy, hiện bác Tô còn muốn cho các cậu kết hôn sao?"
Tô Dư dừng một chút, lông mi cong vυ't nhẹ nhàng mà rũ xuống, nhẹ giọng nói: “ Mình không biết, bất lực quá A Dư, cậu biết mà, hôn ước của mình cùng với Ngôn Tắc thật ra chỉ là lời nói lúc thuận miệng của ba ba mình, mình cùng Ngôn Tắc cũng rất rõ ràng, giữa hai người căn bản không có khả năng, hắn chỉ xem mình như là em gái ……”
Cô còn chưa nói xong, Lâm Tiện Dư liền cười trêu chọc nói: “Là là là, Trần Ngôn Tắc có nữ thần trong lòng, cậu có suy nghĩ của cậu, hôn ước là không có thật, kết hôn là không có khả năng, bên ngoài đưa tin đều là lời đồn.”
Tô Dư mỉm miệng cười. Lúc sau cô liền tắt điện thoại, nằm ở trên giường, trong đầu suy nghĩ có chút hỗn độn. Cô mím môi, nhắm mắt lại, trong chốc lát nhớ tới lời của ba ba về hình ảnh chia tay, cô nhớ tới việc cùng Trần Ngôn Tắc giả bộ đồng ý kết hôn, trong chốc lát cô lại nghĩ tới Hoắc Nhiên. Cô nửa ngủ, nửa tỉnh, cho nên ngủ cũng không yên giấc.
Màn đêm xuống, sương mù tràn ngập bao phủ màn đêm trong thành phố, một tia chớp lóe lên phía chân trời, đêm tối trong nháy mắt sáng như ban ngày, trời chợt hạ cơn mưa to tầm tã. Cơn mưa lớn không ngừng tạt vào ô cửa kính, dồn dập lại hung mãnh, gió to thổi qua, như là dã thú đang kêu gào.
Căn phòng yên tĩnh, bỗng nhiên chuông cửa vang lên chói tai.
Tô Dư mở to mắt, hơi hơi nhíu mày, rời giường ra mở đèn, chuông cửa vẫn còn vang. Cô liếc nhìn cái đồng hồ báo thức ở đầu giường—— Bây giờ là hai giờ hai năm phút sáng, giờ này còn ai đến gõ cửa?
Cô mím môi, nhìn từ mắt mèo trông ra, trong lòng đột nhiên kinh ngạc.
Giây tiếp theo, cô liền mở cửa ra.
Một thiếu niên toàn thân ướt đẫm, quần áo nhăn nhúm, hốc mắt đỏ bừng, gương mặt tái nhợt. Hắn gắt gao mà cắn chặt răng, khắc chế chính mình run rẩy.
Tô Dư ánh mắt đi xuống, tay phải của hắn đang không ngừng chảy máu.
Tô Dư hốt hoảng, nhanh chóng đem Tô Thịnh kéo vào nhà, xoay người đi lấy hòm thuốc: “Đã xảy ra chuyện gì? Em bị thương như thế nào? Tại sao em không ở trường học?”
Tô Thịnh mặt tái nhợt, hàm răng không ngừng run rẩy: “Chị, chết người, có người chết ở chung cư.”
Tô Dư đột nhiên quay đầu lại.
Ngoài cửa sổ lại là một tia chớp chói mắt, chiếu sáng cả mặt Tô Thịnh, khuôn mặt đen nháy cùng với ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi, sắc mặt trắng bệch.
“Tin tức nhanh: Công tử Tô Thịnh của tập đoàn Hằng Long bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án cố ý gϊếŧ người, đã có lệnh bắt giữ, cảnh sát lục soát ra cần sa, vì thế mà giá cổ phiếu của tập đoàn Hằng Long sụt giảm, bốc hơi con số lên đến trăm triệu. Được biết, Tô Thịnh đi học ở đại học B, người chết là cô bạn gái hồi lâu học cùng lớp, cô biết được sự thật Tô Thịnh hút cần sa mà bị sát hại.”
Trước cửa tập đoàn Hằng long vây đầy phóng viên, dòng người chen chúc xô đẩy, liên tục đặt câu hỏi.
“Tô tổng, Tô Tổng, xin hỏi ngài có biết gì về vụ án của con trai ngài Tô Thịnh hay không?”