Hứa Nghị luôn cởi mở trong vấn đề tìиɧ ɖu͙©, nhưng anh cũng rất biết cách chăm sóc đối phương. Anh nhẹ nhàng lau sạch sẽ cho Lục Khê Kiều sau khi làʍ t̠ìиɦ, thấy cậu thật sự không còn sức lực, liền giúp lau khô tóc, ôm trở về phòng ngủ chỉnh lại nhiệt độ điều hòa, mà Lục Khê Kiều vẫn còn sốt.
Cũng may Hứa Nghị quả nhiên có kinh nghiệm phong phú, nửa đêm phát hiện thân nhiệt trên tay bất thường, liền đứng dậy kiểm tra xem hậu huyệt có bị viêm không, sau khi nhận được câu trả lời không có vấn đề gì, anh liền lấy từ trong tủ lạnh lấy ra mấy viên đá rồi dùng băng gạc bọc vào chườm lên trán.
Đương nhiên, Lục Khê Kiều không biết tất cả những điều này. Gần giữa trưa cậu mới chậm rãi tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng đau nhức, không còn khí lực, dường như phía sau còn có một tia cảm giác yếu ớt bị xuyên thấu. Cậu cố gắng đỡ eo ngồi xuống, tấm nệm cứng khiến cậu không ngừng rêи ɾỉ.
Cậu ngồi trên giường che mặt và nghe thấy tiếng bước chân, cuối cùng thì người mà cậu không muốn gặp nhất cũng xuất hiện trước mặt cậu, lo lắng sờ trán cậu, Lục Khê Kiều liền vung tay gạt ra.
Hứa Nghị híp mắt nguy hiểm, nâng cằm Lục Khê Kiều lên, hôn lên, buộc lưỡi qua kẽ răng, xâm nhập thành thoáng qua, bàn tay tiến vào trong chăn dừng lại trên bụng dưới xoa xoa vài vòng, cảm thụ được dưới thân người kịch liệt giằng co. “Khê Kiều, ngoan, đừng làm tôi tức giận, em rất thông minh mà phải không?” Hứa Nghị buông Lục Khê Kiều ra, nhìn chằm chằm vào mắt cậu, trầm giọng nói.
Lục Khê Kiều lo lắng bị đôi mắt như mực nhìn chằm chằm kia, cậu nuốt nước bọt, như muốn thở không nổi.
Nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của Lục Khê Kiều, Hứa Nghị vươn tay xoa xoa đỉnh đầu của cậu, mái tóc mềm mại xoa dịu sự bất mãn của anh, "Khê Kiều, em ngoan, tôi sẽ không đối xử tệ với em, em muốn cái gì tôi cũng có thể cho em."
Nghe vậy, Lục Khê Kiều cắn môi, nhìn bàn tay đang hạ xuống của Hứa Nghị, run giọng nói: "Tôi muốn đi học ..." Không nghe thấy câu trả lời của người kia, cậu lại ngẩng đầu lên, nhìn anh chằm chằm Hứa Nghị híp mắt, "Tôi muốn trở lại trường học."
“Thật sao?” Hứa Nghị cười, “Thấy em thường xuyên trốn tiết, tôi còn tưởng rằng em không thích, sao lại nghĩ lại?
Lục Khê Kiều không trả lời, chỉ lẩm bẩm nói: "Tôi muốn trở lại trường học."
Hứa Nghị nhìn vào đôi mắt lạc lõng của Lục Khê Kiều, "Vậy em muốn quay lại trường học vì yêu thích cuộc sống trong khuôn viên trường, hay em muốn chạy trốn khỏi tôi?"
Lục Khê Kiều hung hăng nhắm mắt lại, cảm thấy sắp khóc nữa rồi, hắn cực kỳ chán ghét xu hướng kích động khi xảy ra chuyện. Biết rằng mình sẽ kêu lên khi mở miệng, cậu cố gắng chịu đựng và không trả lời.
Hứa Nghị không ép buộc cậu nữa, chỉ cười nói, “Đương nhiên là để tránh xa tôi rồi, cuộc sống trong khuôn viên trường sẽ không thể khiến em nhớ nhiều như vậy.” Anh lại đứng dậy, nhìn người nhợt nhạt, đáng thương trước mặt, "Dậy đi tắm rửa, ăn chút gì đi. Buổi chiều quay lại trường học." Anh nói trong ánh mắt mong đợi của Lục Khê Kiều, "Tôi không thích chơi trò trốn tìm, Khê Kiều, hiểu chuyện một chút, biết rằng không thể trốn tránh, đừng làm cho tôi không vui, em cũng tốt hơn, không phải sao? "
Lục Khê Kiều đang ngồi trong xe của Hứa Nghị, lúc đó là giờ cao điểm lúc 5 giờ chiều, cậu lấy điện thoại di động Hứa Nghị trả lại cho cậu, mở WeChat, suốt một tuần cậu biến mất không ai liên lạc với cậu. Cậu đã hiểu tại sao Hứa Nghị chắc chắn rằng cậu sẽ không thích cuộc sống trong khuôn viên trường.
Với đôi mắt được bảo vệ khỏi không khí, cậu dựa vào lưng ghế, nhìn nghiêng về dòng người ngoài cửa sổ, quan sát nam nữ trên phố thương mại, sống cuộc sống của chính mình với những biểu cảm khác nhau. Cậu hụt hẫng trong giây lát, nghĩ về quá khứ, cậu càng cảm thấy mình là người bất hạnh nhất trên đời.
Hứa Nghị không làm phiền cậu, chỉ bật nhạc xe lên, tiếng nhạc piano êm dịu trôi trong không gian nhỏ, họ yên lặng quay trở lại trường học, Hứa Nghị đậu xe ở góc khu ký túc xá, đem Lục Khê Kiều an ổn trên ghế ngồi hôn một phen, liếʍ liếʍ khóe môi của cậu , "Ở trong lớp ngoan ngoãn, có việc gì liền gọi cho tôi."
Lúc Lục Khê Kiều trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng đều ở đó đang nói chuyện vui vẻ, khi thấy cậu trở lại, tất cả đều kinh ngạc một lúc, sau đó đều tự động tản ra đi làm việc riêng của chính mình, không ai chào hỏi. .
Một lúc sau, cậu nhận được cuộc gọi từ giáo viên và yêu cầu tìm cậu sau giờ học vào sáng mai.
Buổi học buổi sáng là "điện khí đại cương", ngồi trong lớp mà nghe không vào, giữa học kỳ chỉ học được một số lớp, nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ trượt lớp, cậu giật mình cầm bút nhìn chằm chằm vào cuốn sách hình ảnh trong bài được đăng cho ba buổi học, sau khi tan lớp, cậu thu dọn đồ đạc và trở lại trường học để tìm giáo viên.
Lão sư họ Viên, là một người đàn ông trạc tuổi 40. Ông đã thu nhận nhiều lớp học sinh, rất nghiêm túc và nghiêm khắc.
"Có phải là Lục Khê Kiều không? Tôi nhìn xem lớp của cậu điểm danh. Hai tháng, cậu học 6 lớp, tuần trước không có làm bài kiểm tra trong lớp. Là vì
cái gì?"
Lục Khê Kiều cúi đầu không trả lời, Viên lão sư nhìn cậu thở dài, "Tôi nhìn kết quả thi đại học của cậu, cậu được xếp hạng 204 khoa học ở tỉnh G. Cũng có lý mà nói, cậu cũng là một hạt giống tốt. Tại sao cậu lại tự làm hỏng mình như thế này? "
"Viên lão sư, em ..." Lục Khê Kiều hít sâu một hơi, lại đến, muốn khóc lại không khóc được, cậu tự nhủ và cố hết sức chịu đựng.
"Lục Khê Kiều, tôi gọi cậu đến để cho cậu biết tôi dẫn qua rất nhiều học sinh, bọn họ khi mới vào trường đều xuất phát điểm giống nhau, nhưng khi tốt nghiệp lại rất khác nhau. Đều trưởng thành cả rồi không còn là tiểu hài tử nữa, cậu phải chịu trách nhiệm về cuộc đời của chính mình. Hãy quay lại và nghĩ về điều đó ... "
Lục Khê Kiều bước ra khỏi văn phòng của trường, tòa nhà văn phòng của trường Cơ điện mới được xây dựng, dưới chân núi mở ra một mảnh đất, bên cạnh có một cái hồ nhỏ. Cậu dừng lại, nhìn chằm chằm mặt hồ, mới vừa hoàn thành, dù sao trên đời này không ai quan tâm cậu có tồn tại hay không.
“Bạn học, bạn có chuyện gì vậy?” Một giọng nói lo lắng vang lên sau lưng cậu, cậu quay lại thì thấy Cát lão sư đang ngồi trên xe lăn.
Cát lão sư tên là Cát Trạch Bình, là giáo sư cấp cao của điện khí học viện với hơn 20 năm kinh nghiệm. Ông cũng là giáo viên của khóa học "điện khí đại cương". Lục Khê Kiều nghe các bạn cùng phòng ở ký túc xá kể lại, những năm đầu Cát lão sư đi dự hội nghị ngành, khi ra sân bay gặp tai nạn nghiêm trọng, tài xế chết ngay tại chỗ, Cát lão sư ngồi trong hàng sau và được cứu sống nhưng chân phải của ông vì sức ép quá lâu, ông phải cắt cụt. Môn học “điện khí đại cương” phức tạp và cồng kềnh, không giống như các môn học khác, giáo viên có thể ngồi và đặt các phép chiếu, trên lớp phải tính rất nhiều công thức tính toán. Vì vậy, Cát lão sư thường chống nạng dựa vào bảng đen để giảng bài cho sinh viên, có khi ba buổi học chỉ có dừng lại uống nước và ngồi nghỉ một lúc giữa các tiết học.
Lục Khê Kiều vô cùng kính trọng vị giáo sư này, nhưng cậu cũng biết cậu học không mấy lớp, nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Cậu là… Lục Khê Kiều, phải không?” Cát lão sư cau mày một lúc. Lục Khê Kiều không ngờ rằng ông nhận ra mình, nhưng cậu cũng nhận ra mình được nhớ đến không phải vì một việc tốt nào đó, cậu cúi đầu không nói.
Nhìn bộ dạng quẫn bách của Lục Khê Kiều, ông nói: “Đi với tôi.” Sau đó, ông quay xe lăn và đi về phía văn phòng bệnh viện.
Lục Khê Kiều vội vàng đi theo, cậu đang đi phía sau bên phải, trong lòng không khỏi băn khoăn, không biết Cát lão sư đột nhiên gọi cậu là có chuyện gì. Có phải vì cậu bỏ quá nhiều buổi học không? Trực giác của cậu mách không phải là chuyện tốt đẹp gì, không khỏi thầm hối hận, cậu mong kết thúc càng sớm càng tốt trở về ký túc xá, ngẩn người đứng ở bên cạnh văn phòng làm việc.
Sau khi đi thang máy lên tầng ba, Cát lão sư mở cửa phòng làm việc, ngồi trên xe lăn, đặt túi vải trên tay lên bàn, lấy ra một cuốn sách giáo khoa và giáo án cũ. Cửa sổ phòng làm việc không đóng, một cơn gió thổi qua, cuốn sách bị thổi tung vài trang, Lục Khê Kiều con mắt tinh tường phát hiện cuốn sách được đánh dấu bằng bút đỏ và đen, một số chữ đã phai mờ do thời gian, một số từ đã mờ đi. Giống như nó vừa được viết.
Lục Khê Kiều ngây người nhìn toàn bộ sách giáo khoa, không để ý là ông gọi mình, định thần lại thì phát hiện vị giáo sư già với mái tóc hoa râm đang nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ quan tâm.
“Cậu… không thích chuyên ngành điện à?” Vị giáo sư già sốt sắng hỏi.
“Không, em không có không thích.” Lục Khê Kiều vội vàng đáp.
"Thế thì sao cậu không đến lớp? Một khoa nhỏ, lớp các cậu tổng cộng có 32 người, và cậu thường xuyên vắng mặt."
Lục Khê Kiều không ngờ rằng ông sẽ nhớ mọi người trong lớp, trong lúc nhất thời nói không ra lời, xấu hổ, hổ thẹn, ảo não chờ tâm tư xông tới che mất cậu, cậu lẩm bẩm, "Em nghĩ học... Em nghe không hiểu..."
Ông nhìn người thanh niên trước mặt, sắc mặt tái nhợt như đã nhiều năm không nhìn thấy ánh sáng, khóe mắt đỏ hoe, cúi gằm mặt là một đứa trẻ đã làm sai chuyện làm ông nhớ đến đứa trẻ cách đây vài năm, nó cũng nhút nhát, nhưng với một khát khao tri thức mạnh mẽ.
"Ồ, cậu không hiểu cũng không sao. Các cậu đều được vào trường sau khi tuyển chọn. Tôi tin rằng không có ai là không thích hợp, nhưng trốn tránh một cách mù quáng không phải là cách."
Đang nói chuyện thì có người gõ cửa bước vào, Lục Khê Kiều quay đầu lại, đó là một cậu bé cao khoảng 1,6m, khuôn mặt chất phác, tươi cười bước vào. Thấy Lục Khê Kiều sững sờ một lúc, anh ta cười nói với Cát lão sư: "Lão sư, ngài về rồi ạ? Đây là học đệ mới phải không?" Sau đó, anh ta đi đến bàn lấy tách trà của Cát lão sư, đặt một ít lá trà, pha một tách trà rồi đặt trên bàn.
"Thụy văn, cậu đến rất đúng lúc. Tuy rằng cậu đến từ kì thi tuyển sinh Đại học C, nhưng kĩ năng cơ bản của cậu vẫn chưa vững chắc lắm, cậu vẫn cần phải luyện tập. Vừa vặn, Lục Khê Kiều là sinh viên năm nhất nhập học năm nay, cậu ấy không hiểu một chút về bài tập trên lớp của mình. Cậu bình thường liền giúp cậu ấy ôn tập một chút, vừa hay cho cậu giảng bài cũng có thể học hỏi sâu thêm.”
Nói xong, ông nhìn Lục Khê Kiều, "Lâm Thụy Văn, đây là học sinh của tôi, cậu có thể học hỏi thêm ở cậu ấy những điều mà cậu không biết. Tuổi trẻ không nên dễ dàng bỏ cuộc khi gặp khó khăn. "
Lục Khê Kiều lần này thật sự rất muốn khóc, cố gắng kìm nén nước mắt, gật đầu, đưa tay về phía Lục Thụy Văn, trong lúc nghẹn ngào nói: “Xin chào tiền bối, tôi là Lục Khê Kiều, cảm ơn tiền bối đã giúp đỡ. "
Lâm Thụy Văn nhìn học đệ cao ráo thanh tú, trong lòng cũng cảm thấy tốt, "Không sao đâu, học đệ, như lời lão sư đã nói, giúp cậu cũng là giúp tôi, chúng ta cùng nhau tiến bộ."
-----------------------------
10:18 - 8/5/22