Nhưng rất nhanh đã bị lật người, trên mặt cậu lộ ra vẻ ửng hồng mê loạn, đầṳ ѵú có hơi sưng lên.
“Ư… anh ơi… anh ơi…”
“Gọi chồng đi.”
“Chồng… ơi…”
Cậu bất lực túm chặt cánh tay Trương Mâu Viễn, trên mặt Vương Biên Ánh đều là nước mắt chảy ra trong lúc vô thức, nước non đầm đìa.
Bỗng nhiên được giải khóa lạc thú ‘khiến nhóc con kêu mình là chồng’, Trương Mâu Viễn cắn đầṳ ѵú nhỏ của Vương Biên Ánh, cảm thấy mỹ mãn mà nói: “Vợ ơi em ngoan lắm.”
Hỗn loạn ừ một tiếng, Vương Biên Ánh căn bản không biết chuyện như thế nào, chỉ biết rằng đầu óc cậu toàn là sướиɠ muốn điên lên rồi.
Cảm giác bản thân như bị hư, lúc gương mặt bị vuốt ve còn cọ cọ theo bản năng, rầm rì một tiếng.
Chẳng qua rầm rì giọng cũng bị đâm đến nỗi trở nên vụn vặt, dươиɠ ѵậŧ bự mang theo dòng điện khiến cho thịt ruột mềm nhũn ra, không muốn sống nữa mà chảy nước, phát ra tiếng phụt phụt vang vọng.
“Vợ da^ʍ thích chồng chơi em như thế này ư?”
“Vâng… thích… thích chồng chơi em như thế lắm ư ư…”
Căn bản không biết bản thân đang nói gì, Vương Biên Ánh chỉ vô thức ở tiếp lời Trương Mâu Viễn. Lúc bị ôm vào lòng ngực còn ở run run, thật sự là vì quá sung sướиɠ.
Không biết đã bắn bao nhiêu lần, Vương Biên Ánh thậm chí còn cảm giác dươиɠ ѵậŧ có cửng nhiều tới mức phát đau, sờ lung tung mà khóc: “Hu hu… hư rồi… hình như sắp hư rồi…”
Cầm dươиɠ ѵậŧ không thể bắn được gì từ trong ra nữa, đồ bên trong đã bị bắn hết, khiến cho Vương Biên Ánh vừa bị làm cho cao trào đã nhịn không được thở dốc lên, nước mắt chảy tới mức trước mắt mơ hồ.
Con mắt còn bị nước mắt dán dính lại.
Trương Mâu Viễn bất lực với cái người giống như con thú non này, khóc đến mức như không còn cách nào nữa, dươиɠ ѵậŧ không bắn ra được gì cuối cùng mềm vẫn hoàn mềm, vừa sướиɠ lại vừa khó chịu.
Cuối cùng thậm chí còn mắc tiểu, túm chặt tóc trên đầu Trương Mâu Viễn, nhịn không được mà nức nở một tiếng: “Không được rồi… muốn đi tiểu…”
“Vợ da^ʍ muốn tiểu thì tiểu đi, để chồng chơi em đến tiểu ra thì thôi nhé, được không em?”
“Hu hu…”
Ngón tay chậm rãi siết chặt, cuối cùng vẫn là nhịn không được, dươиɠ ѵậŧ Vương Biên Ánh run rẩy một hồi liền từ từ chảy tinh, sau đó là nướ© ŧıểυ, trông cứ như là bị chơi tới hỏng rồi.
Lỗ thịt cũng gắt gao giữ chặt dươиɠ ѵậŧ to đang phóng điện, đói khát giống như không được thỏa mãn, chẳng hề sợ miệng lỗ đã bị căng đến mức trắng bệch, quan trọng vẫn là luôn khẩn cấp đâm thật sâu vào trong.
Điểm da^ʍ bị dòng điện cứ quanh quẩn mãi, cũng không biết sau đó có chuyện gì, thịt mềm bên trong mấp máy, mỗi lần dòng điện chạy quay đều run rẩy, càng thêm thít chặt.
Bên trong ướt nhẹp đến nỗi không cần bôi trơn, còn đặc biệt khít, cho nên tay già đời như Trương Mâu Viễn mới có thể như thế làm không biết mệt, thậm chí có chút yêu thích đến nỗi không muốn buông tay.
Hắn cũng không phải người coi trọng du͙© vọиɠ, nhưng từ sau khi gặp gỡ Vương Biên Ánh liền muốn vài lần liên tục, lại còn cố ý nhịn du͙© vọиɠ muốn bắn xuống cũng chỉ vì có thể hưởng thụ nhiều thêm vài lần.
Hắn biết, dựa theo thể lực nhóc con, căn bản chịu đựng không nổi vài lần, cho nên bèn lừa mình dối người cố ý kéo dài thời gian, làm bộ mỗi lần đâm vài cái.
Nhưng Vương Biên Ánh cuối cùng vẫn chịu không nổi mà ngất mất. Một là thể lực chống đỡ hết nổi, hai là thật sự quá mức sung sướиɠ.
Chờ đến khi Trương Mâu Viễn thật vất vả mới bắn ra, Vương Biên Ánh cảm thấy hồn mình đã bị điện giật rệu rã, cẳng chân run nhè nhẹ, bụng đều có chút đầy.
Bên trong ruột thịt, dòng điện như vẫn còn ở chỗ sâu khi xuyên qua, cùng với tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn ngập toàn bộ tràng đạo.
Trước khi ngất, Vương Biên Ánh thậm chí còn hoài nghi có phải bản thân bị điện giật ngất xỉu hay không nữa kìa.
Có thể là điện giật thật sự có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ngày thường Vương Biên Ánh đều xỉu ở lần thứ hai, Trương Mâu Viễn có chút tiếc nuối, cuối cùng vẫn không ép buộc.
Hôn lên mặt Vương Biên Ánh, Trương Mâu Viễn cuối cùng vẫn dịu dàng nói: “Anh yêu em.”
Ôm người thương trong ngực, lòng tràn ngập loại hạnh phúc mà không cần nói cũng tự nhiên biết.
【 Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, giá trị hạnh phúc của mục tiêu nhiệm vụ: 100/100】
Lần nữa tỉnh táo, Vương Biên Ánh trở lại thế giới hệ thống: “…”
Cậu có chút hoài nghi nhân sinh, lại lần nữa tiêu phí rất nhiều thời gian mới đi ra từ bóng ma tâm lý, thậm chí còn cảm thấy có phải bản thân bị nguyền rủa hay không.
Nhưng rất nhanh cậu đã nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa tới thế giới mới, khó khăn tương đối thấp.
Không có điều kiện mất trí nhớ, hơn nữa nhiệm vụ mục tiêu vẫn là cha cậu, ngoại trừ vẻ mặt hơi lạnh nhạt thì hẳn là không còn cái gì vấn đề nữa nhỉ?
Nếu nói cái nhiệm vụ mục tiêu ở thế giới thứ nhất là một tên ngạo kiều lạnh nhạt, nhiệm vụ mục tiêu thế giới này là kẻ thành thục cơ trí lạnh nhạt, trình độ lạnh băng nhân lên gấp bội.
Vừa nhìn qua tựa hồ có chút không có tình người, có vẻ rất khó làm.
Đến nỗi cái giả thiết lính gác dẫn đường này…
Vương Biên Ánh – thẳng nam vẫn quật cường như cũ – nhìn qua một lần, nhìn không hiểu gì cả, chỉ biết đại khái chuyện như thế nào.
Nhiệm vụ mục tiêu là cha, chắc là không có cái gì vấn đề đâu…
Cảm thấy mình cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc làm nhiệm vụ, Vương Biên Ánh có chút vui vẻ, thấy thế giới này khá tốt, liền nhấn di chuyển.
Trên thực tế, có lẽ sẽ không lâu sau nữa, cậu sẽ lập tức phát hiện bản thân ngây thơ đến mức nào.
Ít nhất lúc này Vương Biên Ánh cảm thấy chính mình thông minh mười phần, vận may còn đặc biệt tốt, trong lòng đối với nhiệm vụ thập phần tự tin, chẳng sợ nhiệm vụ mục tiêu là cây vạn tuế ngàn năm không ra hoa.
Nhưng ít ra có thân phận đối phương đặt ở đó, chắc là mông của cậu vẫn an toàn đúng không!
Bây giờ Vương Biên Ánh đã không còn yêu cầu gì nữa, người khác đều hy vọng tới thế giới đơn giản, gặp nhiệm vụ mục tiêu đơn giản, còn cậu cái gì cũng không cần, chỉ cần đối phương không thèm muốn thân thể cậu là được.
Vương Biên Ánh không hiểu, rất chi là không hiểu, chẳng lẽ bản thân cậu dễ dàng hấp dẫn đồng tính hay sao?
Tác giả có lời muốn nói: Có cánh cũng khó mà thoát nổi.