Ngày hôm sau, Vương Biên Ánh tỉnh lại liền cảm giác được cả người nóng hầm hập, hầu kết bị nhẹ nhàng liếʍ láp, cảm giác tóc xù xù làm cậu nhịn không được nhăn mày.
Cậu còn không có ý thức được đã xảy ra chuyện gì, cảm giác đầṳ ѵú bị nhéo nhéo, lập tức tỉnh dậy, thân thể còn run run một chút.
Cái quái gì đang xảy ra thế này a!!
Chú ý tới động tác của cậu, Vương Chiêm Khải liền biết cậu đã tỉnh, ngẩng đầu rất có hứng thú nhìn Vương Biên Ánh đang mờ mịt: “Bảo bối tỉnh rồi nha.”
…… Vì cái gì muốn gọi cậu bảo bối?
Không! Trọng điểm dường như không phải cái này!!
Hậu tri hậu giác phản ứng lại vừa rồi rốt cuộc là ai ở trên người cậu làm gì khiến đôi mắt Vương Biên Ánh lập tức trừng lớn: “Ca ca anh, anh đang làm cái gì vậy?!”
“Ca ca đang…… Thao Biên Ánh a.”
Gần như choáng váng trước lời nói trực tiếp không chút nào che dấu của đối phương, đại não Vương Biên Ánh vận chuyển có chút gian nan, hơn nữa còn có chút không dám tin tưởng.
Cậu chưa bao giờ nghĩ tới Vương Chiêm Khải có ý nghĩ như vậy đối với mình, cả người đều cứng đờ lại, thẳng đến khi vật cứng cho vào trong hậu huyệt, Vương Biên Ánh mới nháy mắt phản ứng lại: “Không —— không cần! Đồ biếи ŧɦái! Cứu ngô……”
Những lời tiếp theo bị tay của Vương Chiêm Khải che lại, sắc mặt Vương Biên Ánh gần như là trắng bệch, hậu huyệt đêm qua đã được ăn qua thập phần mềm mại, thực nhẹ nhàng liền nuốt vào một ít.
Căn bản không có biện pháp tiếp thu loại sự tình này, Vương Biên Ánh rất khó có thể không giãy giụa, nhưng sức lực cậu không mạnh bằng Vương Chiêm Khải, ngược lại cường ngạnh còn trực tiếp bị thao tới rồi chỗ sâu nhất.
Hậu huyệt sưng to có chút đau, nước mắt Vương Biên Ánh lập tức tuôn rơi, cậu không biết vì sao Vương Chiêm Khải lại làm vậy với mình, có phải hay không bởi vì cảm thấy chơi rất vui, hoặc là bởi vì cái gì khác.
Miệng bị che lại, chỉ có thể phát âm thanh thút thít, Vương Biên Ánh một bên khóc một bên muốn túm lấy cánh tay Vương Chiêm Khải, nhưng lại nghe đối phương khàn khàn giọng hỏi: “Biên ánh bị ca ca thao sướиɠ sao?”
Có chút hoảng loạn lắc lắc đầu, nhưng con thú trong hậu huyệt lại bắt đầu di chuyển, đến nỗi cả người Vương Biên Ánh đều bắt đầu phát run.
Không…… Không cần……
Có lẽ Vương Biên Ánh vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng được, có một ngày tỉnh lại cậu sẽ bị Vương Chiêm Khải thao, điều này nghe có vẻ hoàn toàn không có khả năng phát sinh, nhưng nó lại thực sự xảy ra.
Đầṳ ѵú đứng thẳng bị đùa bỡn, kɧıêυ ҡɧí©ɧ, chưa bao giờ trải qua quá chuyện này làm nước mắt Vương Biên Ánh cơ hồ không có biện pháp dừng lại, hô hấp cũng có chút trở lên khó khăn.
Cuối cùng Vương Chiêm Khải cũng buông tay ra, chẳng qua Vương Biên Ánh lúc đầu không có phản ứng lại, trong miệng nức nở âm thanh vụn vặt.
“Ca ca không cần……”
Sau nhiều năm tỏ ra yếu thế, Vương Biên Ánh đã dưỡng thành thói quen, hận không thể mắng đối phương một cách ác liệt, chỉ có thể dùng giọng khóc, van xin đối phương buông tha cho mình.
Nhéo nhéo vành tay vốn đã đỏ ngầu của Vương Biên Ánh, Vương Chiêm Khải thấp giọng hỏi: “Không cần cái gì?”
Hiển nhiên biết Vương Biên Ánh ngượng ngùng không dám nói ra, cho nên cố ý trêu chọc cậu.
Động tác của Vương Chiêm Khải cũng không có lưu tình, Vương Biên Ánh hét lên giống như động vật nhỏ bị bắt lấy nhược điểm: “Không cần —— không cần thao Biên Ánh ô……”
Chẳng qua cậu không biết chính là, xin tha ngược lại như vậy như là vật đốt lửa dễ châm, sau khi Vương Chiêm Khải sửng sốt một chút, đều nhịn không được muốn đem cậu hoàn toàn ăn vào trong bụng.
Thật là quá da^ʍ. .
Động tác của đối phương càng thêm kịch liệt, kɧoáı ©ảʍ bức người làm Vương Biên Ánh hỏng mất bật khóc, rõ ràng rất sướиɠ, nhưng điều này lại làm cậu vô pháp tiếp thu.
Chẳng qua phản ứng của thân thể vẫn là phản bội cậu, hậu huyệt tham lam nuốt lấy côn ŧᏂịŧ, đằng trước cũng không thể kháng lại bắn ra.
Tại một khắc bắn kia, Vương Biên Ánh giống như vô pháp tiếp thu, bưng kín mặt, một bên khụt khịt, một bên hậu huyệt run rẩy quấn chặt lấy quấn chặt lấy vật cứng bên trong.
Vẫn chưa thương tiếc cho thân thể của cậu, Vương Chiêm Khải chỉ nghĩ đem cậu triệt triệt để để hoàn toàn công khai, cho cậu biết rốt cuộc ai mới là nam nhân của cậu, lên đại học cũng đừng nghĩ cùng người khác yêu đương.
Vĩnh viễn cũng đừng nghĩ.
Vương Biên Ánh không chịu nổi cường độ trừng phạt kịch liệt như vậy, vừa mới bắt đầu còn có vài lời kháng cự, lúc sau liền dần dần biến thành tiếng rêи ɾỉ có chút ý vị không rõ: “Ô ca ca, a, Biên Ánh sắp chết……”
“Sẽ không chết,” lau lau nước mắt trên mặt Vương Biên Ánh, Vương Chiêm Khải ôn nhu nói: “ tiểu huyệt của Biên ánh thiên phú dị bẩm, đem côn ŧᏂịŧ của ca ca đều toàn bộ ăn vào.”
Không biết nên phản bác như thế nào, Vương Biên Ánh chỉ có thể bất lực lắc đầu, móng tay được tu bổ thật tốt vô lực nhéo nhéo cánh tay Vương Chiêm Khải tạo ra mấy cái vệt đỏ.
Bỗng nhiên trừng lớn mắt, đêm qua uống rượu xong, buổi sáng hôm nay mới vừa tỉnh lại lại bị ấn thao, khiến Vương Biên Ánh nháy mắt có loại cảm giác muốn đi tiểu: “Ca ca, ta…… Em muốn đi tiểu…… Không cần thao ô……Em muốn đi tiểu……”
Liếʍ liếʍ cằn Vương Biên Ánh, Vương Chiêm Khải giống như là một ca ca ôn nhu nói: “Không có quan hệ, ca ca sẽ không trách ngươi đi tiểu trên giường.”
Không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, Vương Biên Ánh mặt không thể tin được, cuối cùng mới hét lên: “Biến, biếи ŧɦái!!”
“Vậy tè ra cho ca ca biếи ŧɦái xem a, để ca ca biếи ŧɦái nhìn xem Biên Ánh bị thao đến mức tè ra có bao nhiêu da^ʍ.”
“Anh…… Anh điên rồi sao?!”
Cảm giác được Vương Chiêm Khải tựa hồ là cực kỳ nghiêm túc, vốn dĩ bị thao cũng đã làm cậu vô pháp tiếp nhận rồi, hiện giờ đối phương còn một lời cợt nhả, Vương Biên Ánh bị buộc đến vành mắt đỏ hồng, hận không thể trực tiếp cắn đối phương một ngụm.
Nhưng cảm giác muốn tiểu lại theo động tác của Vương Chiêm Khải càng thêm mãnh liệt , Vương Biên Ánh nghẹn đến mức khó chịu, hậu huyệt cũng theo đó mà buộc chặt, đến nỗi càng hận được kɧoáı ©ảʍ đáng sợ hơn.
Sắp nhịn không được……
Hít sâu một hơi, Vương Biên Ánh tức giận nhéo nhéo cánh tay Vương Chiêm tạo ra vết đỏ đỏ, nước mắt không kìm được: “Ca ca em muốn đi tiểu…… Cầu, cầu xin anh…… Em tiểu xong lại, lại thao được không……”
Với việc bị thao với việc đi tiểu ở trên giường, Vương Biên Ánh vẫn là thỏa hiệp cái phía trước, lại không nghĩ rằng Vương Chiêm Khải xa so với cậu tưởng tượng còn muốn biếи ŧɦái hơn: “Không muốn tiểu ở trên giường? Kia ca ca ôm em đi phòng vệ sinh.”
Còn chưa minh bạch ý tứ của hắn, Vương Biên Ánh đã bị ôm lên, côn ŧᏂịŧ cũng không có từ huyệt bên trong lấy ra, thẳng đến khi cậu hoàn toàn nằm trên người Vương Chiêm Khải, trọng lực càng khiến côn ŧᏂịŧ đi vào càng sâu, lúc này cậu mới hiểu được rốt cuộc là chuyện gì.
Trong nháy mắt kɧoáı ©ảʍ thiếu chút nữa làm Vương Biên Ánh nhịn không được trực tiếp tè ra, bị Vương Chiêm Khải ôm đùi không ngừng run rẩy, cũng như thuận thế cắn bả vai đối phương.
Giống như là không sợ đau, Vương Chiêm Khải ôm Vương Biên Ánh đi phòng vệ sinh, dọc theo đường dâʍ ŧᏂủy̠ theo đùi Vương Biên Ánh nhỏ giọt xuống mặt đất, phát ra tiếng động nhẹ.
“Ô không……”
Cuối cùng nhịn không được thở dốc, Vương Biên Ánh cảm thấy mình thật sự sắp chết với kɧoáı ©ảʍ vô tận này, sau khi được thả ra, cậu thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất, lại được Vương Chiêm Khải đỡ lấy.
Từ phía sau lại một lần bị tiến vào, côn ŧᏂịŧ đằng trước bị Vương Chiêm Khải dùng tay xoa bóp: “Được rồi Biên Ánh, tiểu đi cho ca ca xem.”
Nguyên lai vẫn là không chịu buông tha cậu, một hai phải nhìn cậu đi tiểu.
“Biếи ŧɦái, biếи ŧɦái……”
“Ân.”
Thanh âm nức nở càng ngày càng cường liệt, Vương Biên Ánh cảm giác thân thể mình đều sắp hư rồi, cậu thật sự rất muốn đi tiểu, cũng không thể chịu đựng thêm được nữa, Vương Chiêm Khải còn xấu xa đến mức địa phương mẫn cảm đấy.
Cuối cùng vẫn là nhịn không được run rẩy tiểu ra, tiếng nước thưa thớt làm cảm xúc Vương Biên Ánh lập tức mất khống chế, bên tai là tiếng cười khẽ của Vương Chiêm Khải: “Biên ánh bị ca ca thao đến tiểu, quá da^ʍ a.”
Không phải…… Cậu, cậu mới không da^ʍ ô……
Sau khi tiểu xong, Vương Biên Ánh nháy mắt cảm giác cả người mình đều có chút thoát lực, theo bản năng đem tòn bộ côn ŧᏂịŧ phía sau nuốt xuống, nhìn thất cậu bị mình thao đến tiểu ra, Vương Chiêm Khải cuối cùng cảm thấy mỹ mãn, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào chỗ sâu nhất tiểu huyệt.
Bị rùng mình một hồi, bị bắn vào bên trong cảm giác thập phần quái dị sướиɠ, sắc mặt Vương Biên Ánh mang theo ửng hồng, thút thít.
Cậu không thể ngừng khóc.
Đem Vương Biên Ánh ôm thả vào bồn tắm, Vương Chiêm Khải duỗi tay đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong hậu huyệt cậu lấy ra toàn bộ, tiểu dính bao không hé răng, chỉ là cúi đầu, lông mi run rẩy.
Sau khi cằm bị nắm lấy, Vương Biên Ánh bị bắt ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Vương Chiêm Khải, theo bản năng cứng đờ một chút, thẳng đến khi đối phương càng dựa càng gần, đem cậu bức vào một vách bồn tắm, hôn cậu không chút trốn tránh.
“Ngô……”
Lúc này Vương Biên Ánh mới phát hiện, hô hấp của Vương Chiêm Khải cũng hoàn toàn không vững vàng, mang theo một loại khí chất muốn đem cậu ăn tươi nuốt sống, đoạt lấy hết thảy hô hấp của cậu.
Sức giãy giụa không có gì đáng nhắc tới, khóe miệng dần dần cũng trở lên ướŧ áŧ, sau khi được buông ra, Vương Biên Ánh cơ hồ sắp thở không nổi, Vương Chiêm Khải ghé vào ngực hắn , nghe tiếng tim đập mãnh liệt của hắn.
“Cùng anh vĩnh viễn ở bên nhau đi, Biên Ánh.”
Trong không khí, Vương Biên Ánh nhìn thấy giá trị hạnh phúc của đối phương hầu như không thay đổi, đạt 100%.
Kết quả Vương Biên Ánh lập tức sợ hãi, có lẽ tựa như theo lời Vương Chiêm Khải, chỉ cần cùng hắn vĩnh viễn ở bên nhau, giá trị hạnh phúc của đối phương liền sẽ bảo trì trạng thái này, nhưng cậu lại có chút vô pháp tiếp thu.
Cậu luôn là sẽ quá mức nhập vai , đặt vào quá nhiều cảm tình, vì thế cậu đã thật sự đem Vương Chiêm Khải trở thành anh trai mình.