"Tần sư đệ!"
Còn chưa thấy người, một thanh âm dịu dàng nhu hòa làm cho người ta cảm thấy như
gió xuân ấm áp đã vang lênbên tai.
Tần Đình quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy Chu Bình Nguyệt.
Người vừa tới mặc một bộ cung trang, có vẻ ung dung hoa quý, gương mặt tuyệt mỹ
mang theo nụ cười ôn nhu.
Đúng là một mỹ nhân tuyệt thế!
Chu Bình Nguyệt hơi hành lễ với Tần Đình, "Ta không mời mà tới, sư đệ sẽ không trách ta chứ."
"Sư tỷ đến đây, sư đệ ta hoan nghênh còn không kịp." Tần Đình ôn hòa cười nói, mặc dù kinh diễm với dung mạo nữ tử nơi này, nhưng ngoài mặt lại không hề có chút dị sắcnào, càng sẽ không giống nhân vật chính trong sách, nhìn thấy mỹ nữ
liền không dời bước nổi.
Nói cho cùng, hắn cũng không phải là củi mục? Mà là nhân vật phản diện cao phú soái.
Dứt lời, hắn đưa tay mời: "Chu sư tỷ, mời tới bên này."
Nhϊếp U thấy thế, thức thời thi lễ lui ra.
Thái Hư Phong của Tần Đình chiếm diện tích cực lớn, cung điện lâu vũ nhiều vô số
kể. Bên cạnh bích hồ trong hoa viên bày một bộ bàn ghế đá hình thành tự nhiên, đã có người ngâm một bình trà xanh, hương trà tươi mát tỏa bốn phía.
Hai người ngồi xuống hàn huyênmột phen.
"Đã sớm nghe nói Thái Hư Phong của sư đệ chính là phúc địa Tiên gia, hôm nay chứng kiến, quả thật là danh bất hư truyền, khến cho người ta thật hâm mộ." Chu Bình Nguyệt đánh giá chung quanh, cười nói.
Lời này cũng không thể coi là lấy lòng, Thái Hư Phong của Tần Đình đúng là linh khí nồng đậm, các loại linh thú tiên thảo nhiều vô số kể, không chỉ là tốt nhất trong số những đệ tử chân truyền, ngay cả Linh Sơn của phần lớn trưởng lão cũng không bằng Thái Hư Phong của Tần Đình.
Tần Đình mỉm cười, không tiếp lời mà đột nhiên nói: "Ta vẫn chưa cám ơn Chu sư
tỷ đây."
Tần Đình không nói rõ là tạ ơn chuyện gì, nhưng Chu Bình Nguyệt lại biết rõ là chuyện mấy ngày trước nàng điểm ra Phong Thiên Hàn trên đài luận kiếm.
Chu Bình Nguyệt cười nói: "Xưa nay Phong Thiên Hàn không coi ai ra gì, việc này cũng là cho hắn một bài học."
Dứt lời, Chu Bình Nguyệt lại cẩn thận dò xét Tần Đình trước mắt. Mặc dù nói trước đó Tần Đình có thanh thế cực thịnh, là thiếu niên thiên tài. Nhưng trong lòng nàng vẫn luôn cảm thấy tuy Tần Đình có thiên tư bất phàm, nhưng mình cũng không kém hơn Tần Đình bao nhiêu.
Thế nhưng trên đài luận kiếm hôm đó, Tần Đình đưa tay đánh trọng thương Tống Trường Ca, dùng một kích đánh bại Trương trưởng lão, phong thái hiên ngang, tựa như thiếu niên Chí Tôn, lại còn mới mười tám tuổi đã bước vào Thần Thông. Lúc ấy nàng mới biết, rốt cuộc Tần Đình yêu nghiệt đến mức nào, trong lòng không khỏi có chút hiếu kì với Tần Đình.
Hiện giờ, Tần Đình không chỉ có gia thế tôn quý, bản thân cũng cực kì xuất sắc.
Hoa y phiêu nhiên, tay áo tung bay. Khí độ của hắn làm người khác còn động lòng hơn trước, có cảm giác như khiến thiên địa vạn vật thần phục, sâu không lường được!
Mỗi động tác giơ tay nhấc chân của Tần Đình phảng phất như có một loại phong vận nói không nên lời, thuận theo thiên đạo, hòa hợp tự nhiên, cho người ta một loại cảm giác dị thường huyền diệu.
Tông Sư!
Thời khắc này, Tần Đình khiến cho trong lòng thiên chi kiều nữ như Chu Bình Nguyệt có chút tuyệt vọng, tư chất của nàng cũng có thể xưng là xưa nay hiếm có, thậm chí đã luyện thành đạo tâm, đương nhiên là thành tựu phi phàm.
Nhưng lần gặp Tần Đình này, lại phát hiện Tần Đình đã không còn giống mấy ngày trước nữa. Mấy ngày trước Tần Đình vừa mới đột phá Thần Thông cảnh, tuy căn cơ
thâm hậu, nhưng cũng khó tránh khỏi hơi lộ khí tức ra ngoài, đứng cạnh Tần Đình sẽ có cảm giác khí thế hừng hực, nhưng hôm nay, khí tức của Tần Đình lại nội liễm kéo dài. Nếu như nói. trước đó Tần Đình là một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, vô cùng sắc bén. Như vậy hiện tại Tần Đình chính là bảo kiếm đã tra vào vỏ, cũng càng thêm nguy hiểm!
Lúc này Tần Đình mới hỏi: "Không biết lần này sư tỷ đến đây là có chuyện gì."
Chu Bình Nguyệt buồn bã nói: "Nghe nói ngày mai sư đệ sẽ đi xa, thế nhưng lại chỉ tìm Lý sư tỷ của ngươi, chưa từng tìm ta, sư đệ, ngươi thật bất công."
Hóa ra, hai ngày trước Tần Đình đã đi Linh Lung Các bái phỏng Lý Quân Ninh theo ước hẹn tỉ thí thần thông kia. Thế nhưng không khéo, Lý Quân Ninh bị Tống chân nhân, sư tôn của nàng triệu gọi, đã vào trong tiên cảnh Vạn Huyễn tu luyện, thị
nữ nhắn lại, đợi sau khi nàng xuất quan lại đến bái phỏng Tần Đình.
Tần Đình nhìn Chu Bình Nguyệt hơi mân mê miệng, khẽ cắn môi son, ánh mắt có chút long lanh, thần sắc u oán nhìn hắn, giống như là một thiếu phụ bị phu quân vứt bỏ nơi khuê phòng, thần sắc tha thiết như vậy, thật khó nhìn ra là đang giả bộ.
Tần Đình lại biết hơn phân nửa là Chu Bình Nguyệt đang giả bộ, lắc đầu mỉm cười."Làm sao lại như vậy được, chỉ là chưa kịp bái phỏng sư tỷ mà thôi."
Sóng mắt Chu Bình Nguyệt lưu chuyển, nửa giận nửa nũng nịu nói: "Được rồi, người
ta biết sư đệ bề bộn nhiều việc, chỉ đùa một chút mà thôi, " sau đó ngữ điệu lại thay đổi, dịu dàng nói: "Ở mãi trong tông có chút buồn bực trong người, gần đây sư tỷ muốn đi đâu đó một chút, không bằng. . . Không bằng lần này sư đệ xuất hành cũng mang theo ta, thế nào?"
Sau khi Tần Đình nghe xong, chỉ cười nhạt nói: "Nếu sư tỷ đã có ý định này, đương nhiên Tần Đình không có lý nào lại cự tuyệt."
Chu Bình Nguyệt thấy Tần Đình bằng lòng, âm thầm vui vẻ. Cười nói: "Vừa vặn trên đường cũng có thể giao lưu cùng sư đệ một phen, miễn cho đường xá xa xôi, lòng người tịch mịch."
Hai câu nói cuối cùng dường như có thâm ý.
Có vẻ Tần Đình chưa nhận ra, Chu Bình Nguyệt không chỉ là thiên kiêu chi nữ, dung mạo cũng cực kì mĩ diễm, vóc người nóng bỏng. Vẫn luôn là tình nhân trong mộng của đông đảo nam đệ tử trong tông. Mặc dù chính hắn sẽ không chủ động tán tỉnh, nhưng nếu Chu Bình Nguyệt tự mình dán vào, đương nhiên Tần Đình sẽ không giả làm Liễu Hạ Huệ mà cự tuyệt.