Nhưng sau này Vương Biên Ánh mới phát hiện, Vương Chiêm Khải bây giờ không phải biếи ŧɦái, chỉ có càng ngày càng biếи ŧɦái!
Sau khi bị nhốt ở căn hộ hơn nửa tháng, cuối cùng Vương Biên Ánh không thể không cầu xin Vương Chiêm Khải cho cậu đi học trở lại, sau đó mới biết rằng Vương Chiêm Khải đã xin cho cậu tạm nghỉ học nửa năm.
Tin này khiến Vương Biên Ánh khóc lớn, chỉ có thể luì nửa bước xin Vương Chiêm Khải đưa cậu ra ngoài hít thở không khí.
Còn tiếp tục như vậy, cậu sẽ khó không sinh ra vấn đề tâm lý……
Vốn dĩ cậu còn cho rằng chuyện này sẽ khó khăn, lại không ngờ rằng Vương Chiêm Khải lại dễ dàng liền đồng ý: “Anh mang em đến công ty đi dạo.”
Cảm thấy Vương Chiêm Khải dễ nói chuyện như vậy chắc chắn trong đầu có quỷ, Vương Biên Ánh vẫn không thể cưỡng lại cám dỗ đi ra ngoài, gật gật đầu.
Chẳng qua khi Vương Chiêm Khải đi tới, Vương Biên Ánh vẫn là giật mình: “Làm cái gì?!”
Sẽ không còn muốn tới đi?!
Ngăn chặn Vương Biên Ánh bị sợ hãi giãy giụa, Vương Chiêm Khải lấy từ trong ngăn kéo bên cạnh ra một đồ vật: “Tự mình nhét vào đi.”
Vương Biên Ánh tập nhìn kĩ, lập tức thất kinh: “Tôi không muốn!!”
Này là cái trứng rung a!!!
Thấy Vương Biên Ánh cự tuyệt, Vương Chiêm Khải cũng không tức giận, mà là từ trong ngăn kéo cầm một cái lớn hơn nữa, hơn nữa vẫn là bắt chước cái này: “Hay để anh giúp em, chọn hai cái đi.”
Sau khoảng thời gian dạy dỗ này, Vương Biên Ánh tự nhiên biết gia hỏa này không chỉ là đang dọa, Vương Biên Ánh chỉ có thể rưng rưng lựa chọn một.
Khi cầm nó trong tay, trong lòng Vương Biên Ánh đều phát hoảng, tên này quá biếи ŧɦái rồi đi……
Ôm ý nghĩ chết sớm sớm đầu thai, Vương Biên Ánh chỉ có thể cởϊ qυầи ra, ủ rũ nhìn chằm chằm thứ trong tay.
“Ngồi vào đó nhét vào cho anh xem.”
Tên biếи ŧɦái đáng chết!!!
Nghe được Vương Chiêm Khải nói, Vương Biên Ánh cắn chặt răng, bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn phải ngồi xuống chỗ đó.
Chẳng qua ngồi xuống căn bản không dễ đưa vào, cậu chỉ có thể dựa vào ghế sô pha, còn không dám nhìn về phía Vương Chiêm Khải, cả người cảm thấy xấu hổ đến mức nóng lên.
Tuy rằng sau một thời gian dài được dạy dỗ, nhưng bây giờ không có bôi trơn vẫn là có chút khẩn trương, Vương Biên Ánh có chút không biết làm sao, cuối cùng vẫn nhìn Vương Chiêm Khải xin sự giúp đỡ.
Nhưng mà Vương Chiêm Khải chỉ mỉm cười không nói lời nào, hiển nhiên là đang xem trò cười.
Không có cách nào, Vương Biên Ánh chỉ biết cúi gằm mặt xuống, sắc mặt đỏ bừng đưa ngón tay vào trong miệng, dựa vào nước bọt, từng chút khuếch trương.
Mẹ nó đánh chết cậu cũng sẽ không tin, có một ngày cậu phải gánh chịu cái tội này, làm sao để hoàn thành nhiệm vụ, rõ ràng là muốn lấy mạng cậu a!!
Chỉ là có lẽ quá khẩn trương, dẫn tới việc khuếch trương đặc biệt chậm, cho dù có nước bọt bôi trơn, vẫn có chút trúc trắc.
Lúc này Vương Chiêm Khải mới hạ mình nói: “Nước miếng cũng vô dụng, có thể dùng cái khác.”
“…… Cái gì?”
Vương Chiêm Khải cười khanh khách: “Tϊиɧ ɖϊ©h͙.”
“……”
Đây rõ ràng là muốn cậu tự an ủi cho hắn xem a……
Có chút khuất nhục nắm lấy côn ŧᏂịŧ của chính mình, trong lòng Vương Biên Ánh nguyền rủa 100 lần tên mục tiêu nhiệm vụ, mục tiêu nhiệm vụ là tên trời đánh.
Bị Vương Chiêm Khải nhìn đến cả người nóng bỏng, Vương Biên Ánh không biết làm sao chỉ di chuyển lên xuống, ngẫu nhiên đυ.ng tới đỉnh điểm, mới có thể nặng nề thở dốc, chạm đến điểm cuối.
Cũng không biết có phải hay không bởi vì bị nhìn, Vương Biên Ánh cảm thấy so với lúc mình một mình tự làm thì mẫn cảm hơn nhiều, cậu không phải người có du͙© vọиɠ cao, rất ít khi tự mình an ủi, làm gì có chuyện kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy.
Rõ ràng là không hề có kỹ xảo gì, lại vẫn chảy một tay chất lỏng, nếu mỗi tay hoạt động thì không nói, lại còn sẽ phát ra âm thanh.
Nhận thấy Vương Chiêm Khải cũng bị cậu làm cho cương, Vương Biên Ánh liền ngừng lại, hô hấp có chút dồn dập: “Em, em không muốn đi ra ngoài nữa……”
Cậu không muốn như thế này nữa, giống như đang câu dẫn đối phương thao mình, nghĩ đến đây, Vương Biên Ánh lại càng không dám nhìn Vương Chiêm Khải.
Trước khi vào thế giới này, cậu chỉ là một xử nam ngây thơ a!! Tại sao lại làm điều này đối với cậu!!
Chẳng qua Vương Chiêm Khải lại không dễ dàng lừa gạt như vậy, nghe vậy chỉ cười nhẹ: “Vậy thì anh sẽ lựa chọn cho em.”
“……”
Chọn…… Chọn em gái nhà anh a!!
Không còn cách nào, Vương Biên Ánh chỉ có thể hít một hơi thật sâu, toàn thân đều nhiễm đỏ ửng, động tác trúc trắc an ủi con thịt của mình.
Cậu cảm thấy Vương Chiêm Khải thật sự rất biếи ŧɦái, tại sao lúc trước cậu lại không phát hiện, không phải thích xem cậu tè ra, chính là thích xem…… Xem loại này.
Côn ŧᏂịŧ hồng phấn được an ủi chậm rãi đứng lên, Vương Biên Ánh thẹn thùng dùng đầu ngón tay chạm vào điểm mẫn cảm nhất, thở dốc dần dần không kiềm chế được.
Tuy rằng không ngẩng đầu, Vương Biên Ánh vẫn có thể cảm giác được tầm mắt của Vương Chiêm Khải đang gắt gao nhìn chằm chằm cậu, hô hấp trầm trọng.
“Ngô!”
Bị nhìn chằm chằm đến cả người căng chặt, Vương Biên Ánh rất nhanh liền bắn ra, cơ hồ toàn bộ đều bắn lên trên người mình.
“Ha…… Ha ngô……”
Thở dốc vài tiếng, Vương Biên Ánh vẫn không dám nhìn mặt Vương Chiêm Khải, vì vậy cậu rất nỗ lực dùng bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính ướt ngón tay, thật cẩn thận khuếch trương.
Có thể là bởi vì được dạy dỗ thường xuyên, cũng không tốn nhiều sức, chẳng mấy chốc đã mềm mại cho phép ngoại vật tiến vào.
Hơn nữa……
Còn có một Vương Biên Ánh không muốn thừa nhận cảm giác tồn tại.
Lấy trứng rung ra, Vương Biên vội vàng cho vào, sau đó hoàn toàn nuốt và, đột nhiên thở dốc một hơi.
Thấy bản thân chật vật như vậy, Vương Biên Ánh vội vàng dọn, cố gắng bỏ qua sự khó chịu của hậu huyệt, khẩn trương mặc quần vào quần: “Em…… Em không muốn đi ra ngoài.”
Nghĩ rằng đằng sau mình còn có đồ vật, đi ra ngoài…… Vạn nhất bị người khác phát hiện thì phải làm sao bây giờ?
Chẳng qua Vương Biên Ánh mới vừa mặc quần vào, cả người đã bị Vương Chiêm Khải ôm lấy từ sau lưng.
“Biên Ánh.”
Hai người dính sát vào nhau, Vương Biên Ánh lập tức cảm giác được vật cứng ở sau mông mình, chậm rì rì cọ xát.
“Chờ một chút!”
Trứng rung ở trong cơ thể bị thúc một phát , Vương Biên Ánh nháy mắt luống cuống.
“Em đi, Em đi ra ngoài, đừng thao……”
Cuối cùng Vương Biên Ánh vẫn là đi theo Vương Chiêm Khải ra cửa, sắc mặt đỏ bừng ngồi vào xe, cả người giống như dung nham sắp phun trào.
Sau khi tới công ty, những công nhân ngày thường rất ít khi nhìn đến cậu không khỏi trộm đánh giá, Vương Biên Ánh cả người căng chặt, thoạt nhìn thật giống như nổ mạnh tại chỗ.
Cuối cùng vẫn nhịn không được bắt lấy cánh tay Vương Chiêm Khải, giọng nói của Vương Biên Ánh mỏng manh: “Không được, em đi không được, cầu xin anh…… Cầu nanh dắt em đi đi ca……”
Nhìn thấy bộ dáng này của cậu, Vương Chiêm Khải lại giống như rất vui vẻ, cúi đầu liền hôn Vương Biên Ánh: “Đợi lát nữa.”
Bị hành động của hắn làm cho hoảng sợ, Vương Biên Ánh phản xạ có điều kiện nhìn khắp xung quanh, chung quanh đều là người, cũng không biết bọn họ có thấy động tác thân mật vừa rồi hay không.
Vương Biên Ánh không biết tại sao gia hỏa này lại gan lớn như thế, chẳng lẽ không sợ bị người khác phát hiện sao?!
Này chính là lσạи ɭυâи a, gia hỏa này không cảm thấy gì sao?
Nghĩ đến việc Vương Chiêm Khải đã nói gì với mẹ Vương Biên Ánh lâm vào một trận đau đầu, cảm giác trong lòng ngứa ngáy.
Cậu cảm giác Vương Chiêm Khải giống như không sợ người khác biết, càng như sợ người khác không biết.
Hẳn là không đến nỗi…… Biếи ŧɦái như thế đi.
Trong lòng có chút khó hiểu, thân thể lại khó chịu không được, gương mặt Vương Biên Ánh ửng đỏ, trên trán đều là mồ hôi, hai chân đều có chút nhũn ra.
“Ân……”
Cuối cùng vẫn nhịn không được dùng móng tay giữ lấy cánh tay Vương Chiêm Khải, Vương Biên Ánh trầm thấp thở hổn hển, sau đó liền bị Vương Chiêm Khải kéo vào văn phòng.
Khi tiến vào văn phòng, hai chân Vương Biên Ánh liền nhũn ra, ngã vào trong l*иg ngực Vương Chiêm Khải.
Đồ vật trong cơ thể bỗng nhiên bắt đầu kịch liệt nhảy lên, Vương Biên Ánh rêи ɾỉ vài tiếng, cơ hồ hoàn toàn dựa Vương Chiêm Khải, mới không đến nỗi ngã ngồi trên mặt đất.
“Không cần —— không cần…… Dừng…… Dừng lại……”
Thanh âm ong ong đã trở nên rất rõ ràng, Vương Biên Ánh cảm giác côn ŧᏂịŧ đằng trước cùng hậu huyệt đều ướt nhẹp, cả người xấu hổ tới cực hạn.
Thân thể hắn sớm đã được dạy dỗ xong nên đã sớm biết làm thế nào dùng mặt sau đạt được kɧoáı ©ảʍ, cứ thế với công năng bôi trơn của chính mình, Vương Biên Ánh lại không thế nào tiếp thu thân thể mình lại da^ʍ đáng như thế.
Tại sao…… Tai sao lại biến thành như bây giờ.
Có lẽ lúc bắt đầu, đánh chết Vương Biên Ánh cũng sẽ không tin, cậu sẽ tự nhét thứ đó vào hậu huyệt rồi thao đến cao trào, cả người run run hai mắt vô thần bị nhiệm vụ mục tiêu bế lên, để ở ghế pha lê lạnh băng, trực tiếp thao vào.
Bởi vì còn chưa hồi phục từ cao trào, Vương Biên Ánh theo bản năng giãy giụa, lại bị Vương Chiêm Khải đè chân.
“Không cần…… Không cần thao ô……”
Trứng rung bị thúc vào càng sâu trong thân thể, Vương Biên Ánh có chút khủng hoảng, cả người như thỏ con bị khi dễ thảm lại không có cách nào phản kháng đành phải cắn cánh tay của Vương Chiêm Khải.
Đùi bị cánh tay mạnh mẽ đè sang một bên vô cùng xấu hổ, Vương Biên Ánh chỉ có thể ôm lấy cổ Vương Chiêm Khải, bàn kính trơn trượt phía sau lưng cọ tới cọ lui, còn phát ra âm thanh.
“Không…… Không cần……”
Cơ hồ bị thao đến mất đi ý thức, giả bị thúc vào càng sâu, cũng không biết đi qua bao lâu, cả người Vương Biên Ánh mới run lên, hậu huyệt bị Vương Chiêm Khải rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Lúc côn ŧᏂịŧ rút ra, trứng rung cũng lẩy ra theo tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, bang một tiếng liền rớt xuống mặt đất.
Nếu cậu biết hoàn thành nhiệm vụ cầu trả giá bằng tiết tháo cùng thân thể của chính mình, cậu tình nguyện không hoàn thành nhiệm vụ, tiến vào thế giới trừng phạt.
Đáng tiếc là, cậu cũng không có quyền được phép rời đi phép, cũng trốn không thoát khỏi Vương Chiêm Khải, chỉ có thể cắn răng, tùy ý đối phương phát tiết, tùy thời, tùy chỗ đều có khả năng thao mình.
Vốn dĩ Vương Biên Ánh còn nghĩ rằng, cậu chi cần cắn răng, đợi Vương Chiêm Khải chơi chán, liền có thể công thành lui thân, lại không nghĩ rằng đối phương giống như bị nghiện, mãi cũng không buông tha cậu.
Nhưng thật ra Vương Biên Ánh thật sự sợ hắn, bị ấn ở văn phòng thao cùng với trứng rung, cậu sẽ không bao giờ đề xuất muốn đi ra ngoài nữa.
Sau đó Vương Chiêm Khải cũng không quá biếи ŧɦái như vậy, vẫn ho phép Vương Biên Ánh đi ra ngoài đi học, chẳng qua yêu cầu duy nhất chính là không được chạy trốn.
Chỉ cần cậu không rời đi, giá trị hạnh phúc của Vương Chiêm Khải sẽ vĩnh viễn viên mãn, Vương Biên Ánh sống không còn gì luyến tiếc, cuối cùng vẫn là rưng rưng hoàn thành nhiệm vụ.
Thẳng đến khi nhiệm vụ kết thúc, tinh thần Vương Biên Ánh còn có chút hốt hoảng, cậu ở hệ thế giới hệ thống, tiêu phí nửa tháng tiếp cận, mới từ loại sinh hoạt mơ màng này đi ra ngoài.
Chẳng qua có thể là cậu quá mức xúi quẩy, nhiệm vụ ở thế giới thứ hai lại bị lựa chọn mọt nhiệm vụ yêu cầu cao mức độ tam S.
Sở dĩ nhiệm vụ cao độ ở thế giới này là vì có ba cái điểm yếu, thứ nhất chính là thân phận của ký chủ là ngốc tử, kế thừa ký ức hữu hạn, hơn nữa bởi vì thế giới này bài xích ý thức, ký ức cậu mang theo chỉ còn là vụn vặt.
—— bởi vì ngốc tử là không thể nhớ được nhiều thứ như vậy, cho nên một khi tiến vào, sẽ biến thành một ngốc tử chân chính.
Thứ hai, đó là thế giới mạt thế cầu sinh tòn, đối với một ngốc tử mà nói, tự thân cũng khó bảo toàn, càng không cần phải nói là giúp mục tiêu nhiệm vụ tìm được hạnh phúc.
Thứ ba, mục tiêu nhiệm vụ là lão cán bộ cấm dục chính trực, không có tình cảm, một lòng chỉ hướng về thế giới hoà bình, không để ý đến hạnh phúc của chính mình.
【 tác giả có lời muốn nói: 】
A a a, thế giới tiếp theo chuẩn bị mở ra, ngốc tử dụ thụ cùng cấm dục lão cán bộ.
( Cùng chờ mong a (≧∀≦)ゞ(≧∀≦)ゞ)