Editor: Diệp Hạ
Tung bông 🥳🥳 Úi dồi thiệt tình không ngờ là mình ngâm bộ này lâu dữ vậy luôn, cuối cùng cũng hoàn mừng rớt nước mắt.
Hẹn gặp lại mọi người dưới những cái hố tiếp theo!!
________
Đoàn Ngọc Vũ được Ân Tử Tấn nhẹ nhàng bế lên, khi ngã xuống giường, cậu tỉnh táo lại, ý thức được mình đang làm chuyện xấu hổ với "anh Tử Tấn bế em" lúc nhỏ...
Hiện tại, hẳn là nên lo "anh Tử Tấn cᏂị©Ꮒ em".
Cơ thể cường tráng của chàng trai đè lên người Đoàn Ngọc Vũ, cắp bắp như muốn căng nổ, hormone nam tính tiết ra không hề kiêng dè.
Người Đoàn Ngọc Vũ bắt đầu nhũn ra.
Ân Tử Tấn đã ăn chay rất nhiều ngày, hiển nhiên không còn kiên nhẫn gì, cúi đầu ngậm núʍ ѵú bị dâʍ ɭσạи đến sưng đỏ vào trong miệng, còn không thu răng lại, cứ gặm rồi cắn núʍ ѵú, thậm chí còn nghiến răng mấy cái mạnh, một cái tay khác cũng không cam lòng yếu thế mà nhéo đầṳ ѵú, trêu đùa hệt như vắt sữa.
Tiếng nước ướŧ áŧ xen lẫn với tiếng thở dốc run rẩy dồn dập của Đoàn Ngọc Vũ, sắc tình vô cùng.
"A......" Đầṳ ѵú lại bị mυ'ŧ thật mạnh, Đoàn Ngọc Vũ vừa đau vừa ngứa, rốt cuộc nhịn không nổi nữa, ăn đau giãy giụa, hung hăng trừng nam sinh.
Nhưng ánh mắt Ân Tử Tấn lại càng hung hăng hơn, bên trong chứa đầy lạnh lẽo và tức giận.
Đoàn Ngọc Vũ chịu thua, người bị cᏂị©Ꮒ là cậu, nếu chọc Ân Tử Tấn càng tức giận hơn thì người chịu thiệt tất nhiên cũng là cậu.
"Anh Tử Tấn, anh nhẹ thôi... A!!"
Đoàn Ngọc Vũ chưa dứt lời, núʍ ѵú bên kia đã bị xoắn mạnh một vòng, nhức mỏi ập đến, dươиɠ ѵậŧ hồng nhạt cũng càng đứng càng cao.
"Thích anh trai bế được em?"
"Không phải... Lúc đó còn nhỏ..."
Cậu còn chưa nói xong, giữa hai chân đã bị ba ngón tay cắm vào, khuếch trương qua loa vài cái, hiển nhiên đã gấp không chờ nổi.
Đoàn Ngọc Vũ sắp bị hắn dọa khóc rồi, sợ hắn cứ cắm vào như vậy, cái kích cỡ kia của Ân Tử Tấn, cậu thật sự ăn không tiêu.
"Ân Tử Tấn, anh nghe em giải thích trước đã."
"Không cần giải thích, không phải em nhất định không chịu nghe người khác giải thích sao?"
Cho dù đã bôi trơn đầy đủ, nhưng khi bị xâm phạm thật sự, Đoàn Ngọc Vũ vẫn cảm thấy bụng mình như bị đâm lủng, đem mấy ngón tay kia đi so sánh với dươиɠ ѵậŧ của Ân Tử Tấn, độ chênh lệch quá lớn rồi.
Đoàn Ngọc Vũ nằm trên giường, ngón tay bấu chặt khăn trải giường, thân thể trắng như tuyết lung lay, theo mỗi cú đâm rút lại xuất hiện một dấu tay và một dấu hôn.
Tràng đạo bị làm vừa nóng vừa mềm, dươиɠ ѵậŧ cắm vào một cái là lập tức làm phản quấn lấy, tham lam cắи ʍút̼, không hề màng đến ý muốn của chủ nhân.
Thậm chí khi dươиɠ ѵậŧ rời khỏi còn đuổi theo không bỏ, một chút thịt non bị kéo ra ngoài, lại bị đâm vào một lần nữa.
Đoàn Ngọc Vũ ngửa đầu khóc thút thít, bắp đùi run rẩy kịch liệt, ngón tay cũng bấu lấy cánh tay Ân Tử Tấn.
Cậu muốn kêu đau, nhưng chỗ sâu bên trong nhục huyệt bị xâm phạm quá hung hăng, tuyến tiền liệt liên tục bị nghiền ép, sướиɠ đến mức muốn hét thất thanh, dươиɠ ѵậŧ hồng nhạt hưng phấn dựng thẳng, vậy nên có kêu như thế nào Ân Tử Tấn cũng không quan tâm.
Cậu chỉ có thể ngoan ngoãn nằm dưới thân Ân Tử Tấn, chịu đựng tìиɧ ɖu͙© yêu thương, chỉ biết run rẩy cao trào.
Nhưng Ân Tử Tấn cũng không muốn cái miệng nhỏ trên khuôn mặt quyến rũ đó nhàn rỗi, vừa đâm rút tàn nhẫn vừa ép Đoàn Ngọc Vũ quay đầu hôn môi với hắn.
Môi đỏ bị mυ'ŧ thật mạnh, cái lưỡi xông vào liếʍ đến gốc lưỡi làm cậu tê dại, tựa như cả yết hầu cũng bị xâm phạm, tất cả nước bọt bị đoạt lấy, thậm chí Đoàn Ngọc Vũ không thể thở nổi, khi bị đẩy ra ngoài, hắn còn không quên mυ'ŧ đầu lưỡi non mềm một cái thật mạnh.
Lưỡi Đoàn Ngọc Vũ tê dại, thân thể cũng như bị hắn chơi hỏng. Cuối cùng cũng thoát khỏi cái hôn môi triền miên khó thở này, đến cả giọng nói cũng như biến thành tiếng nức nở.
Dù thật tình không muốn đắc tội Ân Tử Tấn ở trên giường, nhưng lúc này cậu đã không nhịn được nữa, tức giận mắng:
"Ân Tử Tấn anh là chó à!? Gấp gáp như vậy làm gì, cũng không phải là không cho anh cᏂị©Ꮒ!"
"Tôi gấp cái gì?"
Ân Tử Tấn cười lạnh một tiếng, bóp eo cậu, ép cậu quỳ xuống, mông vểnh càng cao hơn, theo mỗi một cú dập, cái mông tuyết trắng lại rung rinh, giống như da^ʍ phụ chủ động tìm cᏂị©Ꮒ.
"Vợ của tôi cáu kỉnh với tôi, suốt năm ngày không cho tôi chạm vào, ngay cả trong giấc mơ tôi cũng muốn cᏂị©Ꮒ nát em ấy."
Ân Tử Tấn nhìn cậu từ trên cao xuống, trong mắt chứa đầy lửa giận đang bị đè nén.
"Hơn nữa, em đoán thử xem tại sao em ấy lại nổi cáu với tôi?"
"Bởi vì một thế thân mà thậm chí tôi còn không nghĩ tới, còn không chịu nghe tôi giải thích, buồn cười nhất là cái gọi là thế thân này lại chính là em ấy."
"Mà em ấy thích anh trai mới, quên tất cả về tôi."
Đoàn Ngọc Vũ thật sự không hiểu, sao lúc trước mình lại đi trêu chọc hắn làm gì?
"Hửm? Nói chuyện."
Ân Tử Tấn xoay người một cái, đặt Đoàn Ngọc Vũ ở dưới thân, đôi mắt nhìn thẳng vào cậu trong bóng tối.
Còn đáng sợ hơn là khi hắn vừa đè lên, hạ thân hai người lập tức dán vào nhau, thậm chí còn cọ xát mấy cái.
Đoàn Ngọc Vũ.... cũng cứng.
Đêm nay cậu có uống chút rượu, vốn đã khá lơi lỏng, thân thể còn trẻ trung mạnh mẽ, lại chưa từng được nếm trải mùi vị của tìиɧ ɖu͙©, hơn nữa hai lần có liên quan đến tìиɧ ɖu͙© chân chính đều là bởi vì Ân Tử Tấn.
Một lần bị bắt rên cho hắn nghe, một lần khác thì rên khi bị hắn sờ.
Giờ lại bị cọ xát, dù là trai thẳng cũng phải cứng.
—— Đoàn Ngọc Vũ nói với bản thân như thế.
Thể trọng của Ân Tử Tấn hoàn toàn dồn hết lên người Đoàn Ngọc Vũ, cánh tay rắn chắc chống ở hai bên, sức mạnh và hình thể chênh lệch làm Đoàn Ngọc Vũ có cảm giác áp lực rất lớn, cậu muốn chạy thoát khỏi Ân Tử Tấn.
"Đàn anh, anh buông em ra trước đã......"
Vì muốn thoát, cậu vặn vẹo vài cái, sau đó lập tức đờ người, Ân Tử Tấn.... còn cứng hơn.
"Cậu sờ cho tôi cứng rồi muốn chạy?"
"Anh đã nói là sẽ không cưỡиɠ ɧϊếp em." Đoàn Ngọc Vũ cố gắng thuật lại những lời Ân Tử Tấn đã nói. TruyenHD
Trong phòng chỉ có cậu và Ân Tử Tấn, mà ý đồ của Ân Tử Tấn rất rõ ràng.
"Cưỡиɠ ɧϊếp?" Ân Tử Tấn cười khẩy một tiếng, nhẹ nhàng đỉnh hông, dươиɠ ѵậŧ cương cứng của hai người lập tức cọ xát, cùng là màu hồng phấn, cùng là nóng rực và cứng rắn.
Hai người đều cứng.
"Cái này gọi là cưỡиɠ ɧϊếp?"
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Đoàn Ngọc Vũ, miêu tả ngũ quan tinh xảo của chàng trai, như đang vuốt ve châu báu trân quý nhất, lại như thợ săn đang ngắm nghía con mồi, suy nghĩ xem nên ăn từ chỗ nào.
Thậm chí còn chạm vào vành tai mẫn cảm và xương quai xanh của Đoàn Ngọc Vũ, làm cậu rùng mình một cái.
"Đàn anh... Anh đừng sờ nữa..." Đoàn Ngọc Vũ run cả giọng, muốn giãy giụa lại sợ Ân Tử Tấn càng hưng phấn.
"Ngoan đi."
"Yêu cầu của tôi không cao, cậu sờ tôi cứng, cậu chịu trách nhiệm."
......
Thật đúng là đàn ông, vừa chạm đã cứng.
Đoàn Ngọc Vũ im lặng, cậu ngủ say chẳng biết sự gì, cái tay hư sờ người Ân Tử Tấn tùm lum.
Đúng thật là Ân Tử Tấn bị cậu sờ cứng.
Trong vài giây im lặng ngắn ngủi, Ân Tử Tấn đã đẩy hông đâm vào giữa hai chân Đoàn Ngọc Vũ, thậm chí dươиɠ ѵậŧ còn tạo ra một cái khe nhỏ hẹp sâu thẳm giữa kẽ mông chàng trai cách một lớp quần, qυყ đầυ thăm dò ngoài miệng lỗ, kích động đến nỗi muốn mặc kệ qυầи ɭóŧ rồi đâm thẳng vào.
Ân Tử Tấn lễ phép nói: "Cậu đốt lửa, không chịu dập thì đừng trách tôi không khách sáo."
Ân Tử Tấn ấn mạnh cậu xuống, va chạm kịch liệt và gấp gáp nói cho Đoạn Ngọc Vũ biết, nếu đêm nay cậu không ngoan, chắc chắn sẽ bị cᏂị©Ꮒ.
"Anh hai à, đừng... Sờ cho anh... Em chịu trách nhiệm là được..."
Đoàn Ngọc Vũ run rẩy nâng tay chạm vào.
Sao lại thô đến vậy? Tuy rằng đã từng xem ảnh rồi, nhưng khi thật sự chạm vào mới biết là lớn bao nhiêu.
Màu hồng nhạt, nhưng một bàn tay của nam như cậu mà khó khăn lắm mới có thể nắm hết.
Hơn nữa, rất nóng, nóng đến nỗi lòng bàn tay cậu phát đau, Đoàn Ngọc Vũ không thể tưởng tượng nổi, nếu thứ này đâm vào trong thân thể người khác thì sẽ tra tấn người ta đến mức nào.
"Thích đến vậy? Chỉ nắm thôi chứ không động?"
Dươиɠ ѵậŧ của Ân Tử Tấn kích động đến phát run, nhưng tên nhóc này lại làm như không biết hầu hạ đàn ông, nắm lấy rồi ngẩn ngơ, nếu hắn mà nghẹn nữa, thật sự sẽ cưỡиɠ ɧϊếp tên nhóc này mất.
Đoàn Ngọc Vũ thở hắt hai tiếng, cuối cùng cũng bắt đầu vuốt ve dươиɠ ѵậŧ, ngón tay hầu hạ hành thân, lại an ủi hai túi trứng no đủ phía dưới.
Cậu cũng không có kỹ xảo gì, có khi để móng tay quẹt trúng, làm hắn đau đến hít hà một hơi, đồng thời cũng nắm nhéo đầṳ ѵú Đoàn Ngọc Vũ một cái, Đoàn Ngọc Vũ run rẩy, đành phải hầu hạ cẩn thận hơn.
Ân Tử Tấn im lặng đè trên người Đoàn Ngọc Vũ, thở gấp hưởng thụ.