Hiện tại chứng cứ chứng minh chuyện hạ độc năm đó đã quá rõ ràng, Tề Hạo Minh nhìn Hứa thị thất hồn lạc phách, trang điểm tinh xảo cũng không thể che giấu đáy mắt hoảng loạn, chỉ tiếc cho Tam đệ ngày thường tính tình thuần phác, từ mẫu thành độc phụ, hơn nữa còn có phụ thân luôn muốn giữ gìn mặt mũi hầu phủ kia, cũng không biết giờ phút này hắn có tâm tình gì.
Trong đầu Hứa thị không ngừng hiện lên những chuyện liên quan tới Tề Hạo Minh, từ lúc tàn phế, y an tĩnh sống ở Đinh Phong Viện, bắt đầu từ khi nào, y ở dưới mắt mình có hành động, mà bà ta một chút cũng không phát hiện?
Đúng rồi, Hứa thị nhớ tới Oánh Tú.
Thời khắc muốn cưới đích trưởng nữ của Thẩm gia, y không cầu hầu gia và bà ta, ngược lại trực tiếp nhờ Định Vương hỗ trợ, sau đó chân y liền dần hồi phục. Bà sớm nên chú ý tới, không nên muộn như vậy mới có phát hiện. Từ lâu Tề Hạo Minh đã tiến hành điều tra, từng bước an bài, mà dọn ra khỏi Nam Dương Hầu phủ, tự lập môn hộ bên ngoài chỉ là một phần trong kế hoạch.
Hứa thị dần thanh tĩnh trở lại, y muốn rời khỏi Nam Dương Hầu phủ để chờ tới một ngày như hôm nay, y có thể nói rõ ràng, đòi lại công bằng, từ lúc bắt đầu, y đã không hiếm lạ vị trí thế tử này!
Hứa thị không hề chú ý A Thiến và hai nha hoàn kia đã tới, thời điểm ngẩng đầu, trong thính đường đã có thêm không ít người.
Mấy hắc y nhân bị thương kia, còn cả nha hoàn Hứa thị phái cho Oánh Tú, ngoại trừ chuyện hạ độc năm đó, bà ta còn phái hắc y nhân đến, phóng hỏa Tề phủ vào cái đêm Oánh Tú sinh.
Mọi chuyện đã vượt qua dự tính của Viên thị, cho dù quá khứ đã qua, nhưng hiện tại là thế nào, mà ở Nam Dương Hầu phủ này, hầu phu nhân có hành động to gan như thế, kẻ làm hầu gia như Tề Trung Dương chẳng lẽ không có phát hiện?
Định vương phi ngồi nghe cũng sợ hãi, Oánh Tú có thể bình yên sinh hạ hài tử, hơn nữa lúc trước còn ở Nam Dương Hầu phủ, hai người bọn họ rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu gian nan?
Hứa thị đã nghe tới chết lặng, y phục đẹp đẽ cao quý sớm đã nhàu nát, bà ta nhìn nụ cười trên mặt Tề Hạo Minh, đột nhiên cảm thấy chuyện Đại ca bị bắt y không thoát khỏi liên quan.
"Phụ thân, ngài đã tin chưa?"
Tất cả chứng cứ đã bày ra trước mặt, Nam Dương Hầu chỉ biết lặng im.
Tề Hạo Minh lại nhìn về phía Hoàng Hậu Viên thị, cố gắng đứng dậy, quỳ xuống, khẩn thiết nói: "Cầu Hoàng Hậu nương nương làm chủ cho Hạo Minh."
Kẻ làm phụ thân không thể chủ trì công đạo cho nhi tử, rõ ràng biết có tai họa ngầm vẫn còn dung túng!
Hoàng Hậu nhìn Hứa thị bất lực ngã ngồi dưới đất, lại nhìn vẻ mặt thâm trầm của Nam Dương Hầu, thở dài: "Nam Dương Hầu, đây là việc riêng của nhà ngươi, bổn cung không thể thay ngươi quyết định, có điều thê tử như vậy, ngươi có an tâm giữ bà ta lại trong phủ mình không? Hiện tại thế tử phu nhân đang có thai."
Tề Hạo Chi lẳng lặng nhìn Hứa thị, nghe Hoàng Hậu nói đến lời này, không thể tiếp tục ngồi yên. Hắn đột nhiên đứng dậy, phất tay áo rời khỏi thính đường.
"Hạo Chi." Hứa thị duỗi tay bắt lấy hắn, nhưng chỉ nắm được một mảnh vạt áo. Bà ta lập tức dập đầu cầu xin Hoàng Hậu, "Thỉnh Hoàng Hậu nương nương tha cho Hạo Chi, nó tuổi nhỏ còn chưa hiểu chuyện, mạo phạm Hoàng Hậu nương nương, thỉnh Hoàng Hậu nương nương tha thứ cho nó."
"Hầu phu nhân, nếu ngươi đã che chở nhi tử của mình như thế, hẳn biết làm mẫu thân không hề dễ dàng, vì sao lại nhẫn tâm hạ độc một hài tử sáu tuổi? Hiện tại còn có ý đồ gϊếŧ hại Oánh Tú và hài tử trong bụng nàng, bọn họ chỉ lớn hơn tức phụ cùng hài tử trong bụng nàng ấy một chút, ngươi đã không thể chấp nhận?"
Lần này Hứa thị cúi đầu, không đáp. Hoàng Hậu lại nhìn Nam Dương Hầu, nhi tử của mình rõ ràng bị thương ở chân, quỳ lâu như vậy, kẻ làm phụ thân thế mà không nói giúp y một câu.
"Hạo Minh, ngươi mau đứng lên, chân còn chưa hồi phục hoàn toàn, không cần quỳ." Viên thị cố tình cao giọng nhắc nhở.
Nam Dương Hầu thấy Trác Dạ đã tới nâng nhi tử đứng dậy, nhất thời không biết phải nói sao.
"Lấy giấy bút tới." Thật lâu sau, Nam Dương Hầu nhìn Hứa thị, thở dài, lên tiếng.
Rất nhanh có người mang giấy bút tới, Nam Dương Hầu thoáng chần chờ, cuối cùng cũng viết xuống hai chữ hưu thê, đồng thời liệt kê lỗi lầm của Hứa thị.
Mãi tới khi Nam Dương Hầu buông bút xuống, Hứa thị vốn im lặng bỗng nhiên đứng dậy chạy về phía cột, A Thiến ở cạnh chỉ kịp bắt được ống tay áo của bà ta. "Phịch" một tiếng, Hứa thị ngã xuống, máu tươi từ miệng vết thương trên trán chảy ra.
"Người đâu, dẫn hầu phu nhân đi, không được để bà ta xảy ra chuyện!" Không chờ hầu gia phân phó, Hoàng Hậu đã lên tiếng.
Mấy cung nữ lập tức đưa hầu phu nhân xuống, rất nhanh đã mang bà ta về viện của mình.
Nam Dương Hầu đã viết hưu thư xong, Tề Hạo Minh cúi đầu nói với Trác Dạ vào câu, lại nhìn ra cửa, đáy mắt lộ rõ lệ khí. Nào chết dễ dàng như vậy có thể giải quyết tất cả vấn đề, để lại cục diện rối rắm này cho ai giải quyết đây?
Trong Cẩm Trúc Viện, nghe Yên Chi bẩm báo, Gia Cát Ngọc Hân chỉ biết thở dài. Phu nhân của thế gia, không dung được nhi tử của nguyên phối, sau lại không dung được tức phụ và tôn tử, hết hạ độc lại cho sát thủ tập kích ban đêm, chẳng lẽ Hứa thị thật sự có năng lực lớn như vậy, hay vì được dung túng quá độ, cho nên mới dám tùy ý làm bậy?
"Tiểu thư, thì ra thiếu gia Tề phủ sốt cao không lùi, sau lại có kẻ xấu tới phóng hỏa đều do hầu phu nhân làm, cũng may bà ta không ra tay với tiểu thư."
"Sao ngươi biết bà ta không ra tay với Cẩm Trúc Viện?" Gia Cát Ngọc Hân nhìn đĩa trái cây trước mặt, "Ngươi đã quên lần trước Cát di nương mất hài tử thế nào sao? Tới chỗ Thúy di nương một chuyến, đang êm đẹp lại bị sảy thai, chiêu mượn dao gϊếŧ người này, suýt chút đã hại chết Thúy di nương."
"Tiểu thư sớm đã hoài nghi phu nhân?" Yên Chi kinh ngạc.
Gia Cát Ngọc Hân cười cười, việc này không thể nói là hoài nghi. Sau khi hầu phủ phân gia, bọn Nhị đệ cũng dọn ra ngoài, Cát di nương xảy ra chuyện, trong Nam Dương Hầu phủ này ngoại trừ hầu phu nhân, còn ai có năng lực lớn như vậy?
"Ngươi nói Tứ thúc tới cứu mẫu thân đang hôn mê?"
"Vâng, Tứ gia rất nhanh đã tới, cũng không biết là ai báo với ngài ấy chuyện hầu phu nhân đập đầu vào cột."
"Hoàng Hậu nương nương đi rồi?" Gia Cát Ngọc Hân xuống giường, hiện tại đã tan cuộc, nàng cũng nên qua xem một chút.
"Hoàng Hậu nương nương đi rồi."
"Chúng ta qua đó thôi, xem mẫu thân bị thương thế nào, có nặng lắm không." Gia Cát Ngọc Hân bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, xoay người hỏi Yên Chi, "Kẻ hạ độc là mẫu thân, vậy có nói lúc trước Nhị thiếu gia rơi xuống nước là chuyện thế nào không?"
"Chuyện này không ai nhắc tới." Yên Chi lắc đầu.
Gia Cát Ngọc Hân vuốt ve bụng, bất giác rầu rĩ: "Đi thôi."
Người trong thính đường đã rời đi hơn nửa, Nam Dương Hầu nhìn phong thư kia, trong lòng buồn bực vạn phần. Tề Trung Châu đã tới, trực tiếp qua viện của Hứa thị, rất nhanh, toàn bộ Nam Dương Hầu phủ sẽ biết hôm nay vừa xảy ra chuyện hoang đường gì, ngay sau đó, cả kinh thành sẽ có không ít tin đồn vớ vẩn.
"Nhị đệ thật lợi hại." Qua nửa ngày, Tề Hạo Thịnh nhìn Tề Hạo Minh, bình luận một câu. Nén giận nhiều năm, chờ chứng cứ đầy đủ, lập tức cho một đao trí mạng, không có cách nào ngăn cản, ngay cả chuyện mời Hoàng Hậu tới y cũng nghĩ đến.
"Đại ca quá khen." Ngữ khí của Tề Hạo Minh lúc này vô cùng đạm nhiên, "Mẫu thân làm ra loại chuyện này, đệ không phải cũng đang giúp Đại ca trừ bỏ tai họa ngầm sao?"
"Nghịch tử, ngươi đây là muốn hủy hoại Nam Dương Hầu phủ!" Tề Trung Dương đập bàn, "Hoàng Hậu đến đây lúc này, Hoàng Thượng nhất định biết, vốn dĩ Hoàng Thượng đối với chuyện ngươi bị hạ độc đã có phê bình, hiện tại ngươi còn làm ra chuyện như vậy, ngươi muốn Nam Dương Hầu phủ hoàn toàn suy bại ngươi mới cam tâm đúng không!"'
"Phụ thân!" Tề Hạo Minh cao giọng gọi, "Đời này con chưa từng nghĩ tới vị trí thế tử, vì sao ngài không ngừng đẩy nó về phía con! Ngài rõ ràng biết con không muốn, rõ ràng biết Đại ca có khúc mắc với việc này, rõ ràng biết mẫu thân luôn như hổ rình mồi, vì sao ngài vẫn muốn hi sinh nhi tử này hả! Lúc trước thời điểm xảy ra chuyện của Đại ca và Liễu cô nương, ngài đẩy con ra ngoài, thu hút sự chú ý của mọi người, thực chất là giúp Đại ca an ổn ngồi ở vị trí thế tử này. Sau con cưới Oánh Tú, ngài vẫn luôn đẩy Đinh Phong Viện ra che mưa chắn gió, ngay cả khi con muốn rời khỏi Nam Dương Hầu phủ ngài cũng không đồng ý, một hai muốn con và Oánh Tú ở đây làm cái khiên chắn cho ngài. Lần thứ hai Oánh Tú có thai, ngài còn nghĩ cách đoạt lấy hài tử giao cho Đại ca. Thời điểm ngài hi sinh nhi tử này, ngài nên sớm đoán trước sẽ có ngày hôm nay! Vị trí thế tử, kể cả Nam Dương Hầu phủ này, con đều không muốn! Nếu không phải năm đó ngài dung túng, Đại ca mới chín tuổi sao có thể nhẫn tâm đẩy con xuống nước!"
Đây là lần đầu Tề Hạo Minh dùng ánh mắt đỏ ngầu nhìn Nam Dương Hầu. Tất cả bất mãn, tất cả ủy khuất, tất cả nhẫn nhịn cũng vì ngay từ đầu y đã bị người làm phụ thân này vứt bỏ, nếu năm đó Tề Trung Dương chịu đứng ra cản những tin đồn Tề Hạo Minh được trưởng bối Nam Dương Hầu phủ yêu thích, Tề Hạo Thịnh sao có thể xuống tay đẩy y xuống nước? Nếu y không rơi xuống nước, Hứa thị sao có cơ hội hạ độc? Mọi chuyện, tất cả đều bắt đầu từ thời điểm y rơi xuống nước đó.
Trong nháy mắt Tề Trung Dương như già đi mười tuổi, hài tử này ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, thế mà cái gì cũng biết. Ông quả thật già rồi, tới cuối cùng cái gì cũng không còn. Huynh đệ tương tàn, phu thê ly tâm. Đời này ông cưới ba nữ nhân, tưởng niệm nhất là mẫu thân của Tề Hạo Thịnh, mà có lỗi nhất chính là mẫu thân của Tề Hạo Minh.
"Phụ thân muốn trách con vì sao không màng tiền đồ của hầu phủ, vậy con còn phải hỏi ngài, vì sao tính mạng nhi tử của mình ngài không màng? Có phải chỉ cần Nam Dương Hầu phủ vững vàng, Đại ca an an ổn ổn thừa kế vị trí thế tử, ngài tình nguyện kéo cả hầu phủ này xuống?" Tề Hạo Minh lạnh lùng nhìn Tề Trung Dương, "Thế gia hỗn loạn, thừa kế tước vị, có truyền thế nào cũng không đủ."
Đương kim Hoàng Thượng sao có thể cho phép các thế gia không có công tích vẫn hưởng thụ bổng lộc triều đình? Cho rằng gả nữ nhi vào cung liền có thể tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý sao? Quốc khố không nhiều tới vậy!
"Bây giờ con đã như ý nguyện rồi." Tề Trung Dương thở dài. Ông ta già rồi, già đến không thể nắm bắt tâm tư của Thánh Thượng, già đến cho rằng cứ như vậy sẽ có thể thoát khỏi tất cả, không ngờ lại khiến mấy nhi tử bất mãn với mình.
Công bằng mà nói, việc Tề Hạo Minh làm không khiến ánh mắt Tề Hạo Thịnh thay đổi, một cái đẩy khi đó đã cắt đứt toàn bộ tình nghĩa huynh đệ.
Gia Cát Ngọc Hân đứng bên ngoài, im lặng nghe động tĩnh bên trong. Hầu phủ thua, xem ra kế hoạch của phụ thân cũng không bị hủy.