Từ khi A Lạc có ký ức tới nay, nàng vẫn luôn ở trên một ngọn núi, cùng nương tựa lẫn nhau với sư phụ của nàng.
Nhà nàng là một tiểu viện trên đỉnh núi với tường trắng ngói xanh, trong sân trồng một cây anh đào đầy hoa, quanh năm hoa nở rực rỡ, hương thơm nức mũi, phong cảnh độc đáo, an bình yên tĩnh.
Từ lúc biết nhớ chuyện cho đến mười sáu tuổi, A Lạc chưa bao giờ rời khỏi ngọn núi này, nơi nàng đi xa nhất cũng chỉ là lúc tò mò, đi qua thôn trang phàm nhân dưới chân núi dạo một vòng.
Mặc dù nhiều năm cư ngụ xa dân cư, nhưng A Lạc cũng không cảm thấy cô đơn tẻ nhạt.
Nàng là một tiểu cô nương chịu đựng được tịch mịch, lòng hiếu kỳ cũng không quá nặng, cho dù chưa từng thấy qua thế giới bên ngoài, cũng không muốn đi nhìn xem thế nào.
Quan trọng nhất chính là nàng thích ở cùng với sư phụ của mình.
Sư phụ Lục Thương của nàng, là một nam nhân luôn thích mặc bạch y. Hắn trầm mặc ít nói, tâm tính đạm mạc, đặc biệt rất ít nói, chuyện thường làm nhất chính là lẳng lặng ngồi dưới tàng cây anh đào trong sân, nhìn hoa nở hoa tàn, mây tụ mây tan.
Có đôi khi, A Lạc nhìn bóng dáng của hắn, thường thường sẽ nghĩ, lúc sư phụ ngồi tĩnh tọa, không biết trong lòng người đang suy nghĩ cái gì đây?
Nàng đoán không ra suy nghĩ của hắn, lại nhịn không được mà đi đoán.
Giống như tất cả lòng hiếu kỳ mà nàng sinh ra đều đặt trên người sư phụ vậy. Nàng muốn biết về những gì hắn đã từng trải qua, muốn biết tại sao hắn lại sống ở đây, lại hiếu kỳ vì sao hắn lại thu nàng làm đồ đệ.
Mỗi khi nàng hỏi vấn đề này, sư phụ đều nói rằng nàng là một đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi bên đường, đúng lúc hắn đi ngang qua nên đã nhặt nàng về.
Đối với lý do này, A Lạc tin, nhưng lại có chút hoài nghi, sư phụ hắn là người thiện tâm như vậy sao?
Cách một đoạn thời gian, sư phụ sẽ ra ngoài một chuyến, lúc trở về trên người đều là mùi máu tươi nồng nặc. Mặc dù A Lạc tuổi còn nhỏ nhưng cũng hiểu rõ sư phụ đi ra ngoài nhất định không chỉ đơn giản là ngắm phong cảnh.
Năm A Lạc năm tuổi, sư phụ bắt đầu dạy nàng tu tiên, khi đó nàng liền biết, sư phụ thoạt nhìn tiên phong đạo cốt này, kỳ thật là ma tộc mà tu sĩ căm hận nhất.
Nhưng kỳ quái chính là những gì hắn dạy nàng lại là thuật pháp tiên môn chính thống. Thi thoảng nghĩ đến đây, A Lạc cảm thấy dở khóc dở cười, một ma tộc thu nhậnđệ tử, thế mà lại dạy nàng tiên pháp.
Có điều mặc dù biết được sư phụ là ma, A Lạc cũng kiên định cho rằng, sư phụ hắn tuyệt đối không phải là những ma tộc làm nhiều việc ác trong lời đồn.
Xét cho cùng, mặc dù hắn là ma, nhưng hắn là một người tốt! Đối với điều này, A Lạc hoàn toàn tin tưởng!
Dù sao tướng mạo sư phụ quả thật quá đẹp, thật sự không hề giống ma tộc xấu xí ăn sống tiểu hài tử, uống máu người như trong sách nói!
Muốn hỏi sư phụ có bao nhiêu mỹ mạo? A Lạc chỉ có thể trả lời, đại khái chính là tướng mạo đẹp đến mức nàng cùng hắn sớm chiều bên nhau mười sáu năm rồi mà nhìn vẫn không chán chút nào!
Thậm chí theo tuổi tác lớn lên, trái tim thiếu nữ sắp nảy mầm của nàng, bắt đầu rục rịch với sư phụ giống như phụ thân nàng.
A Lạc rất phiền não, rất rối rắm, rất... xấu hổ mở miệng.
Nàng không nghĩ tới, mình lại là một nữ hài tử khẩu vị năng như vậy?
Tuy rằng sư phụ không nói nhiều, nhưng từ trước đến nay hắn đối với nàng luôn rất tỉ mỉ, A Lạc cảm thấy cho dù nàng có cha mẹ ruột, cũng không sánh được với sư phụ!
Từ nhỏ, sư phụ đã tự mình chăm sóc nàng.
Một đại nam nhân, ôm dỗ ngủ đứa trẻ nghịch ngợm như nàng, mua cho nàng đồ ăn ngon và quần áo xinh đẹp, khi còn bé A Lạc không biết chải đầu, đều là sư phụ cầm lược chải tóc cho nàng, chải cho đến lúc nàng mười ba tuổi.
A Lạc ngẫm lại liền cảm thấy, sư phụ đối xử với nàng tốt như thế, nàng lại sinh ra ý niệm đại nghịch bất đạo như vậy trong đầu, quả thực không bằng súc sinh mà.
Nghĩ đến vẫn là trách sư phụ, bộ dạng người quá đẹp! Nàng lại gặp ít người, sư phụ là người đẹp nhất trong trí nhớ cằn cỗi của nàng.
Thứ hai, người đối xử với nàng quá tốt! Tốt đến mức quá đáng!
Năm đó, A Lạc mười ba tuổi có quỳ thủy, đau bụng không ngủ được, là sư phụ ôm nàng vào trong ngực, xoa bụng cho nàng cả đêm.
Nàng muốn ăn hồ lô đường dưới chân núi, sư phụ sẽ đặc biệt đi mua cho nàng, muốn cái gì, mặc kệ có khó khăn thế nào, sư phụ đều sẽ tìm tới cho nàng.
Sư phụ bình thường sẽ làm được tới trình độ này sao!? Đây căn bản cũng không phải là nuôi đồ đệ mà là đang nuôi tiểu tức phụ đi!
Cho nên nói, thật không phải là nàng mặt người dạ thú, mà là hành động của sư phụ quá dễ khiến người ta hiểu lầm! Chắc chắn, chắc chắn không phải là lỗi của nàng mà!
A Lạc phồng má, trợn to mắt ngồi trên giường, nghĩ đi nghĩ lại liền làm mình tức giận.
"Sư phụ~~~"" Nàng cất cao giọng hô.
Một lát sau, bên ngoài nhà có một nam tử bước vào. Người nọ tuyết y không nhiễm bụi trần, tóc bạc dùng một sợi dây đỏ lỏng lẻo buộc ở phía sau, sợi dây đỏ kia chính là do A Lạc bện thành. Da thịt hắn trắng lạnh, mặt mày anh tuấn, mũi cao môi mỏng, quanh thân quanh quẩn một cỗ khí tức băng tuyết nhàn nhạt.
Một thân trắng toát này, nhìn cực kỳ thanh tao thánh khiết, làm cho người ta không dám tới gần.
A Lạc căn bản không thèm để ý bề ngoài cự tuyệt ngàn dặm này của hắn, giang hai tay với sư phụ, ngửa mặt mềm làm nũng: "Sư phụ, ôm ôm."
Sư phụ nói: "Lạc Âm, ngươi đã lớn rồi."
Nhất thời chóp mũi A Lạc có chút chua xót, trong hốc mắt lập tức nổi lên nước mắt, tiếp tục trông mong nhìn về phía hắn: "Có phải là ta lớn rồi nên sư phụ không cần ta nữa?"
Rõ ràng khi còn bé sẽ ôm nàng! Còn tắm rửa cho nàng nữa! Kết quả là lớn lên rồi cái gì cũng không còn.
Khoảng thời gian này tới nay, A Lạc vốn bởi vì phát hiện ra chút tâm tư nhỏ bé của mình mà suy nghĩ lung tung, lo được lo mất, lập tức nhịn không được muốn khóc.
Sau một khắc, chỉ nghe bên tai truyền đến tiếng thở dài bất đắc dĩ, sư phụ bạch y nhẹ nhàng nghiêng người lại đây, hai bàn tay to nắm eo nàng, giống như ôm tiểu hài tử, ôm nàng vào trong ngực tràn ngập hương thơm lạnh lẽo.
Trong nháy mắt A Lạc nín khóc cười mỉm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào cần cổ nam nhân, nhẹ nhàng cọ cọ, lại hít một hơi thật sâu.
Rất thích, rất thích sư phụ a! Nàng ở trong lòng không tiếng động hò hét.
Vài ngày sau, trong tiểu viện trên ngọn núi này bỗng nhiên nghênh đón một vị khách hiếm thấy.
Đó là một nữ tu xinh đẹp, thanh y mặc phát, thanh lãnh trang nhã, nhìn khí chất cũng có chút tương tự với sư phụ.
Nàng vừa đến, nhìn thấy sư phụ, mở miệng liền gọi một tiếng "Sư phụ", sau đó lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua A Lạc.
Cả người A Lạc đều mộng bức! Đây là lần đầu tiên nàng biết, thì ra mình không phải đồ đệ duy nhất của sư phụ!
Nàng nhớ rõ trước kia từng hỏi sư phụ, nàng có phải là tiểu bảo bối duy nhất của hắn hay không, sư phụ rõ ràng trả lời là đúng mà! Chẳng lẽ sư phụ vẫn luôn lừa gạt nàng?
A Lạc ném cho sư phụ một cái nhìn bi thương, ủy khuất vào phòng, nhường sân viện cho đôi thầy trò kia.
Chắn chắn sư tỷ tới đây không phải là tới tìm nàng, nàng không nên cản trở sư đồ bọn họ ôn chuyện, đi tìm một chỗ nào đó liếʍ láp tiểu tâm tình bị thương của mình đi.
A Lạc nằm sấp trên giường, tự bế trong chốc lát, lại không kìm được sự tò mò trong lòng, lặng lẽ trốn ở bên cửa sổ, vụиɠ ŧяộʍ nghe hai người bên ngoài nói chuyện.
"Sư phụ, sau này ngài sẽ ở lại chỗ này sao?"
"Ừ."
"Muội ấy... trông vẫn giống như trước đây..."
"........."
"Người chưa bao giờ nghĩ đến việc nói với muội ấy chuyện trước kia sao?"
"Như vậy là tốt rồi."
"Đúng vậy a, ta thấy nàng so với trước kia vui vẻ hơn nhiều, sư phụ cuối cùng cũng trở thành sư phụ của một mình nàng."
"Ngươi tới, có chuyện gì sao?"
"Ta chỉ tới......nói lời cáo biệt với ngài thôi. Không bao lâu nữa, ta sẽ phải chuẩn bị bế quan độ kiếp, e là sau này sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa."
"Ừm," dừng một chút, Lục Thương nói, "Lần này đi thuận buồm xuôi gió."
"Ha ha, sư phụ ngài cũng thay đổi không ít, ngài trước kia, chưa từng nói với ta những lời như vậy."
"......"
Trong viện yên tĩnh lại, hồi lâu sau, thanh âm trầm thấp của sư phụ truyền đến: "Lạc Âm."
A Lạc từ dưới cửa sổ thò đầu ra, nữ tu thanh y kia không thấy đâu, chỉ còn lại sư phụ một mình đứng dưới tàng cây, tuyết y tóc bạc, mắt đỏ ám trầm, di thế độc tôn.
"Sư phụ!" A Lạc trực tiếp nhảy qua cửa sổ, chạy về phía hắn.
Sư phụ cũng tự nhiên vươn tay ra, như thường ngày, vững vàng đón nàng vào trong ngực.
A Lạc ôm lấy cổ sư phụ, giống như một con khỉ nhỏ treo trên người hắn, ngửa mặt lên hỏi hắn: "Sư phụ, vừa rồi tỷ tỷ kia nói là có ý gì?"
Sư phụ ôm nàng ngồi xuống ghế đu, A Lạc ghé vào ngực hắn, y bào, sợi tóc của hai người thân mật dây dưa cùng một chỗ, không phân biệt ta, ngươi.
"Nàng... là đại đệ tử ta từng thu nhận." Ngữ điệu sư phụ chậm rãi nói.
Đôi mắt A Lạc lóe sáng: "Vâng, sau đó thì sao?"
Nàng nghe xong toàn bộ quá trình, hình như sư tỷ có nói mấy câu liên quan đến nàng, nhưng A Lạc nhớ rất rõ ràng, mình cho tới bây giờ chưa từng gặp qua tỷ ấy, cho nên trong đó nhất định có ẩn tình!
Sau đó....... sư phụ không nói lời nào, hắn lại lâm vào trầm mặc, một đôi mắt đỏ sâu không thấy đáy, cuồn cuộn cảm xúc nặng nề không biết tên, khiến người ta nặng nề trong lòng.
Sư phụ như vậy, A Lạc rất quen thuộc.
Thỉnh thoảng hắn sẽ lộ ra biểu tình như vậy, bình thường những lúc nhìn chằm chằm vào nàng, giống như xuyên qua nàng nhìn cái gì đó.
Thời điểm A Lạc động não, đã từng nghĩ có phải sư phụ thông qua mình nhìn một người khác hay không, có phải sư phụ thu nàng làm đồ đệ là dùng để làm thế thân hay không?
Nàng từng quấn lấy sư phụ đòi người mua thoại bản cho nàng, trong đó cũng viết những chuyện như vậy!
Bây giờ, nàng có một ý nghĩ kỳ lạ hơn.
Một trận gió thổi qua, một đóa hoa hồng từ từ bay xuống, rơi xuống đôi môi mỏng màu nhạt của nam nhân, A Lạc thừa dịp sư phụ xuất thần, bất ngờ không kịp đề phòng tiến lên, cắn đóa hoa nhỏ kia.
Cùng lúc đó, cũng chạm vào môi hắn, lành lạnh giống như người hắn vậy.
Sư phụ bỗng nhiên hoàn hồn, ánh mắt nhìn nàng thật sâu.
"Lạc Âm, ngươi đang làm cái gì vậy?"
A Lạc ngậm đóa hoa kia lui về, cúi đầu cẩn thận đánh giá hắn, trên mặt sư phụ cũng không xuất hiện phẫn nộ, chỉ có một chút ngoài ý muốn, nhiều hơn nữa thì nàng nhìn không hiểu.
Chuyện này có chút không hợp lý? Bị tiểu đồ đệ mình tự tay nuôi lớn mạo phạm như vậy, thế mà sư phụ lại bình tĩnh bực này, vừa nhìn đã biết là có vấn đề rất lớn.
"Sư phụ, sao lúc trước người lại thu ta làm đồ đệ?" A Lạc không trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại lại hỏi thắc mắc khi còn bé.
Nam tử tóc bạc nằm trong ghế dài, hai tay thiếu nữ áo hồng chống lên l*иg ngực hắn, sợi tóc đen nhánh chảy xuống, đem hai người bao phủ ở trong đó, phảng phất như ở trong một thế giới riêng biệt.
"Bởi vì ta....."
"Bởi vì ta là người ngài thích trước đây, phải không?"
Tiểu thiếu nữ cười đến mặt mày cong cong, cúi người cúi đầu, lại hôn môi hắn một cái.
"Lạc Âm..."
Nàng mở miệng nhẹ nhàng cắn anh, cười trộm: "Người không có đẩy ta ra."
"......"
"Sư phụ, vậy nên ngài căn bản cũng không phải là nuôi đồ đệ, mà là đang nuôi lão bà chứ gì?"
"...... Ngoan ngoãn, đừng nhúc nhích." Nam nhân đem thiếu nữ đang làm loạn ôm vào trong ngực, giọng nói khàn khàn, "Chờ nàng mười tám tuổi, chúng ta sẽ thành hôn...."
"Yo... Vậy bây giờ ta có thể hôn nhẹ người một cái, được không?"
Gió nhẹ thổi qua, hoa hồng đầy trời, cánh hoa hồng trắng nhỏ bay theo gió, giống như tuyết rơi, rơi xuống ghế dài nơi đôi nam nữ đang tựa sát vào nhau.
Nửa đời trước của Lục Thương, vốn cao cao tại thượng, đứng trên mây cao, được vạn người kính ngưỡng. Nhưng trái tim hắn cũng một mảnh hoang vu, không một ngọn cỏ sinh sôi. Làm bạn với hắn, ngoại trừ gió tuyết đầy trời, không còn gì khác.
Hắn còn sống, lại giống như đã chết đi, tâm vô tình vô dục của hắn, giống như băng tuyết kia, không vì thế sự mà động.
Cho đến sau này, hắn nhìn thấy nàng. Lần đầu tiên, hắn hiểu được cái gì để ý, tình yêu khởi nguồn từ khi nào hắn cũng không biết. Đó cũng là lần đầu tiên hắn lĩnh hội được, cực nóng như vậy, đem trái tim lạnh như băng của hắn đều hòa tan trong du͙© vọиɠ tình yêu.
Mà bây giờ, hắn còn sống, trái tim băng tuyết tan chảy trong ngực, chỉ vì một mình nàng nhảy lên.
Thời gian yên tĩnh, năm tháng như ban đầu.
Hắn và nàng, không còn gì hối tiếc nữa.