Bị Bạn Cùng Phòng Làm Đến Phát Khóc

Chương 4: Trong phòng tay đồ, người đàn ông chạm vào tiểu bức cửa cô

Editor: BemBem

Thành Chương dường như cũng nhận ra cô, nhưng sau khi liếc nhìn hai người, anh tiếp tục nói chuyện với nhϊếp ảnh gia, như thể anh không có ý định chào cô.

Hơn nữa, cô cũng không ngờ rằng tên lưu manh này thực ra lại là một huấn luyện viên quyền anh nổi tiếng ở thành phố A. Với thân phận của anh, không cần phải quen biết với trợ lý như cô, huống chi họ hoàn toàn không quen biết.

Cô nghe thấy anh nói với nhϊếp ảnh gia: "Mặc dù tôi là một huấn luyện viên quyền anh, tôi không hy vọng trang bìa tạp chí sau này xuất hiện cơ thể của tôi như một điểm bán hàng. Tôi nhận phỏng vấn, chính là muốn mọi người biết đến quyền anh, mà không phải chỉ để độc giả xem ảnh chụp cơ bắp."

Hạ Tư Tư âm thầm mắng, cô rõ ràng thấy ở nhà anh thích phơi bày thân thể mình ra, nhưng bên ngoài lại giả bộ nghiêm túc.

Nhϊếp ảnh gia tiếc nuối gật đầu và bắt đầu bấm máy.

Với vai trò trợ lý nhϊếp ảnh, nếu người mẫu khách mời không tạo dáng thích hợp hoặc là chưa chỉnh sửa lại quần áo thì cô sẽ là người làm công việc này.

Nhưng hôm nay, ngay khi cô chạm vào cơ thể của Thành Chương và đến gần anh, cô không thể không nghĩ về việc anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đêm qua và cái thứ nằm dưới đũng quần của anh.

Trong phút chốc, mặt cô đỏ đến tận mang tai, khi đầu ngón tay chạm vào cơ bắp săn chắc của anh qua lớp quần áo, cô không thể không nghĩ tới.

Cô rõ ràng thích chàng trai giống như ánh nắng mặt trời, ghét nhất là kiểu anh chàng cơ bắp này, bây giờ thì chuyện gì đang xảy ra?

Hạ Tư Tư âm thầm trách móc, tất cả là tại tối hôm qua cô bị anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Chụp ảnh xong một bộ quần áo, Hạ Tư Tư đưa Thành Cương vào phòng thay quần áo, đang định đứng đợi ngoài cửa như thường lệ, thì cửa đột nhiên mở ra một lần nữa, Thành Cương liền kéo cô vào.

Phía trên anh không mặc áo, cơ ngực và cơ bụng cường tráng hiện ra trước mắt, anh đè cô lên tường, hơi thở nóng rực, nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình anh nói: "Muốn sờ thì cứ sờ, lén lút làm gì?"

Mỗi lần cô gái nhỏ này giúp anh chỉnh sửa quần áo, mặt cô đỏ ửng lên, ánh mắt tràn ngập ý xuân lén nhìn anh, bàn tay nhỏ bé của cô đang lang thang trên người anh, không phải cô đang quyến rũ anh sao? Hồi tưởng lại đêm qua cô trần chuồng ngồi trên ghế sopha, anh như bị mê hoặc.

Sau ngần ấy năm, cuối cùng anh cũng có ham muốn với một người con gái, Thành Cương ham muốn đến mức kéo cô vào phòng thay đồ.

"Ai thèm sờ anh! Anh điên rồi! Đồ lưu manh thối!" Hạ Tư Tư đỏ bừng mặt mắng chửi, nhưng khi tay cô chạm vào cơ ngực săn chắc, nóng bỏng của anh, cô không nỡ rút tay lại, hóa ra cơ ngực của đàn ông sờ vào lại có cảm giác tốt như vậy.

Thành Cương hô hấp có chút rối loạn, trầm giọng nói: "Không phải nói không sờ sao? Thế thì cô đặt tay lên làm gì?"

"Tôi giúp anh sửa lại tư thế quần áo! Đây là việc của tôi, người mẫu nào cũng thế này, không phải muốn sờ anh nhé!"

"Ồ? Ý cô là, đàn ông nào cô cũng làm như này?"

Người đàn ông này bị điên rồi! Làm sao anh không hiểu được! Hạ Tư Tư than thở trong lòng, nhưng cảm giác này rất tốt, cô vẫn muốn sờ vào cơ bụng của anh.

Cô nghĩ thầm, tay bất giác luồn xuống vuốt ve cơ bụng anh.

Thành Cương vừa mới bị cô vuốt ve trêu chọc, anh không thể nhịn được nữa, anh đưa tay xuống dưới váy cô, anh đẩy qυầи ɭóŧ của cô sang một bên, đưa ngón tay vào trong tiểu bức của cô, anh lại ngoài ý muốn phát hiện tiểu bức của cô rất chật hẹp, không giống những người đã từng bị làm chút nào!

"Ưm, anh đang làm gì vậy!" Hạ Tư Tư phản ứng, ngay lập tức đẩy Thành Chương ra.

Hạ Tư Tư kiễng chân lên tát anh một cái, trong miệng mắng anh lưu manh rồi chạy ra ngoài.

Thành Cương cũng rất khó hiểu, chẳng lẽ vừa rồi anh nghĩ linh tinh?!

Cảm giác ngay bên dưới cô gái nhỏ đó, có khả năng là cô vẫn còn trinh.