Triệu Trân Châu nhìn Lệ Phong Niên tây trang giày da, áo mũ chỉnh tề, dưới đáy lòng chửi thề một câu “Văn nhã bại hoại”.
Người người đàn ông này vừa rồi còn làm cô vô cùng hung ác, hiện tại lại không cài sót chiếc cúc quần nào, cả người mang đậm hơi thở cấm dục, không phải văn nhã bại hoại thì là cái gì?
Thế mà tim cô lại không ngừng loạn nhịp, thích Lệ Phong Niên bá đạo ngang ngược đâm thọc trong thân thể cô, lại càng không thể kháng sự tạo hình cao ngạo cấm dục này của anh.
Xong rồi xong rồi… Hiện tại nam chính trong thế giới của hệ thống sao lại người sau có mị lực hơn người trước thế này.
Một trận hoan ái cuối cùng cũng kết thúc.
Triệu Trân Châu vừa cảm thán, vừa chịu đựng cảm giác không thoải mái mặc váy áo, nội y trang điểm lại, tất chân rách rồi không thể xỏ, chuyện này cũng không sao, hai chân cô cân xứng, chân trần xỏ giày cao gót cũng rất đẹp.
Có điều… sao không thấy qυầи ɭóŧ của cô đâu?
Triệu Trân Châu tìm một vòng xung quanh, vẫn không tìm được qυầи ɭóŧ đâu, bên dưới chiếc váy chữ A trống không.
Có cơn gió lạnh thổi qua, thổi vào tiểu huyệt nóng hầm hập, khe thịt ẩm ướt không tự chủ được lại co rút.
Không còn cách nào, cô chỉ có thể dùng sức kẹp chặt hai chân.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Triệu Trân Châu đứng ở trước bàn làm việc, thông báo lịch trình cho Lệ Phong Niên.
Cô cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một thư ký, đồng thời nhắc nhở Lệ Phong Niên lần nữa, “Lệ tổng, buổi sáng ngày mai không có bất cứ sắp xếp nào, 7 giờ buổi tối có một buổi tiệc rượu, anh có thể đi chơi vui vẻ.”
Thậm chí cô còn tri kỷ bổ sung thêm câu cuối.
Lệ Phong Niên không bị bỏ thuốc đã khiến người ta mềm cả chân, cả người mệt mỏi, càng miễn bàn đến anh sau khi bị người bỏ thuốc…
Nghĩ đến những gì tối nay nữ chính Cố Tiểu Ngải phải thừa nhận, Triệu Trân Châu có chút thương hại lắc đầu.
Nhưng mà… cô không có thời gian thương hại người khác, mà chính bản thân cô đây cũng đủ đáng thương rồi.
Cô bị Lệ Phong Niên làm đến hai chân nhũn ra, chỉ muốn tìm một nơi nằm xuống nghỉ ngơi, may mà đã qua thời gian tan tầm.
Nhưng mà, Lệ Phong lại đúng lúc này lên tiếng.
Anh ra lệnh, “Thư ký Triệu, buổi tiệc rượu tối nay em tham gia với tôi.”
“Dạ?”
Triệu Trân Châu ngẩn ra hỏi lại, nét mặt cứng ngắc.
Lệ Phong Niên nhướng mày rậm, lạnh lùng nói, “Cùng cấp trên tham dự tiệc xã giao, đảm nhận vai trò bạn nữ, đây cũng là công việc của thư ký, em không đến mức không biết cả chuyện này chứ?”
Cô! Đương! Nhiên! Biết!
Chỉ là nhìn vào cặp mắt đen kia của Lệ Phong Niên, cô biết người đàn ông này không có ý tốt
Nhưng cho dù là vậy, cô là thư ký, anh là cấp trên, cô không có bất cứ lý do nào để từ chối.
Triệu Trân Châu không thể không trả lời, “Vâng, Lệ tổng.”
Cuối cùng, cô không chỉ không thể đúng giờ tan tầm, còn không thể không đi cùng Lệ Phong Niên ra khỏi văn phòng.
Đôi chân thon dài giẫm giày cao gót bước đi, hạ thân không có qυầи ɭóŧ bị gió lùa vào lạnh run, chẳng sợ kẹp chặt hai chân, cô vẫn cảm nhận được dòng chất lỏng dâʍ đãиɠ đang chảy ra, hình như là tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà Lệ Phong Niên còn lưu lại bên trong.
Triệu Trân Châu đi rất cẩn thận, chỉ sợ bị người ta nhìn ra dấu vết phóng đáng.
Nhưng mà tên khốn Lệ Phong Niên kia, lại đúng lúc này, vươn tay vuốt ve đùi cô.
Triệu Trân Châu tức giận đến ngứa răng, nhưng lại không dám đẩy cánh tay Lệ Phong Niên, bởi vì xung quanh vẫn còn những đồng nghiệp chưa tan làm, hành động đột ngột của cô sẽ khiến bọn họ chú ý.
Cho nên cô chỉ có thể lo lắng đề phòng, không khỏi đẩy nhanh bước chân, đi về phía thang máy.