Chúc An cảm thấy bản thân càng ngày càng không hiểu Dung Dữ, rõ ràng cấp ba lúc đó anh chỉ dính người một chút, cô còn tưởng, có lẽ chờ thời gian dài, anh có thể tốt hơn một chút, nhưng không nghĩ đến, mấy năm nay lại càng ngày càng nghiêm trọng, chỉ cần không đi công tác, Dung Dữ mỗi lúc mỗi giây đều đem cô để ở bên người.
Anh cần biết tất cả hoạt động của cô, mấy ngày trước xông vào tụ hội bình thường của cô cũng không phải lần đầu tiên, anh đã làm quá nhiều chuyện như thế này, hơn nữa không chút nào hối cải, nhiều lần đem Chúc An chọc cho xù lông, đáng thương mà xin lỗi, Chúc An mềm lòng tha thứ, sau đó tiếp theo anh lại tái phạm.
Cô yêu Dung Dữ không giả, nhưng là cô càng yêu bản thân, cô là một người độc lập, cô cần phải có không gian riêng tư của bản thân.
Cứ vô hạn tuần hoàn phát sinh chuyện như này Chúc An cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, cho nên lần này cô nghĩ muốn cho Dung Dữ một bài học khắc sâu.
Cô cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm Dung Dữ, nói: “Bởi vì em sẽ cảm thấy vô cùng phiền chán.”
Dung Dữ tựa hồ là bị những lời này tổn thương đến, qua một hồi lâu, anh mới khó khăn mở miệng, giọng như mất tiếng : “Em phiền chán anh, phải không?”
“Em….” Chúc An theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng nghĩ lại những hành động khác người của Dung Dữ, lại sửa miệng nói: “Đúng vậy.”
“Em mấy ngày nay sẽ suy xét kĩ quan hệ của chúng ta, Dung Dữ, chúng ta từng người đều nghĩ lại một chút, được không?” Chúc An nói.
Sắc trời ám trầm, đèn đường mờ nhạt, Dung Dữ cúi đầu, Chúc An không thấy rõ vẻ mặt của anh, lại có thể cảm nhận anh áp lực cùng khổ sở, trong lòng hối hận khi nói quá nặng, nhưng là lời nói đã nói ra, cô vẫn hy vọng có thể có được một ít tác dụng.
“Được.”
Chúc An nghe thấy âm thanh Dung Dữ, cô kinh ngạc đến có thể được anh đáp ứng.
“Trở về đi, bên ngoài này lạnh.” Dung Dữ thậm trí còn lo lắng cô ấm lạnh.
Chúc An cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng vẫn nói: “Được, anh cũng mãu trở về.”
“Ừm, em đi trước.”
Chúc An gật đầu, xoay người vào cửa, không chú ý đến Dung Dữ ở phía sau cô làm người khác nhìn không ra ánh mắt quỷ dị,
Quả nhiên, giác quan thứ sáu của Chúc An ngày đó không sai, Dung Dữ quả nhiên “Không phụ sự mong đợi của mọi người” làm ra chuyện xấu.
Hôm nay, Chúc An đang học, trên đài thầy giáo nước miếng bay tứ tung giảng vấn đề tố chất phóng viên, di động của cô liền bắt đầu điên cuồng mà rung.
Người gọi là Hoàng ngạch nương, mẹ cô.
Cô trộm trốn vào dưới gầm bàn nhận điện thoại, mẹ ở đầu bên kia nhiệt tình dào dạt nói cho cô biết, bà cùng bố Chúc An đã tới cửa ký túc xá của cô rồi.
Chúc An theo bản năng hỏi câu: “Cái gì?”
“Cái gì mà cái gì, không phải con cùng tiểu Dung lại đây đón mẹ với bố con sao, hôm nay muốn cùng bố Dung Dữ ăn cơm nha, con thế nào lại đem chuyện này quên rồi?” Trong lời nói của mẹ Chúc An không thiếu trách cứ, bà là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vừa lòng, tâm đã sớm đến chỗ rể hiển của bà rồi.
Chúc An lập tức liền hiểu mọi chuyện là như thế nào, Dung Dữ đây là muốn cùng cô tiền trảm hậu tấu, đem bố mẹ của cô đến cùng bố anh gặp mặt, anh còn sầu vì chuyện chia tay này sao?
Nỗ lực ở trong lòng nói bản thân đừng nóng giận đừng nóng giận, là chính ngươi chọn ngốc bức bạn trai.
“Mẹ, mẹ đợi chút, con lập tức liền đến.” Chúc An nói xong tắt điện thoại, cùng mấy bọn Phàn Lộ nói một tiếng sau đó liền trộm đi ra từ cửa sau.
Còn chưa tới ký túc xá, từ xa xa cô liền nhìn thấy Dung Dữ cùng xe của anh, bố mẹ cô hẳn là ngồi ở trong xe, Dung Dữ đứng bên ngoài.
“An An.” Dung Dữ biểu tình rõ ràng có chút lấy lòng, anh cơ hồ là nửa chạy vội mau đi đón cô.
Chúc An một phen ném anh ra, trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái, nói: “Trở về lại tính sổ với anh.”
Kéo ra cửa xe rồi đi vào, mẹ cô còn không cùng con gái thân thiết vài câu liền trách tội trước.
“Con nói con xem, làm gì đấy, làm cho tiểu Dung ở bên ngoài chờ con lâu như vậy, lạnh lắm a.” Mẹ Chúc An nhíu mày.
Chúc An bất đắc dĩ nói: “Lại không phải con bắt anh ấy đứng, mẹ đau lòng anh ấy như vậy không bằng qua làm mẹ kế anh ấy đi.”
Mẹ Chúc An lập tức mắng: “Con nhìn con xem nói cái gì vậy!”
Lúc này Dung Dữ đã ngồi vào ghế điều khiển, vội vàng cùng mẹ Chúc An nói: “Không có việc gì a, dì, không trách An An.”
Bố Chúc An cũng khuyên mẹ Chúc An hai câu: “Haiza, ở nhà mỗi ngày nhớ thương con gái, như thế nào gặp mặt còn ầm ỹ hử!”
Đến tận đây, không khí trong xe mới tính hòa hoãn xuống.
Tiệm cơm đính ở Gia Thành, muốn chính là ghế lô tốt nhất, Dung Tông Tự hiển nhiên rất coi trọng bộ dáng Chúc An, sợ đoàn người Chúc An đến đông, ở trên lễ nghĩa cũng làm cực kỳ đúng chỗ, từ đầu tới đuôi đều không có biểu hiện ra ý tứ với gia đình Chúc An, ngược lại đối với Chúc An khen nhiều hơn.
Cái này làm cho bố mẹ Chúc An yên lòng.
Mục đích của bữa cơm này không cần nói cũng biết, ba người lớn nói nói liền nói đến chuyện kết hôn, chẳng qua Chúc An nói qua một câu còn sớm, cô đã bị mẹ mắng một đống.
Từ đầu tới đuôi, bốn người họ đều là bộ dạng thích thú, sôi nổi mặc sức tưởng tượng tương lai, thậm chí đến tên cháu trai cháu gái đều nghĩ xong rồi, chỉ có Chúc An một người hốt hoảng.
Cô nhìn Dung Dữ gắt gao nắm tay cô, trong lòng có chút hụt hẫng, vì muốn đi ra ngoài hít thở không khí liền lấy cớ đi nhà vệ sinh.
Dung Dữ ở thang lầu tìm được cô, cô đối mặt với vách tường trầm mặc hút thuốc, một ngụm lại tiếp một ngụm.
Anh từ sau lưng ôm lấy Chúc An, thân thân hôn sườn mặt cô, ngữ khí đáng thương cực kỳ: “An An, cùng anh kết hôn làm em thực khó xử sao?”
Chúc An đem thuốc dập tắt, thở dài, tránh thoát khỏi Dung Dữ, cùng anh mặt đối mặt, hai mắt nhìn nhau, nói: “Dung Dữ, người khác đều nói em cắt đứt quan hệ này của chúng ta, là em chiếm ưu thế, là em luôn khi dễ anh, là em tiện nghi còn khoe mẽ, nhưng kỳ thật chúng ta rốt cuộc là như thế nào, chỉ có hai người chúng ta rõ ràng nhất, có phải hay không?”
Dung Dữ nặng nề nói câu: “Đúng vậy.”
“Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, anh muốn được cái gì, anh muốn em thế nào, bình tĩnh mà xem xét, mặc dù em tính tình quá lớn, nhưng là thứ gì không phải như anh.”
”An An, em muốn nói gì?” Dung Dữ hỏi.
Chúc An nhìn anh, lần đầu cảm thấy chính mình tại đây chia tay thật sự ủy khuất, cô nói: “Dung Dữ, anh không thể bắt nạt em như vậy.”
Dung Dữ theo bản năng phủ nhận: “Anh không có.” Anh yêu cô như vậy, như thế nào lại bắt nạt cô được.
“Anh không được vội vàng nói không có.” Chúc An thoạt nhìn phi thường nghiêm túc, cảm xúc cô thật bình tĩnh: “Anh tự tiện đem bố mẹ em đến đây, tự tiện nói dối bọn họ, làm cho bọn họ cho rằng chúng ta cố ý kết hôn, mà không nói cho em biết, đây không phải là khi dễ em sao?”
Dung Dữ nghe lời này, thế nhưng thoạt nhìn so Chúc An bộ dáng còn muốn ủy khuất hơn, anh cúi đầu, chờ lại nâng lên thế nhưng hai mắt đỏ bừng, sương mù ở trong mắt mờ mịt, nước mắt bộ dáng như muốn rơi ra, nhìn cực kỳ đẹp, làm người ta đau lòng vô cùng.
Anh ôm chặt Chúc An, âm điệu khẽ run run, đáng thương hề hề xin tha: “Chỉ là An An, anh yêu em mà.”
Chúc An thoáng chốc liền mềm lòng.
Cô hơi hơi nhắm mắt, mỗi lần đều là như thế này, chỉ cần cô nghiêm túc cùng anh giảng đạo lý, anh liền đáng thương cho cô xem, nhưng cô cố tình lại mềm lòng, mấy năm, nhiều lần thua ở trên tay anh.
Chúc An thở dài, nghe thấy anh nhỏ giọng nức nở, trong lòng nhịn không được nói cho chính mình, được rồi, lại tha thứ anh một lần.
“Được, đừng khóc, trở về lại làm mẹ em nhìn thấy lại mắng em.”
Dung Dữ vẫn cứ ôm cô làm nũng.
Chúc An đành phải nói: “Em tha thứ anh, có thể đính hôn trước, được không?”
Dung Dữ lúc này nước mắt mới ngừng lại, ôm mặt cô muốn cùng cô thơm thơm.
Thật là không có biện pháp, Chúc An nghĩ thầm, cứ như vậy đi, cứ như vậy đi, nói đến cùng cũng không có gì, lần sau lại có ra chuyện như vậy lại mắng anh.
Kỳ thật chính trong lòng cô cũng hiểu được, ngày mai lại ngày mai, cô thật sự muốn thua ở trên tay người này.
Cũng thế, may người này là Dung Dữ.
Chính cô trong lòng rõ ràng nhất chẳng qua, cô yêu Dung Dữ nhất.