Ôm Chúc An yên tĩnh ngủ qua một đêm, sáng hôm sau Dung dữ tỉnh lại với tâm tình rất sảng khoái, Chúc An thì vẫn còn nằm trong lòng ngực của anh mà an tĩnh ngủ, Dung Dữ say mê nhìn cô.
Khi Chúc An ngủ không giống như bộ dáng thường ngày mà là rất điềm tĩnh, Dung Dữ vô cùng quý phút giây này, chỉ có lúc này anh có thể cảm nhận được chiếm hữu mãnh liệt của anh với Chúc An.
Anh vẫn ước muốn độc chiếm cô, không chỉ là thân thể cô, tốt nhất thì cô không dùng ánh mắt phân biệt anh với người khác ,cho dù con gái thân thiết với xcô anh cũng cảm thấy rất khó chịu khó nhịn được.
Nhưng anh biết đó chỉ là ước muốn quá xa vời.
Chỉ lúc sáng sớm này đây anh mới có thể tự dối lòng mình ,mọi người xem ít nhất giờ phút này cô mới hoàn toàn thuộc về anh.
Biếи ŧɦái à, anh thì không thấy vậy, đây chính là tình yêu ,anh là chấp niệm của anh với cô ấy, anh có thể xem là nỗi ám ảnh chẳng thể phai.
Anh ôm Chúc An vào trong lòng ngực, không nhịn được mà hôn lông mi rồi lên trán cô, tay trái không tự chủ được mà vuốt ve vành tai rồi cổ, càng hôn môi cô, càng si mê, nụ hôn anh từ từ đi xuống thẳng đến bờ vai trắng nõn mượt mà của Chúc An.
Một tay Dung Dữ ôm lấy cô, giữ yên cơ thể của cô, mặt khác trên vai cô đầy những vết hôn tuyệt đẹp, như vậy thôi là chưa đủ, anh vươn đầu lưỡi ra, dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ vai cô, còn tham lam mυ'ŧ lấy mùi vị của cô, không đủ như vậy cũng không đủ, anh không tự chủ được mà cắn Chúc An một cái.
Chúc An cảm thấy hơi đau, kêu những tiếng rêи ɾỉ nhỏ.
Chúc An nữa tỉnh nữa mơ động đậy cơ thể nằm trên giường tiếp tục ngủ, Dung Dữ vội vàng vỗ về, vỗ nhẹ sau lưng Chúc An ,giọng nhẹ nhàng như trời mây bay bổng: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi An An, cắn đau cậu.”
Mặc dù nói vậy, anh vẫn không dừng hành động của mình lại, tiếng rêи ɾỉ của Chúc An như xuân dược đổ vào cơ thể anh, anh cởϊ áσ Chúc An ra, cả cơ thể đè trên người Chúc An, môi lưỡi hoạt động ở sau cổ cô và vùng lưng bóng loàng trắng nõn.
Chúc An mơ thấy con mèo cô nuôi Guitar đang chơi đùa mình, nhảy lên phía sau lưng cô mà cắn,mới thức dậy, đúng là có con mèo lớn đang ở trên người cô mà làm bậy.
Chúc An lười biếng nằm trên giường, cười bất đắc dĩ, không đáp lại mà cũng không từ chối.
Dung Dữ thấy cô đã dậy ,lại càng thêm lớn gan, cả người nằm trên người chúc An, cọ cọ lên cổ cô, ở bên tai cô thấp giọng khàn đặc cố ý thở gấp, anh biết cô rất thích giọng này của anh.
Anh chỉ yêu cần chính mình phải nỗ lực làm cô vui vẻ.
Quả thật, Chúc An vươn tay ôm lấy cổ anh, hơi nâng mặt lên mà hôn vào môi anh.
Đầu lưỡi uốn éo, môi răng hòa hợp, sau một hồi thân mật với nhau mặn nồng với nhau hai người điều đổ mồ hôi đầm đìa, dù là một cái hôn thôi cũng đã thể hiện tình cảm mãnh liệt.
Dung Dữ lúc này còn muốn tiếp tục, Chúc An lại kêu dừng, cô nhất quyết đẩy anh ra mà đứng dậy, lúc đứng dậy Dung Dữ còn nằm trên giường, lập tức nắm lấy tay cô, vẻ mặt đáng thương mà nhìn cô, không chịu bỏ tay ra.
Thật dính người.
Chúc An lại rất thích dáng vẻ của anh lúc này, con mèo cô nuôi, lười biếng, nhõng nhẽo ,bám người, nhưng cô lại không ghét, tại sao ? Bởi vì ngoại hình, bởi vì trên đời không có gương mặt của cậu ta là loại hiếm thấy trên đời.
Đó là một việc thiếu hiểu biết.
“Làm sao vậy?” Chúc an vừa cười, nhìn anh.
Ngón tay cái Dung Dữ lặng lẽ cọ cọ hài lòng bàn tay Chúc An, nhìn Chúc An bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương tàng cũng không nhưng không được say mê, Chúc An có khi sẽ cố ý tránh né, nhưng lúc này không hề nhẫn tâm.
“Tôi nhớ em.”Dung Dữ nói.
Chúc An cười nói :“ Tớ đang ở trước mặt cậu đây.”
Dung Dữ ngồi dậy, ôm lấy eo của Chúc An, mặt để ở bụng Chúc An mà cọ cọ, ngọt ngào nói:“Tưởng tượng rằng nếu trong nửa tiếng không nhìn thấy em, tôi liền rất nhớ em.”
Chúc An bất lực sờ tóc của anh:“Thì tớ chỉ đi tắm rửa một chút thôi.”
“Em nghe không hiểu ý tôi sao?” Dung Dữ hỏi.
“Cái gì ?”
“Tôi nghĩ là sẽ cậu muốn cùng tắm.”
Chúc An từ chối :“Không cần.”
“Tại sao ?”
“Bởi vì không biết lúc nào mới có thể tắm xong.” Chúc An hiểu anh, anh nhất định không nghĩ chỉ là tắm đơn giản như vậy thôi.
Kết quả là đương nhiên là thay phiên từng người từng người đi tắm, nhưng đợi đến lúc Chúc An tắm xong đi ra, thì thấy một người mình không ngờ tới.
Ở phòng khách, Dung Dữ giương cung bạc kiếm ra giằng co với người đàn ông trung niên.
Người đàn ông này tuy nói là trung niên, nhưng lại có một sức hấp dẫn đến kì lạ, cái loại hấp dẫn này không giống với vẻ thiếu niên kiêu ngạo của Dung Dữ, mà là trưởng thành sự trầm lặng đã có từ lâu.
Nhưng Chúc An lại không chút suy nghĩ khác, vì người này và Dung Dữ rất giống nhau, mặc dù không nói chuyện, ai cũng có thể nhìn ra quan hệ của hai người họ.
Ông ta là cha của Dung Dữ, Dung Tông Tự.
May mà mình đã mặc quần áo đàng hoàng rồi mới ra, Chúc An thật may mắn.
Dung Dữ có vẻ hơi lo lắng cho Chúc An, nhanh chóng đem cô kéo qua phía mình, sắc mặt có chút bối rối.
Chúc An giống như an ủi anh mà cười một cái, hào phóng đi về phía trước, chào hỏi người đứng đầu Dung gia trong huyền thoại không có sự nịnh nọt hay kiêu ngạo nào: “Chào chú ,cháu là Chúc An bạn học của Dung Dữ.” Cô còn hơi mỉm cười.
Dung Tông Tự so với Chúc An nghĩ thì thân thiện hơn, ông nhìn biểu hiện của Chúc An rất lễ phép, thậm chí khen Chúc An nói: “Chào con, chú là cha của Dung Dữ, chú cũng có nghe qua cháu đã lâu.”
Cái thứ nhất đó là rất ôn nhu, Chúc An thậm chí không thể tưởng tượng được một người như này lại đến gặp chủ nhiệm của con trai nói ngăn cản con trai mình yêu đương, bởi vì ông nhìn qua có vẻ rất cởi mở, cái quan trọng nhất là ông không quan tâm cuộc sống của người con trai này, huống chi là việc học tập?
Sắc mặt Dung Dữ có phần lạnh lùng, đem Chúc An kiên quyết che chở phía sau anh, khuôn mặt đề phòng hỏi Dung Tông Tự :“Ông tới đây làm gì ?”
Biểu cảm Dung Tông Tự nhẹ nhàng, không vì con trai mình không lên phép mà nỗi giận, ông nói:“Nghe Gia Chính nói con cố tình tắm nước lạnh nên đã bị bệnh, vậy ta lại đây xem sao.”
Ngay lập tức sắc mặt Dung Dữ lập tức biến dạng, theo bản năng nhìn qua Chúc An, trước hết là muốn giải thích nhưng không thể giải thích được, trên thực tế ,anh không chỉ cố ý tắm nước lạnh không, thậm chí lúc Chúc An gõ cửa, anh còn đứng ở bức màn nhìn lén.
“Tôi …”Anh muốn nói gì đó mà lại thôi, gương mặt đỏ ửng vì bối rối.
Tuy Chúc An có chút ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại không tức giận, cô thậm chí còn nhéo nhéo vào tay của Dung Dữ giống như an ủi nói:“Không sao ,hai người cứ nói chuyện trước ,tớ sẽ đi dọn dẹp.”
Lúc này trong lòng Dung Dữ lập tức nhẹ nhõm.
Chúc An lễ phép tránh đi, tâm tình của Dung Dữ liễn trở nên gắt gỏng, anh không nhịn được vẻ mặt không kiên nhẫn, hỏi :” Rốt cuộc là ông muốn làm gì ?”
Dung Tông Tự cười cười, tự mình ngồi trên sô pha, nói :“Con trai, bạn gái nhỏ của con so với con còn lễ phép hơn nhiều.”
“Cái này không liên quan đến ông.”
“Con là con trai ta.”Dung Tông Tự nói:“Mọi thứ của con điều liên quan đến ta.”
Dung Dữ khinh bỉ mà cười ra tiếng, biểu cảm vô cùng lạnh nhạt:“Đúng không ?Tôi còn tưởng ông đã quên đứa con trai này rồi.”
“Làm sao như vậy được, con cũng là do A Hơi sinh ra.”
Dung Dữ nhịn sự tức giận ,nhìn ông nói: “Không còn chuyện gì ,xin mời ông đi ra ngoài.”
“Đương nhiên là có chuyện, Dung Tông Tự nói:“Nói với bạn gái nhỏ của con một tiếng, ba chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi.”
Dung Dữ cảm thấy nghi ngờ ,lập tức từ chối:“Không được ,ông thật quá đáng.”
Dung Tông Tự nói:“Quá đáng?” Chỉ là ăn bữa cơm thôi mà,ta không nên biết người yêu của con trai ta sao?Hay là con mong ta tìm người điều tra ngầm con bé đó ?”
Tính tình của Dung Tông Tự, Dung Dữ hiểu rất rõ, ông ta từ trước đến nay điều nói được làm được, nếu không đạt được mục đích thì sẽ không từ bỏ mục tiêu đó, nhưng bây giờ anh không giằng co với ông ta.
Anh cố gắng đè áp lực trong lòng sắp bùng nổ xuống :“Tôi muốn hỏi ý kiến của Chúc An.”
(Giấc mơ hằng ngày Dung Dữ )
“Đã có chuyện gì.”
Sau khi kết thúc, Chúc An châm một điếu thuốc hỏi Dung Dữ nói :“Hôm nay cậu có chút không bình thường.”
Dung Dưc thân mật mát xa phần eo của Chúc An, khoảng thời gian này diễn ra rất lâu, anh sợ eo của Chúc An sẽ bị đau.
“Không có gì.”Anh trả lời, anh không thể nói rằng anh ghen khi xung quanh cô có những người khác, thậm chí bên cạnh cô còn có một người chồng danh chính ngôn thuận, mặc dù nó chỉ là hôn nhân thương mại .
“Không nói là không có cơ hội nha.” Chúc An hướng tới Dung Dữ phun ra một vòng khói.
Động tác trong tay Dung Dữ đột nhiên dừng lại, nghiêm túc mà nhìn vào đôi mắt Chúc An, nói :“Tôi nghe có người nói, ngày hôm qua ở kinh toa chồng cô đem theo một bé gái, mua một chiếc vòng tay 3000 vạn.”
Hành động hút thuốc của Chúc An chỉ đừng lại một chút ,cau mày hỏi :“Rồi sao?”
“Cô không thèm để ý?”Trong giọng nói của Dung dữ mang theo một tia vui sướиɠ.
Chúc An dập tắt điếu thuốc ,nở một nụ cười, mang theo một tia khinh bỉ : “Chẳng phải là tôi cũng ở chỗ nào vứt tiền bao cậu sao?”
“Việc này không giống nhau .”Dung Dữ thấp giọng phản bác lại.
Chúc An từ trên giường đứng dậy, nhéo nhéo mặt của Dung Dữ :“Không, nó rất giống nhau .”
Cô vừa mặc quần áo không quan tâm lạnh nhạt nói :“ Dung Dữ, tôi nghĩ rằng cậu là người thông minh, làm gì thì làm, không hỏi chuyện khác, đừng làm tôi thất vọng.”