Xuyên Không: Tôi Trở Thành Thư Ký Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 2:

“Tôi… Tôi… tôi mở… hu hu… muốn… muốn gậy thịt lớn… tổng giám đốc Lệ … Cầu xin anh, mau lấp đầy nó…”

Hai mắt Triệu Trân Châu mê ly, đứt quãng không ngừng xin tha, đôi mắt hồng hồng như sắp khóc.

Tiếng nỉ non xen lẫn rêи ɾỉ, chính là xuân dược tốt nhất, Lệ Phong Niên trở nên càng thêm bành trướng, động tác cũng mãnh liệt hơn hẳn.

Triệu Trân Châu một lời nó nói, chỉ có thể ưỡn cổ, giống như thiên nga, không ngừng thở dốc.

“A… A a…”

Lúc cây gậy thịt thô to đâm vào điểm nào đó ở chỗ sâu bên trong tiểu huyệt, thân thể Triệu Trân Châu đột nhiên run lên, giây tiếp theo cả người căng ra, ngón chân co quắp lại, lên cao trào.

Một dòng chất lỏng ấm áp chảy ra từ trong hoa huyệt, phun toàn bộ lên qυყ đầυ trướng đỏ của Lệ Phong Niên.

Lệ Phong Niên bị phun cho máu nóng sôi trào, gương mặt điển trai bạnh ra, động tác dưới thân càng thêm hung mãnh, như lão hổ hung hăng lao tới trước vồ mồi, chỉ hận không thể khiến Triệu Trân Châu bị đâm thủng.

Sau mấy chục lần ra vào, gậy thịt lớn chôn ở chỗ sâu nhất trong hoa huyệt của cô gái, tinh hoàn thả lỏng, bắn toàn bộ vào trong.

Luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia vừa nhiều vừa nóng, Triệu Trân Châu nửa hôn mê bị bắn cho run người, lại lên cao trào lần nữa, bất kể là thân thể tuyết trắng hay là hoa huyệt mềm mại, đều run rẩy co giật.

Kɧoáı ©ảʍ cực lớn cuốn sạch mọi cảm xúc, đầu óc Triệu Trân Châu trống rỗng, chỉ còn lại pháo hoa không ngừng nở rộ.

Nhưng mà bên kia, chờ Lệ Phong Niên bắn xong, anh lại như đổi thành người khác, vẻ sắc tình trên khuôn mặt anh tuấn dần rút cạn, quay về với bản mặt lạnh lùng cao ngạo, áo mũ chỉnh tề.

Ngoài dươиɠ ѵậŧ ướŧ áŧ dính đầy chất lỏng sền sệt, nào có dáng vẻ mới rút ra từ trong cao trào.

Triệu Trân Châu hoàn hồn, đầu óc còn chưa rõ ràng, thấy dáng vẻ này của Lệ Phong Niên chẳng những không trách mà còn rất thích, cô yêu nhất là cái dáng vẻ mặt người dạ thú này của anh, cũng không biết suy nghĩ cổ quái này của cô từ đâu mà đến.

Sau khi Lệ Phong Niên rút ra, cả người cô mềm nhũn nằm xoài trên mặt đất, bị làm đến môi hoa đỏ bừng, không ngừng chảy ra chất lỏng màu trắng đặc sệt, nhỏ giọt dưới thân tạo thành một vũng nhỏ, cảnh tượng vô cùng da^ʍ mĩ.

Cho dù là lúc này, cô vẫn không quên nhiệm vụ của mình, thở hổn hển nói, “Tổng giám đốc Lệ, 7 giờ tối hôm nay anh có một bữa tiệc rượu, là nhất thời thêm vào, anh cần phải tham gia.”

Trong tiệc rượu đó, Lệ Phong Niên sẽ bị người ta bỏ thuốc, trời xui đất khiến lên giường với nữ chính Cố Tiểu Ngải, đây là cốt chuyện chủ tuyến mà Triệu Trân Châu cần duy trì.

Lệ Phong Niên rút khăn giấy lau dươиɠ ѵậŧ, sau đó cất vào trong quần, đột nhiên nghe thấy lời Triệu Trân Châu nói, khiến động tác của anh dừng lại, đôi mắt đen mang theo ý lạnh quét đến.

Người phụ nữ này, đã bị anh làm đến nói không nên lời, nhưng vẫn có thể nghiêm túc nhắc nhỏ anh chuyện công việc, thật đúng là một thư ký xứng chức!

Xem ra, là anh đã quá xuống tay lưu tình.

Ánh mắt Lệ Phong Niên càng ngày càng sâu, sức lực trên người cũng càng ngày càng nặng.

Triệu Trân Châu không hề nhận ra mình đã làm sai chuyện gì, còn nghĩ nếu buổi tối thuận lợi, nói không chừng ngày mai cô có thể rời khỏi thế giới này.

Bên kia sắc mặt Lệ Phong Niên trầm xuống, ném khăn giấy trong tay vào thùng rác, ngồi xuống chiếc ghế da đỏ, tách hai chân ra, chỉ vào vị trí trước người, dùng giọng điệu không cho kháng cự ra lệnh Triệu Trân Châu, “Lại đây, quỳ xuống, liếʍ sạch nó.”