"Ngươi đi gọi Bão Cầm tới đây, ta có lời muốn hỏi nàng ấy." Oánh Tú nhấc chân lên giường, đầu gối vẫn còn nóng rát và đau đớn.
Thanh Bích cùng Tử Yên ra ngoài, không bao lâu, Bão Cầm xông tới, thấy Oánh Tú dựa vào đầu giường, lại nhìn vết thương trên đầu gối của nàng, vội hỏi: "Tiểu thư, đầu gối của người làm sao thế?"
Thanh Bích đi theo gõ nhẹ lên trán nha đầu: "Lời còn chưa nghe hết đã chạy đi, có ai làm việc như ngươi không?"
"Ta đây còn không phải lo cho tiểu thư sao? Hơn nữa, không phải ngươi đi cùng tiểu thư qua chỗ phu nhân à, sao lại bị thương?"
Bão Cầm đưa tay muốn chạm vào đầu gối Oánh Tú, bị Thanh Bích giữ lại: "Đừng chạm vào, tiểu thư có chuyện muốn hỏi ngươi."
"Bão Cầm, đàn cổ kia là ngươi mang về, lúc đó bà tử trông cửa là ai, bà ta có biết trong hộp chứa gì không?"
"Đương nhiên không biết, cái hộp lớn như vậy, nếu không mở ra, nô tỳ cũng không biết bên trong đựng như vậy, lúc đó là người đưa đồ giao cho gã sai vặt." Bão Cầm nghĩ nghĩ, trả lời."
Oánh Tú lại nhìn Thanh Bích: "Huân hương và vòng tay là ngươi đi lấy, bà tử có biết gì không?"
Thanh Bích lắc đầu: "Tiểu thư, hay là phu nhân đã biết chúng không phải do biểu thiếu gia đưa tới?"
"Bà ta đương nhiên không rõ ràng, có điều ta đúng là hiếu kỳ, bà ta sao có thể thông qua bà tử biết các món đồ đó là đàn cổ và huân hương."
Bão Cầm sửng sốt, ngay lập tức lắc đầu: "Không thể nào, bà tử trông cửa sao có thể biết bên trong có gì, hơn nữa người mang tới chưa từng nói là do ai đưa?"
Thanh Bích lại như nghĩ tới gì đó, theo bản năng đưa mắt nhìn ra màn cửa, thấp giọng: "Tiểu thư, trong viện của chúng ta..."
Oánh Tú ra hiệu ý bảo nàng không cần nói tiếp: "Trong lòng người biết thì tốt, ta mệt rồi, nghỉ ngơi một lát, có ai tới tìm thì bảo không gặp."
Bão Cầm còn muốn hỏi thêm, đã bị Thanh Bích kéo ra ngoài, tới cửa gặp Tử Yên và Hương Lăng tới, Hương Lăng nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Bão Cầm, không khỏi trêu ghẹo: "Bão Cầm, ngươi làm sao vậy? Nghẹn tới đỏ mặt rồi kìa!"
"Tiểu thư răn dạy nàng ấy mấy câu." Thanh Bích duỗi tay kéo vạt áo phía sau của nàng, thay nàng trả lời.
"Ta nghe Tử Yên nói tiểu thư bị thương, tiểu thư vừa rồi không phải ở chỗ phu nhân sao, sao trở về lại bị thương?" Hương Lăng thoáng nhìn vào bên trong, cười hỏi Thanh Bích.
"Còn hỏi, đều là lỗi của Thanh Bích tỷ tỷ, chính mình không chiếu cố tốt tiểu thư, kết quả người bị mắng vẫn là ta, hừ!" Bão Cầm diễn xuất mà dậm chân một cái, thở dốc chạy đi.
Thanh Bích bất đắc dĩ cười với các nàng: "Tiểu thư đang ngủ, nói ai cũng không được vào quấy rầy, các ngươi lo làm việc của mình đi, ta đi xem nha đầu kia."
Bão Cầm chạy về phòng của mình, Thanh Bích vào sau, Bão Cầm đóng cửa liền chạy tới trước mặt cười hì hì với nàng: "Thế nào Thanh Bích tỷ tỷ, muội học có tốt không?"
Thanh Bích sủng nịnh gõ nhẹ lên trán nàng một cái: "Ngươi là người bên cạnh tiểu thư, lỗ mãng như vậy, tương lai sao có thể chiếu cố tốt ngài ấy? Nhớ kỹ lời tiểu thư dặn, đừng vừa cao hứng liền cái gì cũng nói!"
Bão Cầm che miệng gật đầu thật mạnh, Thanh Bích lúc này mới vừa lòng mà cho nàng ra ngoài.
Oánh Tú nằm trên giường nhưng lại không đi vào giấc, động tĩnh vừa rồi bên ngoài nàng đều nghe thấy, quả thật không oan uổng ai, bà tử trông cửa không có khả năng nhìn xuyên tường, nhìn ra đồ vật đặt trong hộp, chỉ có người trong viện nàng mới biết đó là thứ gì, vốn chỉ cho rằng có nha đầu hai lòng mà thôi, hiện tại nghĩ đến, ngay từ đầu nàng ta đã không phải người mình, trái tim trước nay đều chưa từng hướng về mình.
Kinh thành lớn như vậy, mấy gã sai vặt tìm đâu cũng có, Thẩm phu nhân không thể gọi biểu ca tới đối chất, bởi vì bà ta không nắm chắc phần thắng trong tay, còn về Tề Hạo Minh, nếu y đã dám làm, nhất định tự có chừng mực, Oánh Tú tuy không dám tin nhưng nàng phải đánh cược. Không đánh cược, không thể thắng!
Đêm đó, thời điểm Bình Nhi mang đồ ăn tới, Bão Cầm nhận lấy liền tức giận, đây là thứ gì, canh không ra canh, đồ ăn không phải đồ ăn, vừa nhìn liền biết là đồ dư thừa: "Bích Nhi, ngươi mang cái gì tới thế hả, làm sao tiểu thư ăn!"
"Đây là đồ bà tử dưới bếp phân cho ta, ta cũng không biết bên trong là thế này, nhất định là lấy nhầm rồi, tiểu thư, để nô tỳ đi đổi."
Oánh Tú lập tức ngăn cản Bình Nhi, nhẹ giọng: "Ngươi không lấy lầm, chính là thứ này."
Nàng bị Thẩm phu nhân răn dạy, phải trở về cảnh tĩnh, tin tức trong phủ này truyền đi còn nhanh hơn gió, phòng bếp thể hiện rõ ràng nhất chính là đồ ăn này. Oánh Tú cầm đũa gắp một phần đưa vào miệng, ăn nửa chén cơm lại thôi: "Đem xuống đi."
Bình Nhi nhanh chóng mang đồ ăn xuống, Bão Cầm vẫn còn tức giận, mắng: "Tiểu thư, phòng bếp đúng là quá khi dễ người, chúng ta đi nói phu nhân biết bọn họ đối xử với người thế nào!"
"Nếu không có phu nhân ngầm đồng ý, phòng bếp sao có lá gan lớn như vậy." Thanh Bích một bên thu dọn, một bên nói, "Nếu tiểu thư đói bụng, có thể kêu Bình Nhi xuống phòng bếp nhỏ làm ít đồ ăn."
"Được rồi, các ngươi cũng mau đi ăn cơm đi." Oánh Tú phất tay, không quá để ý.
Cứ tiếp tục như vậy, nếu nàng thật sự gặp vấn đề, tới tai Thẩm Hạc Nghiệp, vấn đề sẽ không còn đơn giản, hiện tại Khổng di nương đang hoài thai, người làm thê tử không lo giữ trái tim trượng phu, suốt ngày ngu ngốc tức giận việc bên ngoài!
Chủ tử có lỗi, nha hoàn bên dưới cũng không trốn được, quả nhiên đồ ăn kém hơn ngày thường rất nhiều, nhưng chẳng qua chỉ được ba ngày, Vân Thư Viện lại khôi phục bình thường, giống như Thẩm phu nhân đã hả giận, mà Oánh Tú cũng không định vì chút việc nhỏ này mà đi tranh luận.
Trời ngày càng nóng, sau giờ Ngọ, vừa mở cửa sổ liền có hơi nóng vào phòng, Thẩm lão gia sai người mang ít băng trong hầm về, mỗi ngày các viện đều có thể dùng chút băng để giải nhiệt.
Bão Cầm cầm quạt quạt trước khối băng, trong phòng lập tức mát mẻ, nhưng chỉ cần ra ngoài, hơi nóng ập tới như muốn khiến người bỏng rát.
Oánh Tú ngồi trên giường, tay cầm kim chỉ thêu một đóa mẫu đơn, một bên có gió lạnh truyền tới, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy bộ dáng đáng yêu ngu đần của Bão Cầm, miệng nhịn không được mà cong lên.
Màn được vén lên, Tử Yên ôm chồng y phục đã phơi khô tới: "Tiểu thư, vừa rồi quản gia tới nói, tiểu thư ngủ trưa xong thì tới thư phòng một chuyến, lão gia tìm người."
"Đã biết, đúng rồi Tử Yên, Bình Nhi dưới phòng bếp nhỏ có hầm ít canh đậu, lát nữa ngươi đi làm lạnh rồi đưa cho Kiều ma ma, những nha hoàn bà tử còn lại cũng uống một chút đi." Oánh Tú buông đồ vật trong tay xuống.
Tử Yên đi tới giúp nàng mang giày: "Vậy nô tỳ sẽ giữ cho tiểu thư một ít."
"Đi chuẩn bị trước cho ta một phần, ta mang qua cho phụ thân."
Giờ Thân, mặt trời vẫn còn gay gắt, Oánh Tú đi dưới hành lang, tinh thần hoa cỏ trong viện đều có vẻ mệt mỏi. Tới trước cửa thư phòng của Thẩm Hạc Nghiệp, quản gia liền mở cửa cho nàng, Oánh Tú nhận lấy hộp đồ ăn trong tay Bão Cầm rồi vào trong.
"Phụ thân, canh này vừa mới nấu, người uống một chút giải nhiệt đi." Oánh Tú mở hộp đồ ăn ra đặt chén canh trên bàn.
Thẩm lão gia vừa lúc xem xong một quyển sách, bưng chén canh uống hai ngụm: "Ngồi đi."
"Mấy ngày nay công vụ bận rộn, không đi thăm con." Thẩm Hạc Nghiệp lấy một hộp gấm trên cái giá bên cạnh đưa cho Oánh Tú, "Sinh thần sắp tới rồi, nghe chưởng quầy nói các tiểu thư đều thích thứ này, vì thế ta liền mua một đôi về cho con."
Oánh Tú mở hộp gấm ra, bê trong là một đôi vòng tay vàng, chạm trổ tinh tế, mấy hạt châu ở giữa lăn qua lăn lại, oánh lên ánh sáng trông vô cùng đẹp mắt.
"Tạ phụ thân, Tú Nhi rất thích."
"Con đó, tính tình ngày càng giống nương của mình." Thẩm Hạc Nghiệp nhìn nữ nhi đã trưởng thành, bỗng nhiên cảm khái một câu, "Khi nhỏ ủy khuất còn trốn vào lòng ta, hiện giờ cái gì cũng không chịu nói."
"Phụ thân cứ đùa, khi nhỏ bị nương trách phạt Tú Nhi mới có thể làm nũng với người." Ngày tháng như vậy đã không thể quay lại, huống chi nhiều năm bị xem nhẹ, hiện tại nàng sao có thể vừa chịu ủy khuất đã chạy đi tìm Thẩm Hạc Nghiệp làm nũng?
"Là lỗi của cha, ngay cả sinh thần của con cũng là biểu ca con nhắc ta." Thẩm Hạc Nghiệp nhìn Oánh Tú, thở dài.
Kiều Cẩn Trạch bất tri bất giác được tâng bốc, Oánh Tú lắc đầu: "Sinh thần của Tú Nhi vẫn còn vài ngày nữa, là biểu ca tặng đồ sớm."
Nhìn nữ nhi càng lớn càng giống thê tử quá cố của mình, Thẩm Hạc Nghiệp cũng ngày càng không dám đối diện, ông là nam nhân nhút nhát, thê tử quá cố mạo hiểm hoài thai là vì chịu áp lực của Thẩm gia ở Sâm Châu, nhưng ông lại vô lực tranh đấu. Tình Nhiên hiếu thắng, rốt cuộc cũng hoài thai lần hai, nhưng tình hình lại không lạc quan, vất vả lắm mới giữ được, cuối cùng vẫn một thi hai mệnh.
Thẩm Hạc Nghiệp có quá nhiều áy náy, cho nên mấy năm nay không muốn đối diện với nữ nhi này, thậm chí còn từng nhẫn tâm muốn gả nàng đi xa, như vậy cả đời ông không cần nhìn thấy nàng, vứt bỏ được gánh nặng này. Nhưng bất luận thế nào ông cũng không làm được, trước khi Tình Nhiên ra đi ông đã hứa, phải nuôi dưỡng hài tử này thật tốt, tương lai tìm cho nàng một nhà tương xứng.
Oánh Tú nhìn biểu tình chợt thay đổi của Thẩm Hạc Nghiệp, lại nhìn một vòng thư phòng, khi nhỏ nơi này có giữ bức họa của nương, hiện tại một bức cũng không còn. Nàng đột nhiên nhẹ giọng hỏi: "Cha, người còn nhớ nương trông thế nào không?"
Thẩm Hạc Nghiệp chấn động, từ lúc cưới Đường Uyển về, Oánh Tú đã không còn gọi ông là cha, mỗi lần đều dùng hai chữ phụ thân xa cách, một tiếng cha này giống như khi đó nàng mới tập tễnh học đi, giương hai cánh tay về phía mình, gọi cha không ngừng.
"Con hỏi việc này làm gì?" Thẩm Hạc Nghiệp chỉ cảm thấy yết hầu như nghẹn lại, không nói ra lời.
"Tú Nhi không còn nhớ rõ nương trông thế nào nữa, vì thế muốn hỏi cha xem, người còn nhớ nương không?" Oánh Tú đeo chiếc vòng lên tay, nhẹ nhàng chuyển động, tiếng vang của ngọc châu nhẹ nhàng vang lên, "Cha và nương từng yêu nhau như vậy, người nhất định chưa từng quên nương, đúng không?"
Thẩm Hạc Nghiệp như nghẹn lại, nhìn nữ nhi có vài phần tương tự, trong đầu liền hiện lên bộ dáng của Kiều Tình Nhiên. Khi đó nàng ấy vẫn là một cô nương, bọn họ chẳng qua ngẫu nhiên gặp mặt trong hội đèn l*иg của Lễ Nguyên Tiêu, cô nương hoạt bát thích cười đó giống như thổi bùng ngọn lửa an yên tĩnh trong lòng ông. Ký ức ùa về, Thẩm Hạc Nghiệp khó khăn kể lại: "Nương con rất đẹp, nàng thích mặc y phục màu hồng nhạt, thích uống rượu quế hoa, thích ngồi một chỗ điêu khắc..."
Thẩm Hạc Nghiệp không nói được, trong đầu ông ta, trong trí nhớ của ông ta chỉ có Kiều Tình Nhiên thời tuổi trẻ, cô nương đó sau khi thành hôn bốn năm, ông thật không nhớ nỗi nàng trông như thế nào.
Oánh Tú lại vô cùng rõ ràng, người chết đi vĩnh viễn sẽ để lại trong lòng đương sự một ấn ký, không bao giờ già đi, người dù có sống cả đời cũng không thể chiến thắng tình địch này.