Cả người Triệu Trân Châu trần như nhộng giấu ở dưới bàn làm việc, trong miệng dâʍ đãиɠ phun ra nuốt vào gậy thịt của người đàn ông, đôi môi bị cọ xát đỏ hồng, tiểu huyệt còn không ngừng chảy nước, lặng nghe hai người đàn ông mặc tây trang đi giày da dùng giọng điệu và nghiêm túc thảo luận về mình…
Da^ʍ mĩ cùng đứng đắn, hai thái cực hình thành đối lập rõ ràng, chuyện này kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn bất cứ chuyện nào khác.
Triệu Trân Châu nghe được lòi Chu Nam nói, “Thư ký Triệu làm việc rất nghiêm túc.”
Là lúc này cô đang tỉ mỉ liếʍ gậy thịt của ông chủ, nghiêm túc không dám chậm trễ, chỉ sợ người đàn ông nổi điên, lại hành cô trận nữa.
Sau đó cô nghe Chu Nam nói tiếp, “Thư ký Triệu có quan hệ rất hòa hợp với các đồng nghiệp khác.”
Cô đã leo lên cả giường ông chủ rồi, độ hòa hợp trong thân thể hai người đạt tới trăm phần trăm, khiến ông chủ yêu thích không buông tay.
Cuối cùng Chu Nam đỏ mặt nói, “Thư ký Triệu lớn lên xinh đẹp, trong công ty có không ít nam đồng nghiệp đang theo đuổi cô ấy.”
Này này, chuyện không có thật đừng nói bậy được không.
Cô rõ ràng đã từ chối hết mọi lời mời theo đuổi, bọn họ tặng quà cô cũng không nhận một phần nào.
Triệu Trân Châu gấp muốn chết, nhưng lại không nói nên lời.
Lời Chu Nam nói khiến Lệ Phong Niên híp mắt, ánh mắt lạnh lẽo thâm trầm, còn có vài phần nguy hiểm, ngay cả gậy thịt trong miệng Triệu Trân Châu, cũng cứng thêm vài phần, tức giận tỏa ra từ trên người anh.
Triệu Trân Châu nghĩ thầm, cô thảm rồi…
“Được rồi, cậu đi ra ngoài đi.”
Lệ Phong Niên đuổi Chu Nam ra khỏi văn phòng.
Chờ tiếng đóng cửa truyền đến, anh đẩy eo dùng sức đong đưa, coi miệng nhỏ của Triệu Trân Châu như tiểu huyệt mà đâm thọc.
Triệu Trân Châu bị anh cắm cho không ngừng lui ra sau, chỉ có thể ôm chặt lấy eo Lệ Phong Niên mới giữ được thăng bằng.
Kịch liệt va chạm không biết đã duy trì bao lâu, vào lúc Triệu Trân Châu cảm thấy mình sắp rách môi, cuối cùng cũng nghe thấy người đàn ông phát ra một tiếng gầm trầm thấp.
Cùng lúc đó, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng cũng bùng nổ trong khoang miệng của cô, vừa nóng vừa nhiều.
Lúc gậy thịt rút ra khỏi khoang miệng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng chảy dọc theo khóe miệng cô ra ngoài, trượt xuống cần cổ thon dài…
Lệ Phong Niên vẫn ngòi nghiêm chỉnh trên ghế, tầm mắt đi xuống, nhìn cảnh tượng dâʍ đãиɠ này như đang thưởng thức chiến lợi phẩm của mình.
Triệu Trân Châu đỏ bừng mặt, hai mắt mê mang, cằm há ra, đôi môi đỏ tươi.
Bên trong cái miệng nhỏ còn chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt, cái lưỡi hồng rục rịch, hình ảnh da^ʍ mĩ lại mê người, khiến Lệ Phong Niên nhìn đến cứng dươиɠ ѵậŧ.
Triệu Trân Châu lại có chút tiến thoái lưỡng nan, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng nuốt cũng không được, phun ra cũng không xong, dưới thân còn đang chảy nước tràn lan.
“Nuốt đi.”
Lệ Phong Niên cài cúc quần xong đồng thời ra lệnh.
Triệu Trân Châu nhíu mày, có chút bài xích với chuyện nuốt tinh, nhưng nghĩ đến vừa rồi mình đã mυ'ŧ không ít chất lỏng này, nuốt vào cũng vậy.
Cái miệng nhỏ nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ xuống.
Mùi tanh nồng, đặc dính, vị rất kỳ quái, cũng không thế nói là ngon… nhưng cô lại không kìm lòng được vươn đầu lưỡi liếʍ đi tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn dính trên môi.
“Hừ, thật đủ dâʍ đãиɠ.”
Lệ Phong Niên nhìn một màn này, thầm mắng một câu, đáy mắt tràn ngập thoả mãn.