Bởi vì có bối cảnh quan hệ dày, Thẩm Ngôn phóng vấn kiểm tra sức khoẻ rất nhanh, nhóm giám khảo nhìn đến tên cô lập tức hiểu ở trong lòng mà không nói, có chút quan hệ như vậy rất nhanh đã được thông qua.
Ngày thư trúng tuyển được đưa đến thời tiết rất đẹp, Thẩm Ngôn cầm thư trúng tuyển ngơ ngẩn một lúc, sau đó lại bắt đầu khúc khích cười. Ở trên giường quay cuồng không ngừng.
Thực sự được học đại học sao? Cô vẫn còn có phần không tin. Đến tận khi vợ chồng họ Thẩm về nhà, cô vẫn còn phấn khởi ở trong nhà nhảy lên nhảy xuống.
Ngày khai giảng 26 tháng 8, chấp nhận lời đề nghị của Mục Tử Dương, Thẩm Ngôn quyết định ngày 20 sẽ đi.
Buổi tối gọi điện thoại cho Mục Tử Dương lại làm Thẩm Ngôn bắt đầu mất ngủ.
Trong đầu không ngừng suy nghĩ trường quân đội trong truyền thuyết sẽ như thế nào, tường bao quanh màu xanh ô-liu, chiến sĩ quân trang phẳng phiu cầm súng, nghe nói còn có cái gì mà huấn luyện dã ngoại sống còn, không biết có bị ném tới mấy cái khe suối không, hy vọng là không có ma.... .....
Ngày hôm sau, Thẩm Ngôn mang theo một đôi mắt gấu mèo lên đường đi đến thành phố Y. Lúc đầu Lưu Ngọc Phân định xin nghỉ để đưa cô đi, nhưng mà cô lại kiên trì nói rằng bản thân đã trưởng thành, muốn tự mình đối mặt với việc học tập. Cuối cùng Lưu Ngọc Phân cũng từ bỏ suy nghĩ muốn đưa cô đi.
Thành phố Y rất gần thành phố C, ngồi tàu hai giờ đồng hồ là đến. Thẩm Ngôn tưởng rằng Mục Tử Dương sẽ đến nhà ga để đón cô, nhưng đứng một lúc lâu mà không thấy người đến.
“ Tôi là Thẩm Ngôn, xin hỏi anh là đến đón tôi sao?” Thẩm Ngôn kéo hành lí đi nhanh về phía trước, thấy đối phương giơ bảng viết hai chữ Thẩm Ngôn lên, cô vội hỏi
. “ Cô là.... ..... Thẩm Ngôn?” Lưu Chính Văn nuốt một ngụm nước miếng, khó khăn đưa ra câu hỏi. Thật sự là không thể tưởng tượng được cô gái trước mắt thoạt nhìn còn là một vị thành niên mà lại là bạn gái của đội trưởng Mục.
Giờ phút này anh ta cảm thấy chính là, thế giới này cũng là quá điên cuồng rồi. Chỉ thấy Thẩm Ngôn trước mắt bên trên thì mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng kết hợp với một chiếc váy cùng màu. Cả người xem như khoan thai thoải mái, quả thực chính là một cô gái mười lăm mười sáu tuổi.
Lão đại, người này cũng quá là nhỏ còn có chút non nớt mà, đây thực sự là gϊếŧ hại cô gái vị thành niên nha. Trong lòng Lưu Chính Văn bất bình tức giận. Chẳng qua lời này anh cũng chỉ dám nói ở trong lòng thôi.
“ Đội trưởng đang họp, bảo tôi đưa cô đến nhà trọ của anh ấy trước.” Lưu Chính Văn đón lấy hành lí trong tay Thẩm Ngôn, khẩn trương thay Mục Tử Dương giải thích.
“ Ừm.....” Thẩm Ngôn nhàn nhạt trả lời. Không vì Mục Tử Dương đi họp không đến mà lộ ra vẻ mất mát. “ Đúng rồi, trong thành phố Y có chỗ nào đẹp để đi chơi không?” So với việc Mục Tử Dương, Thẩm Ngôn đối với đi chơi có hứng thú lớn hơn. Đời trước cô đúng là ngoan ngoãn, sau khi học xong tất cả thời gian đều ở nhà. Cô chỉ hận không thể đi đến toàn bộ những nơi có cảnh đẹp.
“ Ừ, thành phố Y có mấy chỗ du lịch phong cảnh cũng không tệ lắm, khi nào rảnh thì bảo đội trưởng đưa cô đi.”
Nhà trọ của Mục Tử Dương ở trung tâm thành phố, cách nhà ga rất gần, không đến nửa tiếng đã đến nơi.
Lưu Chính Văn đưa Thẩm Ngôn đến nhà trọ, lại gọi đồ ăn bên ngoài cho cô, mãi đến khi xác định Thẩm Ngôn không còn có việc gì phải giúp mới vội vàng rời đi
. Nhà trọ của Mục Tử Dương rất lớn. Ngay cửa là phòng khách rộng lớn, bên cạnh là phòng bếp, hai phòng ngủ và một phòng đọc sách. Tất cả đều lấy màu trắng và màu đen làm chủ đạo. Toàn bộ các phòng đều yên tĩnh. Rất giống Mục Tử Dương.
Thẩm Ngôn ăn cơm hộp đơn giản, tắm rửa xong liền trực tiếp lên giường đi ngủ.
Mục Tử Dương họp xong đã là tám giờ tối, cơm cũng không ăn liền vội vàng lái xe quân dụng Jeep hướng thẳng về nhà. Ở dưới nhà hắn thấy đèn trong nhà mình không sáng, nghĩ thầm có khả năng nha đầu kia đã đi ra ngoài.
Vào nhà, bật đèn, đổi giày.
Trong nhà liền sáng trưng, nhà này đã hơn một tháng hắn không tới, nhưng mà mỗi tuần đều có người giúp việc theo giờ qua đây dọn dẹp, bây giờ cũng không đến mức quá bẩn.
Lập tức liền mở cửa phòng để thay quần áo, mở đèn tường, Mục Tử Dương liếc mắt liền nhìn thấy người nào đó đang làm ổ trên giường ngủ.
Ánh sáng nhàn nhạt chiếu đến khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Ngôn, vầng sáng lộ ra nét ôn nhu điềm tĩnh. Mái tóc dài hỗn độn ở trên gối, che khuất hơn một nửa khuôn mặt của cô, cả người cuộn tròn trong chăn, lười biếng giống như một con mèo.
Khi nhìn thấy Thẩm Ngôn ngủ trên giường mình, cả người Mục Tử Dương cứng lại, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Nhưng mà rất nhanh liền khôi phục lại. Động tác thay quần áo không tự chủ mà thong thả lại. Đưa lưng về phía giường, cẩn thận cởi từng cúc áo.
Nghĩ thầm, nha đầu này thật là chọn đúng phòng, lần đầu tiên đến liền chiếm giường của hắn. ... ...... ...... ......Chiếm giường của hắn.... ...... ...... ...... ...... Cảm giác lời này sao lại mờ ám vậy.
Khoé miệng Mục Tử Dương cong lên. Chớp mắt một cái liền biến mất. Đem quần áo nhanh chóng cho vào tủ, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Vừa mới vội vã trở về cơm cũng chưa kịp ăn, bây giờ nghĩ tới, có chút đói bụng rồi. Mục Tử Dương bước chân nhẹ nhàng vào phòng bếp làm cơm tối.
Lâu lắm không trở lại, nguyên liệu nấu ăn rất ít, chỉ còn lại mấy gói mì cùng mấy quả trứng. Kỳ thực hắn cũng không biết nấu cơm, mỗi lần trở về đều mua đồ ăn ở bên ngoài.
Khẩu vị của hắn cũng không khó chiều, thứ làm được mười phần cũng là bát mì sợi, cộng thêm một quả trứng ốp lếp.
Quay mặt lại thấy Thẩm Ngôn đã tỉnh, trên người mặc một chiếc váy ngủ gần như trong suốt, hiện ra bên trong dáng người mê ly, váy chỉ dài tới đùi, lộ ra đôi chân tinh tế thon dài cùng cặp đùi đẹp. Thẩm Ngôn còn chưa tỉnh hẳn, một tay mở cửa, một tay dụi mắt, "Anh về rồi à?" Thanh âm khàn khàn mang theo một loại mơ hồ.
Mục Tử Ngôn nhịn không được nhíu mày, đem mắt nhìn hướng bàn ăn bằng đá cẩm thạch rồi nhanh chóng xoay người, ngẩng đầu, đối mặt với Thẩm Ngôn lạnh lùng nói: "Thay đổi quần áo rồi ra đây." Đây là không mặc chút gì à?
Đột nhiên hắn cất cao giọng làm cho Thẩm Ngôn bị dọa, cả người trong nháy mắt tỉnh táo hơn rất nhiều, cúi đầu nhìn xem mình đang mặc gì. "Á!" Trầm Ngôn cất tiếng thét chói tai vang vọng toàn bộ phòng ở, hung hăng đóng sầm cửa lại. Trời ạ, cô bên trong không có mặc nội y, váy thì một nửa là trong suốt. Cô đúng là điên rồi mới mở cửa đi ra .
Thẩm Ngôn núp mặt sau cánh cửa thở từng ngụm hổn hển, không ngừng vỗ ngực tự an ủi chính mình, miệng lẩm bẩm "Điên rồi, điên rồi." Thật lâu sau mới bình phục lại.
Thật sự là, xấu hổ vô cùng. Lúc Thẩm Ngôn đi ra đã đổi bộ quần áo tốt hơn, cô mặc áo T- shirt rộng rãi, quần đùi ngắn được che bởi chiếc áo rộng, thời tiết tháng tám thời tiết mặc vào đều nhẹ nhàng khoan khoái mát mẻ.
Vì để tránh nhắc đến sự việc xấu hổ lúc nãy, Thẩm Ngôn ra vẻ không có việc gì chủ động mở miệng, "Ha ha, buổi tối chúng ta ăn gì đây?"
Mục Tử Dương sắc mặt xanh mét nhìn Thẩm Ngôn, vẻ mặt nghiêm túc mang theo một tia mất kiên nhẫn, trầm giọng nói: "Em vốn không có cái quần nào dài một chút sao?" Mặc như vậy, so với không mặc gì cũng chẳng khác nhau là mấy, rất mất mỹ quan nha.
Thẩm Ngôn lặng một giây, muốn làm rõ hắn muốn hỏi cái gì, đột nhiên ủy khuất mếu máo: "Có, chẳng qua mùa hè nóng quá nên mặc quần đùi cho thoải mái một chút."
Mục Tử Dương nghe xong mang theo một cỗ tức giận, nhấc chân đi nhanh về phía Thẩm Ngôn, mạnh mẽ kéo tay cô quăng vào phòng ngủ, thuận tay đóng cửa lại, giọng lạnh nhạt: "Đổi quần dài rồi ra." Trời mới biết nhìn đôi chân thon dài thẳng tắp kia làm hắn mất bình tĩnh như nào.
Luôn lạnh lùng, bình tĩnh, biết giữ chừng mực như Mục Tử Dương đột nhiên có một loại xúc động.
Ngày hôm sau Mục Tử Dương xin nghỉ nửa ngày, quyết định đem vợ chưa cưới của hắn đi cải tạo một phen --- ---- bất luận là trong hay ngoài đều cần cải tạo.
Trong xe quân dụng jeep, Thẩm Ngôn không nhịn được hiếu kỳ, chớp đôi mắt to gắt gao nhìn chằm chằm Mục Tử Dương: "Chúng ta đây là đi đâu? Ngày hôm qua nghe anh Lưu nói thành phố Y có rất nhiều phong cảnh đẹp, chúng ta hiện tại phải đi như thế nào?" Phải biết rằng ngày hôm qua cô mất ngủ cả đêm chỉ để nghĩ xem hôm nay đi đâu du ngoạn.
Mục Tử Dương mặt không chút thay đổi quay đầu nhìn cô một cái, không trả lời mà chuyển qua nhìn đường phía trước. Anh Lưu? Có vẻ như từ ngày quen hắn đến giờ, cô gái này chưa từng gọi hắn bằng bất cứ loại xưng hô nào, ngay cả một lời nói cũng tiết kiệm.
Mục Tử Dương nháy mắt liền cảm thấy có chút thất bại.
Đêm qua hắn có lòng tốt nấu bữa tối, kết quả Thẩm Ngôn vừa thấy bát mỳ kia không có nửa muỗng hạt tiêu thì sống chết không chịu ăn.
Giọng nói của hắn có phần nghiêm túc và u ám, "Không cho phép lãng phí lương thực, ngày mai sẽ đưa em đi ra ngoài ăn." Hắn cảm thấy để một người thân quen như cô lần đầu đến nhà mà phải ăn một bát mì sợi lạnh lẽo thì thật đúng là mất mặt.
Thẩm Ngôn bĩu môi, có chút bị doạ. Cô trừng mắt gắt gao nhìn hắn, miệng ngậm chặt không nói chuyện, nhìn xem muốn bao nhiêu uỷ khuất liền có bấy nhiêu. Thật lâu sau mới mới nhỏ giọng nói ra một câu: “ Em yêu cầu đồ ăn không cao, cho em một lọ hạt tiêu là được". Không phải cô kén ăn, chẳng qua đời trước cô là người phương nam, không có hạt tiêu thật sự là ăn không ngon mà.
Mục Tử Dương lấy tay vỗ trán. Nhìn Thẩm Ngôn mặt co lại đột nhiên có chút không đành lòng, cuối cùng vẫn đưa cô đi ra ngoài ăn cơm tối.
Trên đường đi hắn vẫn một mực suy nghĩ: Có phải hắn đã quá nghiêm khắc, chẳng lẽ đây là sự khác nhau trong truyền thuyết sao?
Hắn cảm thấy nguyên bản hẳn là một lão bà, càng ngày càng phát triển theo chiều hướng con gái rồi.
Thật sự là, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Xe dừng lại ở một cửa hiệu cắt tóc, Thẩm Ngôn tinh mắt nhìn, không phải hắn đã để đầu đinh sao, còn muốn cắt tiếp.
“ Anh muốn cắt tóc?” Chẳng lẽ bộ đội phải để đầu trọc.
“ Là em cắt.” Mục Tử Dương nhấc Thẩm Ngôn từ trên xe xuống như nhấc một con gà. Đi nhanh đến cửa hiệu cắt tóc.
“ Cắt cho cô ấy tóc ngắn đến ngang tai.” Mục Tử Dương nói với người thợ cắt tóc đang đứng trước mặt anh. Còn mình thì vòng ra đằng sau ngồi trên ghế sofa màu đỏ.
Nghe vậy Thẩm Ngôn liền hiểu ngay, cô đã từng tra trên mạng, quân nhân không được để tóc dài. Đời trước cô đã một năm ở trong bệnh viện, khi đó cô đã không còn tóc, mỗi lần nhìn thấy người ta có mái tóc dài đen mượt cô rất hâm mộ. Hiện tại cuối cùng cô cũng có một bộ tóc dài đẹp, lại phải cắt hết đi, thế nhưng lại có cảm giác không nỡ.
Thẩm Ngôn lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại di động đưa cho Mục Tử Dương, giọng nói có phần đau thương: “ Anh giúp em chụp một kiểu đi.” Bỏ dây buộc tóc ra, sau đó chia tóc làm hai phần đặt ở trước ngực, cẩn thận dùng ngón tay chải ra.
Mục Tử Dương buông quyển tạp chí vừa mới cầm ra, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Ngôn, rất ít khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của cô.
Không đứng dậy cầm lấy đi dộng của cô, hắn lập tức lấy di động trong túi của mình ra, chỉnh tốt hình ảnh “Tách” một tiếng đã đem mái tóc của cô lưu lại làm kỉ niệm.