Hiệu Ứng Tyndall

Chương 4: Bắt cóc

Sở Châu là một thị trấn quan trọng ở phía đông, kinh tế cực kỳ phát triển, chỉ theo hướng Lục Khê Kiều ngày hôm nay mới nhận ra nơi mà anh tưởng mình đã đi đến trong nửa tiếng đồng hồ đã thực sự vượt sông nằm giữa hai đặc khu hành chính. May thay đoạn đường của tiểu khu này tốt , chưa kể đến khu thương mại bên cạnh, ga tàu điện ngầm chỉ cách đó hai bước chân, sinh hoạt ngược lại rất thuận tiện. Khi lên tàu điện ngầm, cậu mở điện thoại di động và thấy có người đã thêm cậu làm bạn thông qua nhóm sinh viên, đó là Trương Xa Phàm, một chàng trai học cùng một lần lớp khoa kỹ thuật hỏi cậu hôm nay là bọn họ đồng thời cùng trự ban, mà tại sao cậu còn chưa tới.

Lúc này Lục Khê Kiều mới nhận ra rằng đã 2 giờ chiều, cậu đang ở trong bộ phận sinh hoạt của hội học sinh. Bộ phận quản lý tất cả các công việc trong trường, ngày nghỉ lễ cũng cần phải có người trực ban, cậu vốn phải làm một buổi trực ban.

Sau khi xin lỗi Trương Xa Phàm và giải thích lý do, cậu ngồi trên tàu điện ngầm suy nghĩ xem chuyện của Trương Tử Lỵ này nói lớn cũng không lớn nhỏ cũng không nhỏ. Người này lưu ngôn phỉ ngữ tuy rằng làm người ta tức giận nhưng cũng sẽ không làm ra vấn đề quá lớn

Cậu một đường tâm sự nặng nề, về trường học đã 4 giờ chiều mà cậu đến muộn 2 tiếng đồng hồ. Cậu bước nhanh đến phòng trực của hội học sinh và nhìn thấy Trương Xa Phàm đang ngồi đó một mình.

"Xin lỗi, tôi đến muộn. Sau khi kết thúc mời cậu ăn cơm ." Bởi vì đi quá nhanh, cậu nói chuyện có chút thở hổn hển. Trương Xa Phàm khịt khịt mũi, cau mày, liếc cậu một cái rồi nói: "Không sao, dù sao cũng không có việc gì, không cần mời, 6h sớm rồi, tôi có chuyện phải làm cậu có thể trực một mình không ?"

Sau khi được Lục Khê Kiều khẳng định, Trương Xa Phàm đã cầm chiếc túi rồi rời đi mà không thèm nhìn cậu thêm chút nào.

Lục Khê Kiều sờ sờ cái mũi, nghĩ lần này có thể thật khiến người ta không vui. Cậu hôm qua đi chơi có mang theo điện thoại di động, sau đó bị kéo đến quán bar, hiện tại quần áo của cậu dường như có mùi rượu. Cậu ngồi xuống, lấy ra một tờ giấy, mở điện thoại, tìm bài văn cổ mà cậu thích, rồi chép lại.

Hơn nửa tiếng đồng hồ đã trôi qua khi cậu chép xong một phần “Tiêu Dao Bơi”, cậu đặt bút xuống và đứng dậy đi vệ sinh, nhưng không ngờ ngoài hành lang lại nghe thấy tên mình.

Đó là Trương Xa Phàm và Phó trưởng, Tôn Miêu.

“Miêu tỷ, em có thể không lập đội với Lục Khê Kiều được không? Em không chịu nổi cậu ta.” Trương Xa Phàm tức giận phàn nàn.

"Xa Phàm, nhóm đã được quyết định ngay từ đầu. Bây giờ có 36 thành viên mới trong mỗi bộ phận, tổng cộng 6 nhóm, và chúng ta có 6 người. Nhóm của cậu không chỉ có một mình Lục Khê Kiều."

"Miêu tỷ, để em nói thật, hôm nay em không có nhiệm vụ, chính là Sở Vũ Phỉ kêu em đến là vì cô ấy sợ thấy Lục Khê Kiều ở trước mặt cậu ta không khống chế được muốn hỏi cậu ta về những tin đồn đó. Lúc đầu em cũng không nghĩ nhiều nhưng hôm nay nhìn Lục Khê Kiều đi, cậu ta đến muộn 2 tiếng cũng không sao, em cứ coi như cậu ta có việc gấp. Nhưng kết quả, trên quần áo của cậu ta có mùi rượu. Ai biết hắn tối hôm qua làm sao! "

"Không thể nào, Lục Khê Kiều chỉ là sinh viên năm nhất. Hơn nữa, việc cậu ấy chia tay đi uống rượu là điều dễ hiểu."

"Cái gì vừa mới chia tay, ai mà biết được cậu ta đi gay bar, nhìn cậu ta giống gay ... Miêu tỷ không phải em có ý kiến với gay, nhưng cậu ta rõ ràng là đồng tính mà vẫn giả vờ để tính để lừa gạt tình cảm Tử Lỵ tỷ người như thế thật sự quá buồn nôn."

Lục Khê Kiều dường như muốn ngất đi, lúc này cậu mới nghĩ đến những ánh mắt kỳ lạ mà cậu nhìn thấy khi cậu bước vào tòa nhà dạy học. Trong khoảnh khắc, cậu như trở về 10 năm trước, cậu bé mặc đồng phục học sinh mỏng manh tựa vào thanh ngang trên sân chơi, xung quanh là vòng vây của các bạn học. Những khuôn mặt non nớt đó toát lên sự ác độc đối với cậu, "Lục Khê Kiều, không có mẹ", "Lục Khê Kiều, ba tuổi mẹ đã chết rồi, "Hơi hơi, Lục Khê Kiều ghê tởm", "Lục Khê Kiều hôi thối." …

Cậu đột nhiên lắc lắc đầu, ném đi những cơn ác mộng này, cậu không biết trường đại học của mình bắt đầu như thế nào, cậu chỉ muốn lặng lẽ kết thúc đại học, kiếm học bổng, tìm một công việc thực tập trong kỳ nghỉ, và tìm một công việc tốt nghiệp rồi không bao giờ về nhà nữa. Bây giờ nó chỉ là một mối quan hệ luyến ái, như thể cậu ngày càng xa rời cuộc sống mà cậu muốn.

Có vẻ như cuộc sống đại học của cậu đã đi chệch hướng ngay từ ngày đầu tiên.

Cuộc trò chuyện xảy ra trong bộ phận sinh hoạt của hội học sinh nhanh chóng được lan truyền, trong khoảng thời gian này, Trương Tử Lỵ đã gọi cho cậu rất nhiều nhưng cậu không trả lời. Cuối cùng, cậu đã bị làm phiền đến không chịu nổi đem cả số điện thoại và WeChat của cô kéo vào danh sách đen sau khi gửi một tin nhắn "Đừng làm phiền tôi nữa!" sau đó rốt cuộc cũng được yên tĩnh.

Vốn tưởng rằng những tin đồn này chỉ lan truyền trong hội học sinh, nhưng không ngờ tin đồn càng ngày càng mạnh, lan từ hội học sinh đến lớp, sau này cả khu ký túc xá đều biết rằng có một người đồng tính nam trong này, lừa gạt tình cảm của đàn chị rồi đưa người ta vào khách sạn. Rồi nói mình không được thì cậu vẫn là một tên lưu manh.

Cậu cũng muốn giải thích điều gì đó nhưng lời nói của cậu lúc nào cũng nhạt, dần dần cậu cảm thấy mình bị cô lập, lúc đầu bạn cùng phòng sẽ không còn rủ cậu đi học cùng, về sau dần dần phát sinh ra không ai muốn tham gia cùng. Khi học kỳ đầu tiên sắp kết thúc, Lục Khê Kiều tự nghĩ có lẽ mình thực sự là loại người không được hoan nghênh.

Chiều hôm đó, cậu lại trốn học đi vô mục đích trong khuôn viên, hôm nay lớp chuyên môn rất quan trọng nhưng cậu không muốn vào lớp, cậu rất bức xúc khi thấy những người đó cố tình lảng tránh mình. Khi đi qua còn đường kia, cậu chớp mắt rồi bước vào.

Mùa đông đến gần, con đường đá được bao phủ bởi lá rụng, có cảm giác lạo xạo khi đi trên đó. Ngửi thấy mùi lá rụng đang thối rữa trong không khí, cậu cảm thấy thoải mái một chút về thể chất và tinh thần. Con đường bóng râm này có vẻ phù hợp hơn với một người như cậu, người đáng lẽ phải sống trong bóng tối và ẩm thấp.

“Học đệ ngày hôm nay vẫn ở đây để chơi giai điệu này?” Hứa Nghị giọng nói mang theo ý cười đến ngay trước mặt câu.

Tính ra đã gần một tháng rồi Lục Khê Kiều không gặp Hứa Nghị, dường như mỗi lần nhìn thấy Hứa Nghị, cậu đều có tâm trạng không tốt.

“Đi dạo thôi, hôm nay học trưởng còn luân phiên đến đây sao?” Từ khi nghiên cứu sinh xảy ra sự cố, nam sinh trong hội học sinh đều phải túc trực trên con đường này, đề phòng. Chỉ là ngẫu nhiên mỗi lần đến đây, đều là Hứa Nghị túc trực.

“Không phải hôm nay, hôm nay là bắt được tiểu học đệ trốn học.” Hứa Nghị nhìn cậu cười nói.

Lục Khê Kiều sững sờ một hồi, không rõ nhìn Hứa Nghị. Mái tóc chưa cắt hồi tháng 1 đã dài hơn một chút che đi đôi mắt của cậu. Lúc này, cậu nhìn Hứa Nghị với đôi mắt trống rỗng, điều này khiến Hứa Nghị nhớ đến con nai mà anh nhìn thấy ở Nara trong kỳ nghỉ hè. Nó trong sáng và vô hại, nhưng có một cái gì đó trong xương của cậu có một loại tính câm lược.

Hứa Nghị cúi đầu cười thâm thúy, lẩm bẩm nói: " Thẳng thắng không làm người tốt.” Anh vươn tay ra đẩy Lục Khê Kiều xuống sườn đồi bên cạnh con đường đá.  Lục Khê Kiều không ngờ vị học trưởng luôn dịu dàng lại đột nhiên ra tay như vậy, cậu bị đẩy ngã lăn xuống đồi, cuối cùng ổn định lại thân thể, cậu cảm giác toàn thân rã rời. Trước khi cậu kịp phản ứng, Hứa Nghị nghiêng người về phía trước, nắm lấy hai cổ tay cậu ấn mạnh xuống đất.

Khi Lục Khê Kiều khôi phục cơn choáng váng, đã bị Hứa Nghị ấn chặt, cậu sửng sốt, "Hứa ... Học trưởng ... Anh đang làm gì vậy!"

Hứa Nghị cười rũ rượi, tiếng cười âm ỉ từ trong l*иg ngực truyền đến, cậu có thể cảm nhận được hơi thở của Hứa Nghị đang phun trên mặt mình. "Mẹ kiếp." Lục Khê Kiều trừng mắt nhìn Hứa Nghị không tin, "Học trưởng... trò đùa này thật không vui!"

“Dễ thương quá,” Hứa Nghị nhìn chằm chằm vào mắt Lục Khê Kiều, “Khê Kiều đừng quá nháo, yên tĩnh nào nếu không khi có người đến, chỉ có thể nói em có ý muốn quấy rối rồi bị tôi đẩy xuống, sau đó cứ như vậy truyền đi, em có phải liền muốn chờ để nghỉ học?"

Lục Khê Kiều thân thể cứng đờ, cảm giá khó chịu cùng đau đớn khi thân thể Hứa Nghị đè lên, cậu nghiến răng nói: "Học trưởng... anh và tôi hình như không có ân oán gì."

Hứa Dịch nhìn vẻ mặt vừa buồn vừa phẫn nộ của Lục Khê Kiều, tâm lý vẫn không thỏa mãn, thích nhìn tiểu Quả Quả ở dưới thân mình với bộ dạng xin tha, chỉ cần nghĩ đến thân dưới của anh đã thấy đầy đau đớn. Tuy nhiên, nếu tiểu Quả Quả này ngoan ngoãn hơn một chút thì thật tuyệt.

“Em không biết, tôi đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ em sao?” Hứa Dịch nói nhỏ bên tai Lục Tú Kiều, hơi thở ấm áp phả vào tai Lục Khê Kiều, cả người kịch liệt rung động. Chỉ nghe thấy Hứa Dịch cười lại chậm rãi thổi vào lỗ tai cậu, cậu vội vàng quay đầu tránh đi.

"Thực sự rất nhạy cảm," anh thích.

Lục Khê Kiều cảm thấy Hứa Nghị cắn vành tai của mình, cậu điên cuồng giãy dụa, nhưng không dám kêu trời sinh. Nhưng cuối cùng lại có sự chênh lệch rất lớn về thể lực, dù chật vật đến đâu, cậu cũng có vẻ khuất phục dưới tay hắn

Hứa Nghị lại ác liệt thổi lỗ tai Lục Khê Kiều, cảm thấy thân thể dưới thân càng ngày càng cứng, sau đó chậm rãi hôn lên mặt Lục Khê Kiều, cuối cùng phủ lên môi cậu.

Trong lúc điên cuồng giãy dụa, Lục Khê Kiều cảm giác được Hứa Nghị đang hôn mình, vội vàng cắn một cái.

“Tê…” Hứa Nghị đau đớn, nụ cười anh luôn mang theo cuối cùng cũng biến mất, anh ảm đạm nhìn vào mắt Lục Khê Kiều nói: “Đây là lần đầu tiên, là tôi không nói rõ, tôi không thích tính khí quá mạnh mẽ, lần này trước tiên buông tha cho em. ”Nói xong buông tay Lục Khê Kiều đứng dậy.

Lục Khê Kiều cảm thấy áp lực trên người cuối cùng cũng biến mất, cậu giãy dụa muốn nhảy dựng lên, vung một đấm về phía Hứa Nghị, nhưng lại bị chặn lại giữa không trung, lại bị ném ra một cách thô bạo, cậu lại ngã xuống đất. Lần này, cậu thực sự không còn sức lực, chỉ có thể nằm trên mặt đất thở dốc. Qua khóe mắt, cậu nhìn thấy một đôi giày thể thao đậu bên cạnh khuôn mặt mình.

“Tiểu đáng thương, tôi để em đi trước, nhưng lần sau gặp lại em sẽ không gặp may mắn như vậy.” Nói xong, Hứa Nghị chạy lại con đường rải sỏi ở đầu dốc, nhìn. nhìn từ xa người đang nằm dưới chân dốc - Lục Khê Kiều, mỉm cười một cách khó hiểu rồi rời đi.

Lục Khê Kiều kinh hãi một hồi mới hoàn hồn, đỡ lấy cây linh sam chậm rãi đứng lên, lẳng lặng kiểm tra quần áo đã rách nhiều chỗ. Cậu rất muốn khóc, không hiểu tại sao lại gặp phải chuyện này, cậu nghĩ đến ánh mắt vừa rồi Hứa Nghị nhìn cậu...

Cậu muốn đến gặp lãnh đạo nhà trường để báo cáo sự việc này, nhưng khi lên đến đỉnh dốc, cậu lại chần chừ.

Ai mà tin được những gì cậu nói, Hứa Nghị được xem như một hội trưởng hội học sinh đầy hứa hẹn trong mắt người khác, trong khi cậu - một sinh viên năm nhất u ám, thậm chí có thể là một người đồng tính lừa dối tình cảm của người khác. Không, cậu không thể nói với ai về điều đó. Chỉ cần không ở lại trường, chạy đi, đi ra ngoài và tìm một khách sạn nhỏ rồi nghĩ cách.

Nghĩ vậy, cậu khập khiễng bước ra khỏi đây để tránh cho nhiều người nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của mình, cậu đi qua một con đường và rời trường qua cổng phía tây. Cậu sợ những ánh mắt người khác nhìn mình nên bước ra khỏi cổng trường, vào lại con hẻm nhỏ bên cạnh, cậu nhớ ra rằng đi qua con hẻm là một con phố, nơi có rất nhiều khách sạn nhỏ.

Cậu đã đã cố gắng nỗ lực để mình đi nhanh hơn, bắp chân hẳn là lúc ngã xuống bị trầy da lúc này bị ống quần màu đến càng ngày càng đau. Nhưng cậu lại không để ý có người đang tiến lại phía sau, hung hăng ngoạm cổ cậu, khăn ướt áp vào mũi miệng, mùi hăng hắc xông tới, cậu liền cái gì cũng không biết nữa.

---------------------------------------------------------------------

1:47 - 7/5/22