"Công pháp Thần Cấp « Vạn Thần Pháp Điển », bách xuyên nạp hải, sinh sôi không ngừng. Có thể dung hợp các loại tâm pháp, lấy thừa bù thiếu, âm dương bổ sung."
Tần Đình xem phần giới thiệu xong, nhịp tim đập nhanh hơn mấy phần.
Ở thế giới này, tất cả tu sĩ cả đời chỉ có thể tu hành một loại tâm pháp.
Như Tần Đình tu tập « Thái Huyền Kinh », hắn chỉ có thể vận chuyển tu luyện loại tâm pháp này, nếu muốn tu luyện thứ khác , nhất định phải quên môn tâm pháp này đi, nếu cưỡng ép đồng thời tu luyện hai loại tâm pháp, hai loại tâm pháp này sẽ
ảnh hưởng lẫn nhau, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma!
Thế nhưng « Vạn Thần Pháp Điển » này lại có thể đồng thời tu tập nhiều loại tâm pháp, dung hợp những tâm pháp này, biến thành một loại tâm pháp mới!
Công pháp bực này chưa bao giờ nghe thấy!
Mắt Tần Đình sáng lên, ngồi xếp bằng, bắt đầu tu luyện.
. . .
Nửa tháng sau, Thái Vũ Phi Lâu.
Trong đại điện, Tần Đình mở mắt ra, chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí.
Trong mắt chợt lóe lên vui mừng.
Vạn Thần Pháp Điển quả nhiên kỳ diệu!
Vạn Thần Pháp Điển chính là sản phẩm của hệ thống, như là trời sinh phù hợp với hắn. Hắn không tốn nhiều thời gian đã thành công tu tập môn tâm pháp này.
Điều khiến hắn để ý nhất chính là Thái Huyền Kinh đã cải biến.
Hiện tại hắn tu luyện Vạn Thần Pháp Điển làm cơ sở, Thái Huyền Kinh làm phụ. Vạn Thần Pháp Điển như là một trang giấy trắng, Thái Huyền Kinh như là vết mực, đã dung hợp làm một thể với Vạn Thần Pháp Điển, ánh mắt Tần Đình cực kì cao minh, hắn phát hiện Thái Huyền Kinh bây giờ kỳ diệu hơn trước đó nhiều!
Thái Huyền Kinh là công pháp lão tổ Huyền Thiên tu hành năm đó, được thế nhân cho là công pháp kỳ diệu nhất.
Thế mà bây giờ còn có thể cải tiến!
Mặc dù Tần Đình còn có mấy bộ công pháp không tồi, nhưng Tần Đình không lựa chọn dung hợp!
Công pháp mà hắn muốn dung hợp nhất định phải là công pháp cấp bậc Thánh Tử, nhất định phải là pháp điển!
Tâm pháp của các đại thánh địa cũng không tồi.
Nguyên Thủy Môn « Nguyên Thủy Đại Đạo », Tinh Nguyệt Giáo « Tụ Tinh Huyền Đồ », Cổ Thần Cung « Thanh Huyền Pháp » đều là cùng Huyền Thiên Tông « Thái Huyền Kinh
», những công pháp nổi danh ấy, không cái nào mà không phải là kinh điển đương thời!
Còn có Càn Nguyên Tông « Càn Khôn Hỗn Nguyên Kinh 】. . .
Ánh mắt Tần Đình lấp lóe, không biết đang suy nghĩ cái gì.
. . .
Mấy ngày sau, cuối cùng sơn môn Huyền Thiên Tông cũng hiện lên trước mắt mọi người.
Liễu trưởng lão kích động, năm đó hắn đấu tranh thất bại, ảm đạm rời đi Huyền Thiên Tông, đóng giữ Kháo Sơn Thành đã hơn năm mươi năm, bây giờ Liễu Phong ta đã trở về!
Tất cả đều nhờ công tử mang đến cho hắn! Liễu trưởng lão âm thầm nhìn thoáng qua Tần Đình, trong lòng đã hạ quyết tâm nhất định phải ôm chặt cái đùi này!
Thái Vũ Phi Lâu dừng sát ở bến tàu Vân Hải, Tần Đình và đám đệ tử đã tách ra.
Những đệ tử kia cực kì cung kính, sau chuyến đi đến Liên Vân sơn mạch, có thể
nói bọn họ vui lòng phục tùng với Tần Đình.
Chu Bình Nguyệt kéo Tần Đình, khóe miệng hơi vểnh lên.
Trong khoảng thời gian này, Tần Đình vẫn luôn bế quan trong điện, nàng cũng hiểu chuyện không đi quấy rầy Tần Đình, nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu.
Tần Đình biết tâm tư của Chu Bình Nguyệt, vỗ nhẹ tay của nàng an ủi.
Thấp giọng cười nói: "Nguyệt nhi, không sao, Thái Hư Phong của ta cách ngươi không xa, ngươi có thể thường xuyên tới."
Lúc này Chu Bình Nguyệt mới vui vẻ, hôn Tần Đình một cái, rồi quay người rời đi.
Nàng đi chưa được bao lâu, liền thấy một vị nam tử trung niên sắc mặt lạnh lùng nhìn nàng.
Chu Bình Nguyệt khẩn trương nói: "Cha "
Nam tử trung niên lạnh lùng này chính là phụ thân của Chu Bình Nguyệt, Cường giả
Thần Cung, phong chủ Đại Trạch Phong, Chu Lâm.
Chu Lâm bình tĩnh nhìn Chu Bình Nguyệt, thản nhiên nói: "Đi theo Tần Đình về rồi à?"
Sắc mặt Chu Bình Nguyệt khẩn trương, nàng biết phụ thân cứng nhắc nghiêm khắc, trong lúc nhất thời vậy mà không dám nói lời nào.
Chu Lâm nhìn thân ảnh nhóm Tần Đình rời đi, trong miệng tung ra một câu.
"Đi đi, đi nữa đi."
Chu Bình Nguyệt gần như không thể tin vào tai mình, kinh ngạc nhìn phụ thân nhà mình, e thẹn nói: "Ngài nói cái gì vậy!"
Chh Lâm mặt không thay đổi nói: "Sau này tiền đồ Tần Đình là vô cùng vô tận, ngươi đi theo hắn rất tốt, về sau đi cùng nhiều vào."
Chu Bình Nguyệt gần như muốn ngất đi, nàng thật sự không ngờ lão cha nhà mình thế mà có thể mặt không biểu tình, nghiêm chỉnh nói ra những lời làm nàng cảm thấy khó xử này, nàng quay đầu chạy ra.
Chu Lâm bỏ qua mặt mũi một lần, mặt mo cũng hơi đỏ lên. . .
Về tới Thái Hư Phong, Tần Đình có chút cảm thán.
Mình ra ngoài mấy tháng, đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Lần này trở về hắn liền cảm thấy được thái độ biến hóa trong tông.
Vô số trưởng lão đứng chờ trên đường hắn trở lại Thái Hư Phong, chỉ để nói vài câu với hắn.
Về phần Giang Trung Bạch, trong tông căn bản không hỏi hắn, sau khi Liễu trưởng lão báo cáo, liền hời hợt thông cáo, Giang Trung Bạch cấu kết người ngoài mưu hại đệ tử, tội ác tày trời, chết chưa hết tội, khai trừ đệ tử danh ngạch.
Như là một làn khói xanh, tiêu tán trên không trung.
Không ai nhắc đến Giang Trung Bạch nữa, tất cả mọi người đều nhiệt liệt nhìn Tần Đình, nhìn người sắp trở thành Thánh Tử này.
Từ đây, Huyền Thiên Tông, chỉ có một tiếng nói.
Đó chính là tiếng nói của Tần Đình hắn!