°••°Truyện này bà Pseven viết 14 chương, nhưng mà chương 13 bị khoá rồi. Bà ấy có nói là lên Weibo của bả tìm nhưng tui tìm mãi vẫn không thấy nên để còn 13 chương. Nếu bà nào tìm thấy gửi tui với nha, tui bổ sung thêm.
Hà Túc là beta, anh cũng sẽ không bị tin tức tố quấy nhiễu mà mất đi lý trí, nhưng An Tri thì khác, chút tin tức tố yếu ớt đến mức gần như không thể nhận ra được, không có cách nào giải quyết nhu cầu của cậu trong kỳ phát tình.
An Tri chỉ cảm thấy không được thỏa mãn, cảm giác kia giống như hàng vạn con kiến đang gặm cắn mình, theo bản năng kéo Hà Túc, quấn mình lên, nói đủ loại lời nói tục tĩu.
"Xin anh, em, em còn muốn, Hà Túc, Hà Túc..." Cậu bất mãn cọ cọ Hà Túc, cảm xúc không thể an ủi gần như sụp đổ, trên người đều ướt đẫm mồ hôi.
Tuyến thể mềm mại bị cắn vài lần thì sưng đỏ không ra hình dạng gì, Hà Túc lo lắng cứ tiếp tục như vậy sẽ không được, chỉ có thể ôm người vào trong ngực, tỉ mỉ dỗ dành, thừa dịp rảnh tay lấy điện thoại nhắn tin cho người ta đưa thuốc ức chế tới.
Động tác của An Tri kịch liệt hơn rất nhiều so với nụ hôn dịu dàng của Hà Túc, gần như là đuổi theo gặm cắn anh, móng tay cũng gãi khiến lưng Hà Túc hỗn loạn một mảng.
Giữa môi và lưỡi cậu còn có thể nếm được nước mắt mặn chát, nụ hôn lúc này đối với An Tri mà nói chỉ là trò trẻ con mà thôi, cậu không nhịn được đưa tay sờ đũng quần Hà Túc, còn chưa đυ.ng trúng đã bị cầm cổ tay vặn ngược đến eo, cậu lại thử vặn vẹo eo, ý đồ thông qua ma sát tiếp xúc đạt được kɧoáı ©ảʍ mong muốn.
"An Tri ngoan nào, nhịn thêm chút nữa được không." Sự chủ động của người mình yêu khiến Hà Túc kiềm chế vất vả không kém gì An Tri.
Cho dù là kỳ phát tình cũng không thể không tiết chế, nhưng An Tri trong kỳ phát tình lại muốn nhiều, chờ sau khi kỳ phát tình chấm dứt người khó chịu chính là cậu. Rõ ràng tuyến thể của cậu đã không chịu nổi cắn xé, ứ máu như phía trên của một quả óc chó nhỏ, huống hồ trên người cậu vốn rất dễ dàng lưu lại dấu vết, vết ngón tay trải rộng ở đoạn eo trắng nõn và bắp chân, càng không cần kể đến vị trí vẫn luôn chịu đựng.
Người giúp đưa thuốc ức chế cũng là beta, Hà Túc muốn buông An Tri xuống lấy nhưng An Tri không chịu.
Dáng vẻ kia thật sự là khóc quá đáng thương, Hà Túc đành phải ôm cậu trở lại phòng ngủ, mặc quần áo cho cậu trước, sau đó lấy chăn quấn chặt cậu, sau đó để mặc cho cậu treo trên người mình giống như kangaroo leo cây.
Ngay cả đoạn đường xuống cầu thang này, An Tri cũng không an phận đưa tay sờ anh, không được anh hôn, môi liền áp vào cổ anh, há miệng cắn xuống sau đó còn rầm rì không vừa lòng.
"Ngoan, đợi tí nữa không lên tiếng được không?" Hà Túc sờ sờ đầu cậu, cúi đầu chạm vào môi cậu, "Anh đi lấy một thứ sẽ dẫn em quay lại ngay. "
Cũng may An Tri vẫn rất nghe lời Hà Túc, được dỗ dành xong thật sự ngậm miệng lại, nhưng vẫn lặng lẽ meo meo cọ cọ vào anh, tưởng anh không phát hiện ra.
Tuy beta ngoài cửa không ngửi thấy tin tức tố, nhưng trạng thái lúc này của hai người thật sự rất khó làm người ta không hiểu, Hà Túc vừa đưa tay thì hắn lập tức nhanh chóng đem đồ nhét vào tay anh, không có thời gian chào tạm biệt lập tức tri kỷ kéo cửa lại.
An Tri giống như một con vật nhỏ có ý thức lãnh địa rất mạnh, du͙© vọиɠ chiếm hữu của cậu đối với Hà Túc lúc này là 100%, cho dù dưới tình huống Hà Túc đã thông báo trước cậu vẫn rất không vui, sau khi cửa đóng lại lập tức không vừa lòng hừ hừ vài tiếng, bám mặt Hà Túc cắn môi anh, còn cố ý muốn đạp đồ mà người ta đưa tới.
"An Tri." Hà Túc trầm tư gọi tên cậu, cậu nhìn thấy ánh mắt của anh thì sợ rồi, kiêu ngạo tiêu tan hơn phân nửa, có chút lấy lòng áp sát lại vai anh.
"......Em còn muốn." An Tri tủi thân nằm sấp trên vai Hà Túc, cậu thật sự rất khó chịu.
Hà Túc không nhẫn tâm với cậu được, bất lực ôm cậu lên lầu, vừa định bước vào phòng ngủ cậu liền kéo Hà Túc, nửa thương lượng nửa làm nũng nói: "Tới đó đi."
Anh nhanh chóng liếc mắt nhìn căn phòng bị hai người làm cho rối loạn, quần áo chưa kịp thu dọn còn trải bừa bãi trên mặt đất, dường như cách vài mét cũng có thể ngửi được mùi hồ nháo lúc trước.
An Tri muốn ở lại đó, bởi vì đồ vật bên trong đều là Hà Túc mua cho mình, hơn nữa bên trong còn có mùi của Hà Túc.
Hà Túc nghe xong, bước chân không chút chần chờ gì chuyển hướng đi tới nơi đó.
Anh còn đang do dự không biết có nên kéo hai bộ quần áo này xuống đệm không, An Tri lại nhỏ giọng nói: "Không thể lấy, đây là quần áo của em."
Những lời này vừa tức giận vừa buồn cười, không còn cách nào khác, Hà Túc đành ngồi trở lại đống quần áo bị bẩn trước đó, cẩn thận đặt người ngồi trên đùi mình, khép chăn cho cậu, kéo một góc chăn lên móc thuốc ức chế ra.
Hai tay An Tri vòng qua ôm anh, mong đợi nhìn anh. Khi nhìn thấy Hà Túc lộ ra vẻ hối hận và đau lòng thì ngoan ngoãn nằm lên vai anh để Hà Túc tiêm thuốc ức chế cho mình.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng và cẩn thận hơn so với An Tri tự tiêm mình.
"Không đau." Tiêm thuốc ức chế xong, An Tri lười biếng dựa vào người anh, biết người này nhất định sẽ tự trách mình, vội vàng mở miệng an ủi anh trước, "Là em muốn, không đau, thật sự không đau, chỉ là nhìn qua có hơi nghiêm trọng thôi."
Hà Túc ôm chặt người ấy, thật sự là vì sự bất lực của mình mà tức giận, "Xin lỗi, anh không thể giúp được cho em. "
"Nhưng mà em rất vui nha." An Tri cũng ôm anh, giọng điệu nhẹ nhàng, "Có thể ở bên anh em rất vui, em đặc biệt thích anh, em thích làʍ t̠ìиɦ với anh, chỉ có anh mới có thể khiến em vui vẻ như thế, vậy nên anh phải vĩnh viễn ở bên cạnh em. "
"Giá như em biết tâm ý của anh sớm hơn thì tốt rồi, em đã bỏ lỡ anh rất lâu." An Tri ngẩng đầu, chậm rãi rút người ra khỏi vòng tay anh, nhìn thẳng vào anh, đôi mắt hạnh nhân tròn xoe nhẹ nhàng chớp một cái, ý cười và cảm giác hạnh phúc hoàn toàn tràn ra trên mặt, "Nhưng không sao cả, sau này em sẽ yêu anh gấp đôi."
Hiếm khi Hà Túc nghẹn ngào lại, nhìn An Tri cả buổi không nói nên lời.
"Trước kia anh luôn lo lắng em không thích anh như vậy, bây giờ thì anh biết rồi, hai chúng ta giống nhau." An Tri cười một chút, "Cám ơn em đã cho anh phần tự tin này. "
Hà Túc thăm dò chạm vào chóp mũi cậu, chân thành nói, "Cám ơn em, An Tri. "
Cám ơn vì điều gì?
Không thể nói rõ ràng.
Có thể là An Tri bé nhỏ khi còn bé mang theo ánh sáng nhảy vào trong lòng anh, có thể là An Tri bé nhỏ khi anh tỉnh lại thì nắm tay anh gọi anh trai, đó là tất cả an ủi trong thời thơ ấu của anh.
Có lẽ là vì An Tri mà anh nguyện ý bước ra làm lại lần nữa.
Cũng có thể là vì An Tri xem anh như mặt trời.
An Tri lại nháy mắt, đầu ghé vào vai anh, miệng dán vào lỗ tai anh, thẹn thùng lại lớn gan nói, "Sau này kỳ phát tình cũng phải làʍ t̠ìиɦ, sau đó em sẽ ngoan ngoãn tiêm thuốc ức chế."
Mùa hoa hướng dương sắp kết thúc, họ đang hướng về tiếng sấm vang vào mùa xuân, đi tới mùa mà vạn vật sinh sôi, cùng lao đến mùa hè tiếp theo, mùa hè sẽ không dừng lại, mặt trời và hoa hướng dương cũng vậy.