Huyền Huyễn Đại Phản Phái Hệ Thống

Chương 67: Cự mãng

Tiên Vực Lệnh là chí bảo, là cơ hội cho mỗi môn phái quật khởi. Mỗi một lần Huyền Đô Tiên Vực mở ra, không biết sẽ có bao nhiêu môn phái một bước lên trời.

Tiên Vực Lệnh cũng là tai nạn, không biết có bao nhiêu môn phái bởi vì Tiên Vực Lệnh mà chịu khổ diệt môn!

Thanh Hải Môn này, chính là một ví dụ rõ như ban ngày!

Tất cả mọi người thương cảm nhìn nam tử trung niên Thanh Hải Môn, họ cũng biết Thanh Hải Môn, đã xong!

Nguyên Thủy Môn, Triều Thánh Tông, Cổ Thần Các, các loại thánh địa đã nhanh chóng tiến vào.

Huyền Đô Tiên Vực chỉ mở ra ba tháng, mỗi một giây thời gian đều cực kỳ quý giá!

Tần Đình quát một tiếng: "Đi!"

Đệ tử Huyền Thiên Tông cùng nhau đuổi kịp, mọi người xuyên qua tòa đại môn kia.

Tiến vào Huyền Đô Tiên Vực, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt biến đổi.

Đây là một thế giới huyễn lệ.

Cây cối cực lớn, ngọn núi cao ngút trong mấy, tấm bia đá cổ xưa, kiến trúc thần bí cùng cung điện, cấu thành một bức tranh tráng lệ.

Quan trọng nhất là, linh khí nơi đây có độ dày cao hơn bên ngoài không biết bao nhiêu lần!

Thậm chí còn cao hơn Thái Hư Phong của Tần Đình không ít lần!

Mọi người cảm thụ linh khí cực kỳ nồng đậm này, hầu như ngưng kết thành linh dịch!

Một tu sĩ kinh hỉ hô: "Coi như ở chỗ này chỉ cần tu luyện, ba tháng cũng tốt hơn mấy chục năm khổ tu ở bên ngoài!"

Lời vừa nói ra, thần sắc không ít người hơi động.

Tuy rằng nơi đây có bảo vật khắp nơi, nhưng mà sự tình gϊếŧ người đoạt bảo cũng thường phát sinh.

Ở chỗ này tu luyện thật là một biện pháp an toàn thận trọng.

Ngay cả Huyền Thiên Tông cũng có vài tên đệ tử có chút ý động.

Tần Đình hừ lạnh một tiếng: "Chuyện tu hành, vốn chính là một chữ tranh! Nếu không dám đi tranh giành, vậy cút ra khỏi Huyền Thiên Tông, Huyền Thiên Tông ta không cần phế vật như vậy!"

Vài tên đệ tử này đều bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, cúi đầu nhận sai!

Tần Đình nhìn nhìn, nói: "Đi!"

Tiến vào Huyền Đô Tiên Vực, tất cả mọi người liền tản ra bốn phương tám hướng.

Vùng đất Huyền Đô Tiên Vực này rất rộng lớn, so với một lãnh thổ quốc gia hoàng triều còn lớn hơn gấp mấy lần, có rất nhiều bảo vật... Chỉ chờ đợi đám người đi khai quật.

Nơi đây cây cối cực kỳ cao lớn, được linh khí nồng đậm như thế ôn dưỡng, chỉ một mảnh lá cây cũng lớn bằng người.

Cây cối có cực kỳ vững chắc, đạo pháp đánh lên cây cối chỉ lưu lại một tia dấu vết cũng đều làm không được! Cây cối bực này, đều có thể làm tài liệu luyện chế

linh binh!

Một đoàn người Tần Đình thấy được không ít người đang đào móc cây cối, muốn mang cây cối ra khỏi Huyền Đô Tiên Vực.

Tần Đình khẽ lắc đầu, bỏ gốc lấy ngọn!

Cây cối này bất quá là đồ vật cơ bản nhất ở trong Huyền Đô Tiên Vực mà thôi!

Mọi người Huyền Thiên Tông tiếp tục đi về phía trước.

Trước mắt hiện lên một hồ nước, hồ nước kia tràn ngập linh khí, nhìn kỹ, mọi người kinh hô một hồi.

Dĩ nhiên là từ hồ nước linh dịch hóa thành!

Thần sắc Tần Đình cũng hơi động, linh dịch hóa thành hồ nước!

Chuyện tu hành, chính là hấp thu thiên địa linh khí cho bản thân. Mức độ linh khí nồng đậm cũng vô cùng trọng yếu.

Linh khí nồng đậm, tu luyện làm ít công to, linh khí mỏng manh thì ngược lại.

Mà linh dịch tức là linh khí ngưng kết mà thành, cực kỳ trân quý.

Đệ tử Huyền Thiên Tông đại hỉ, nhao nhao tế ra Linh Khí, muốn thu lấy những thứ

linh dịch này.

Lúc này, một thân ảnh vô cùng lớn từ hồ nước lao ra, mang ra hơi nước đầy trời, lại là một đại mãng!

Thân hình đại mãng cực kỳ khổng lồ, dài đến mười dặm! Cái đầu dữ tợn nhìn về

phía người Huyền Thiên Tông.

Khí thế cực kỳ hùng hậu, Thần Thông cảnh đỉnh phong, nhưng mà mọi người lại có thể cảm nhận được, nếu là cường giả Thần Thông bình thường, chỉ sợ con đại mãng xà này ăn tươi một cái!

Lý Quân Ninh, Lạc Viễn, Phó Tiềm đều có vẻ ngưng trọng, bọn họ cảm giác được uy thế ngập trời của cự mãng này, thật sự là đại địch, yên lặng khởi động pháp lực, chuẩn bị tùy thời chém gϊếŧ cự mãng này!

Đại mãng nhìn đám người Huyền Thiên Tông trước mắt, vốn nó muốn ăn tươi toàn bộ

đám người!

Nhưng mà nó phát hiện nam tử đầu lĩnh, rõ ràng mang cho nó cảm giác nguy hiểm rất mạnh.

Âm thanh lạnh lẽo từ miệng cự mãng vang lên: "Thối lui đi, nhân loại! Nơi này là lãnh địa của ta!"

Nó là sinh linh bản địa Huyền Đô Tiên Vực, đã tu luyện ở hồ nước linh dịch không biết bao nhiêu vạn năm, tu vi kinh thiên động địa.

Trước kia cũng có một ít người tìm được nơi này bị nó đều ăn tươi, trong đó không thiếu đệ tử đại phái.

Nhưng mà yêu thú cảm giác được nguy hiểm rất nhạy cảm, cảm giác nói cho nó biết, nam tử trước mắt, cực kỳ nguy hiểm.

Tần Đình nhìn đại mãng xà này, thần sắc khẽ động.

Một bàn tay khổng lồ phóng lên trời, chộp tới cự mãng.

Cự mãng gào thét, thân thể liên tiếp tăng vọt, bên ngoài thân vậy mà mơ hồ hiện ra hắc quang, dưới da thịt như là có vảy rồng xung quanh thân, khí lực hùng tráng vô cùng, xông tới bàn tay khổng lồ kia!

Chỉ là bàn tay khổng lồ nhanh chóng bắt được cự mãng, cự mãng kia giãy giụa cũng không thể làm gì được.

Bàn tay khổng lồ rất nhanh, cự mãng kia rõ ràng bị chôn sống siết thành một đống thịt nhão!

Cự mãng tu luyện vài vạn năm này, tu vi cao đáng sợ, ở trong Huyền Đô Tiên Vực bị áp chế cảnh giới, nhưng đã qua muôn ngàn thử thách, tu được cơ sở cực kỳ thâm hậu.

Vậy mà cự mãng vẫn bị Tần Đình dùng một tay bóp chết, đơn giản tựa như bóp chết một tiểu côn trùng vậy.

Lạc Viễn và đám người kính sợ liếc nhìn Tần Đình, trong lòng rung động vô cùng, tuy rằng bọn hắn cùng cảnh giới với Tần Đình, nhưng mà thực lực lại như cách cả

một khoảng trời, chênh lệch cực lớn.