Trai Thẳng Giúp Trai Thẳng

Chương 17: Ngậm quần tất

Editor: Diệp Hạ

Chân Đoàn Ngọc Vũ luôn rất xinh đẹp, khi đôi chân này mặc quần tất lại càng làm người ta không chịu nổi.

Da thịt vốn trắng trẻo mềm mại bị lớp vải mỏng bao lấy, chỉ có một chút sắc trắng mơ hồ lộ ra.

Ngón chân bất an cuộn tròn dưới tất, cầm ở trong tay thưởng thức mới có thể thấy nó phấn hồng tròn xoe, giống như được chạm khắc tinh tế, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.

Đặc biệt là Ân Tử Tấn đã được nếm trải cảm giác sung sướиɠ khi đôi chân này quấn quanh eo mình.

Đường cong thon dài hoàn mỹ không có bất cứ tỳ vết gì, làm người ta không thể rời mắt.

Ân Tử Tấn thản nhiên nắm đôi chân trong tay thưởng thức.

Trước khi gặp Đoàn Ngọc Vũ, Ân Tử Tấn thật không hiểu tại sao đàn ông lại thích quần tất đến vậy, lúc đó nếu không phải người mặc là Ngọc Ngọc Miêu, hắn thật sự không có hứng thú.

Điện thoại của hắn, trừ Ngọc Ngọc Miêu ra, không hề có một tấm ảnh nào kiểu này.

Nhưng giờ hắn đã hiểu rồi, đôi chân xinh đẹp quyến rũ, trắng tựa tuyết đầu mùa như ẩn như hiện dưới lớp vải mỏng màu đen, đưa đẩy không để người ta xem cho đã ghiền.

Không phải là đang quyến rũ người ta xé nát nó, sau đó hung hăng chà đạp hay sao?

Roẹt một tiếng, tất chỗ cẳng chân bị xé rách.

Truy cập uarmysunshine.wordpress.com để đọc tiếp. Xin đừng quan tâm nội dung phía dưới.

Ngẫm kỹ lại, hoàn cảnh ở đó rất ồn ào, không phải là hai người ở riêng.

Hơn nữa, Ân Tử Tấn rũ mắt xuống, hắn bắt đầu cảm thấy mông lung, câu nói mà mình nghe thấy ngày hôm đó, rốt cuộc là Ngọc Nhi, hay là...... Vũ nhi?

Hắn ngẩn người nhìn Đoạn Ngọc Vũ bước đi, khi thanh niên tức tối thay luận văn môn tự chọn thành toán cao cấp cũng không phát hiện.

"Đàn anh, sao vậy, anh cũng có hứng thú với toán cao cấp à?" Chàng trai trước mặt khó hiểu nhìn hắn.

Chàng trai mặc quần jean và giày thể thao, chân rất dài, hơn nữa còn không biết để ý gì, cứ duỗi chân ra trước mắt hắn rất nhiều lần, nhưng mọi người đều là nam, Ân Tử Tấn cũng không quản cậu.

Quần jean, giày thể thao, hạng nhất khoa toán học, hoàn toàn không liên quan với Ngọc Ngọc Miêu váy ngắn, quần tất, học vũ đạo.

Hơn nữa suy đoán này quá lố rồi.

Cậu đàn em trước mặt không có chỗ nào giống con gái cả.

Hơn nữa, hắn đã nghe Ngọc Ngọc Miêu rên, vừa da^ʍ vừa mềm, còn chứa chút nức nở, giọng hai người cũng không giống nhau.

Ân Tử Tấn nuốt thuốc xuống, không phỏng đoán lung tung nữa.

Mà Đoàn Ngọc Vũ, sau khi tận mắt nhìn thấy Ân Tử Tấn uống trà gừng và uống thuốc xong, cậu đi ra thư viện, dứt thoát mở điện thoại, chặn Ân Tử Tấn.

Trai thẳng xấu xí, uống thuốc của tôi uống trà gừng của tôi, thế mà chỉ sửa một cái luận văn cho tôi cũng không được.

Lúc Ngọc Ngọc Miêu nhờ vả anh thì anh viết hẳn một bản mới cho người ta.

Dù sao Ân Tử Tấn cũng uống thuốc rồi, trà cũng cũng uống luôn rồi, với tố chất thân thể hắn, chắc sẽ khỏe lên nhanh thôi.

——

Đây là cuộc họp cuối cùng của tổ nghiên cứu trước khi tiến vào kỳ thi, có rất nhiều việc cần bàn giao.

Đoàn Ngọc Vũ mới năm hai, có nhiều chuyện không rõ lắm, chỉ đành vừa ghi chú vừa lấy điện thoại chụp lại, họp xong thì đi hỏi giáo sư.

Ngồi phía sau cậu là Ân Tử Tấn, dù không ngồi gần nhau, thế nhưng Đoàn Ngọc Vũ vẫn có thể cảm nhận được khí lạnh trên người hắn cùng với.... lửa giận bị đè nén.

Đoàn Ngọc Vũ không quay đầu lại, cậu biết tại sao, cũng không có ai biết rõ hơn cậu.

Ai cũng vậy, khi phát hiện em gái xinh đẹp vất vả lắm mới add mình lại giờ lại chặn mình lần nữa, tâm trạng cũng không thể tốt nổi.

Đoàn Ngọc Vũ nói lời xin lỗi ở trong lòng, đàn anh à, tôi thật sự là vì muốn tốt cho anh thôi, nếu không chia tay, anh phải xem gà của tôi đó.

Trợ giảng bên cạnh Ân Tử Tấn hiển nhiên cũng không muốn đi trêu chọc hắn, lúc thảo luận tự do trực tiếp tìm tới Đoàn Ngọc Vũ.

"Ngọc Vũ, cậu có chụp trang ppt thứ tư đếm ngược từ dưới lên không, cho tôi xem với."

"Có."

Đoàn Ngọc Vũ tiện tay đưa điện thoại của mình qua. Album của cậu không có gì phải giấu cả, dù sao mấy thứ đáng xấu hổ đều ở album riêng tư.

......

Không ổn!

Con ngươi Đoàn Ngọc Vũ co lại.

Ảnh nửa người trên của Ân Tử Tấn!

"Chờ đã, để em......!"

Nhưng đã không còn kịp rồi, trợ giảng này trước giờ thích nói giỡn, giữa những đứa con trai với nhau cũng không có khái niệm không được xem album ảnh của nhau.

Tấm ảnh đó quá nổi bật, liếc mắt một cái lập tức thấy ngay.

"Ha ha, cậu thân với Tử Tấn thật đấy, còn có cả ảnh cơ bụng của cậu ấy."

"Bình thường thấy hai người không nói với nhau câu nào, tôi còn lo quan hệ của các cậu không được tốt......"

"Đàn anh, anh trả lại cho em trước đã!"

"Để tôi xem xem."

Đoàn Ngọc Vũ nuốt nước miếng, quay đầu lại, lập tức đối diện với một đôi mắt tràn đầy lạnh lẽo.

Cậu vội vàng giựt điện thoại của mình lại, nhưng một bàn tay với các khớp xương rõ ràng đã nhanh hơn cậu một bước.

Đoàn Ngọc Vũ không dám nói tiếp nữa.

Ân Tử Tấn lạnh mặt nhìn ảnh nửa thân trần trong album, cơ bụng rắn chắc, cơ ngực no đủ, tuyến nhân ngư hõm sâu hoàn mỹ.

Mà gương mặt kia không ai quen thuộc hơn hắn, dù gì thì ngày nào cũng nhìn thấy trong gương mà.

Ân Tử Tấn nhìn chằm chằm điện thoại, không nói lời nào.

Đoàn Ngọc Vũ dè dặt liếc nhìn sắc mặt của hắn.

Ánh mắt chàng trai hung ác nham hiểm, trán nổi gân xanh, ngay cả đốt ngón tay cũng siết chặt đến kêu răng rắc, thậm chí Đoàn Ngọc Vũ còn nghĩ giây tiếp theo hắn sẽ đập mình luôn.

Hình như Ân Tử Tấn có học võ. Đoàn Ngọc Vũ nuốt nước miếng, vô thức rụt người vào chỗ ngồi của mình.

Nhưng cuối cùng Ân Tử Tấn chỉ lạnh lùng liếc cậu một cái, sau đó ném điện thoại vào lòng ngực Đoàn Ngọc Vũ.

Trong suốt thời gian tiếp theo của cuộc họp, Đoàn Ngọc Vũ đều có thể cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo ở phía sau, như mụn nhọt trong xương, làm người không rét mà run.

Quả nhiên Ân Tử Tấn không trả lời lại, hình như hắn đang xem, hơn nữa xem khá lâu.

Cuối cùng hắn uyển chuyển hỏi:

"Cậu tự viết cái này sao?"

"Đúng vậy á anh, anh có thể sửa giúp em không.... Xin anh đó......"

Bên kia gửi đến một câu ngắn gọn: "......"

Ha ha ha, Đoàn Ngọc Vũ cười đắc ý, cách màn hình mà cậu cũng có thể cảm giác được sự bất lực của Ân Tử Tấn.

Vẫn còn sớm, điểm hạnh kiểm, hại ông đây quét WC ký túc xá một tháng; đến trễ ghi tên, phải viết kiểm điểm 3000 chữ.

Ân Tử Tấn, anh chờ tôi tính từng cái với anh.

Nhưng hiển nhiên Ân Tử Tấn không thích em gái khoá dưới này đến nỗi sẵn sàng lãng phí thời gian sửa một đống rác giúp cô.

Hắn trực tiếp gửi bản thảo diễn thuyết lúc trước của mình qua.

"Cậu tham khảo đi, sửa qua một lần rồi sau đó tôi sẽ xem lại."

Đoàn Ngọc Vũ nhướng mày, đây là muốn để Ngọc Ngọc Miêu tự sinh tự diệt? Sao có thể chứ.

Cậu cũng không lập tức quấn lấy Ân Tử Tấn, mà là chơi một trò chơi, cậu vẽ đại vài nét bút lên bản thảo diễn thuyết rác rưởi, giả bộ là mình đang sửa bản thảo, sau đó đặt bản thảo lên cái đùi tuyết trắng, chụp một tấm.

Đoàn Ngọc Vũ nằm trên giường, chỉ mặc một cái quần đùi. Lông cậu rất ít, đôi chân dài gần như không có chút tỳ vết nào, da thịt lại màu hồng nhàn nhạt, làm người ta hận không thể bắt lấy đôi chân như bạch ngọc này, hung hăng liếʍ láp từ mũi chân đến bắp đùi.

Nhưng cố tình phần trong đùi và bộ phận riêng tư lại bị một tấm giấy A4 chặn lại.

Đoàn Ngọc Vũ gửi ảnh qua.

"Sửa khó lắm luôn, đàn anh à, anh giúp em đi được không?"

Đôi chân trắng như tuyết này chờ anh đến xem nè, Đoàn Ngọc Vũ không tin Ân Tử Tấn không động lòng.

Quả nhiên, bên kia đã thay đổi thái độ.

"Tôi sửa giúp cậu một lần trước, cậu xem có chỗ nào không hài lòng thì nói với tôi."

Hừ, trai thẳng xấu xa, lúc trước thì kêu "cậu tự sửa", giờ mới xem chân một cái là lập tức "tôi sửa giúp cậu một lần trước, không được thì có thể sửa tiếp".

Trai thẳng à, điểm mấu chốt của anh ở đâu đây?

"Sửa xong rồi."

Tầm nửa tiếng sau, Ân Tử Tấn gửi một tấm ảnh chụp màn hình máy tính qua, bên trên là nửa trang bản thảo diễn thuyết, đã hoàn toàn không nhìn ra nửa dấu vết rác rưởi nào nữa, căn bản là một bản thảo tranh cử hoàn toàn mới. Hơn nữa viết từ góc độ của một cô gái là sinh viên nghệ thuật, câu chữ đi sâu vào lòng người, vô cùng có sức hút.

Gì mà sửa xong rồi, anh cứ nói đại là "anh đã viết cho em một bản mới" luôn đi.

"Oa ~ đàn anh giỏi quá đi ~ anh cho em nha...... /Mèo nhỏ làm nũng/"

Bên kia không nói lời nào. Viết xong lại chỉ chụp ảnh một nửa mà không gửi file qua, Đoàn Ngọc Vũ hiểu ngay.

"Đàn anh ~ anh ơi ~ phải làm sao anh mới chịu cho em?"

Sợ Ân Tử Tấn không dám nói yêu cầu quá phận, thế thì cắn câu lâu quá, Đoàn Ngọc Vũ lại đổ thêm lửa: "Chỉ cần có thể vào được Hội Học Sinh, làm gì em cũng đồng ý."

"Xem chân."

"Bỏ tờ giấy ra, chụp lại một tấm."

Đơn giản vậy á?

"Có thể nha, anh còn yêu cầu nào khác không?"

Dưới sự dẫn đường của Đoàn Ngọc Vũ, cuối cùng Ân Tử Tấn cũng chịu đối mặt với con người thật của mình, đưa ra một yêu cầu rõ ràng.

"Chụp cả qυầи ɭóŧ được không?"

"Có thể nha /mèo nhỏ thẹn thùng/"

Hừ, muốn xem chân với qυầи ɭóŧ của em gái à, biết hưởng quá nhỉ.

Cũng may hôm nay Đoàn Ngọc Vũ mặc quần tam giác trắng, qυầи ɭóŧ nho nhỏ ôm lấy cái mông cong vểnh, thít chặt tạo ra một đường hằn ngay bắp đùi, vô cùng sắc tình.

Đoàn Ngọc Vũ chụp chân của mình, trần trụi, ngay cả ngón chân tròn xoe hồng phấn cũng lọt vào ống kính.

Nhưng cậu chỉ chụp chút viền qυầи ɭóŧ, nhích lên một chút là có thể nhìn thấy nơi riêng tư ngay, nhưng cậu cố tình ngừng ở chỗ này, làm lòng người ngứa ngáy khó nhịn.

Đương nhiên không thể chụp lên trên nữa, lỡ như Ân Tử Tấn hỏi sao giữa hai chân em gái lại có một cái bọc thì tính sao?

Đoàn Ngọc Vũ cẩn thận kiểm tra ảnh chụp, đôi chân thon dài thẳng tắp, một tay sờ không hết, lúc làʍ t̠ìиɦ quấn chặt vào eo, lung lay theo động tác cắm rút, hoặc là đặt hai chân này lên đầu vai, theo mỗi cú thúc, chủ nhân của đôi chân chỉ có thể run rẩy không ngừng, khóc lóc xin tha.

Phắc! Đoàn Ngọc Vũ cũng muốn cứng luôn, sao chân cậu lại có thể hoàn hảo như vậy.

Ảnh chụp không có vấn đề gì, gửi. Nhưng đã gửi qua một lúc lâu mà vẫn không có hồi âm.

"Làm sao vậy sao, anh không thích sao?" Đoàn Ngọc Vũ truy hỏi.

Từ khi yêu cầu chụp ảnh với qυầи ɭóŧ, hai người đều tự ngầm hiểu, không chọc thủng một tầng che đậy cuối cùng, toàn màn hình đều tràn ngập tình sắc của người trưởng thành.

"Thích, cứng." Bên kia nói một câu đơn giản lại thô bạo, cho Đoàn Ngọc Vũ biết hắn thích bao nhiêu, sau đó lại bận tiếp.

Lại qua hơn nửa tiếng sau, có vẻ như Ân Tử Tấn sửa xong rồi, bản chỉnh sửa cuối cùng cũng được gửi qua.

Đoàn Ngọc Vũ cảm khái, đúng thật là người này cũng có chút thực lực, bản thảo viết vội thế mà cũng có thể hoàn hảo như vậy. Nói thế nhưng cậu cũng chẳng liếc thành quả lao động của Ân Tử Tấn thêm cái nào.

Hôm nay đến đây thôi, cũng không thể cho hết ngon ngọt trong một lần.

Em gái nên nói tạm biệt trước, đồng thời cũng tạo một bước đệm hoàn hảo cho những lần sau.

"Đàn anh giỏi quá đi, giờ em đi học thuộc trước đây ~"

"Sau này còn phải phiền anh chỉ em kỹ năng diễn thuyết nữa đó nha. Em cũng sẽ cố gắng thực hiện yêu cầu của anh. /mèo quyến rũ/"

Nhưng Ân Tử Tấn lại truy hỏi:

"Cậu thường xuyên chụp mấy loại ảnh này để trao đổi với người khác sao?"

Đoàn Ngọc Vũ hoài nghi là anh ta muốn nói giao dịch, nhưng lại không tiện nói rõ ràng như vậy, vì thế nói trao đổi.

Cậu còn nghi là Ân Tử Tấn vừa mới tuốt xong, nhưng cậu không có chứng cứ, không thể nói bậy.

"Không đâu anh ơi, em chỉ trao đổi với ———— người ưu tú giống như anh thôi ~"

Anh rất ưu tú, nhưng nếu người khác cũng ưu tú thì cũng có thể, thỏa mãn lòng hư vinh của hắn, cũng làm hắn có cảm giác nguy cơ.

Đoàn Ngọc Vũ cũng là trai thẳng, đương nhiên biết trai thẳng thích gì.

Hiển nhiên lòng tự trọng đàn ông của Ân Tử Tấn được thỏa mãn.

"Ừm, ngoan. Có vấn đề gì thì tìm tôi là được."

Đây hoàn toàn là thái độ dỗ trẻ con mà.

Đoàn Ngọc Vũ bĩu môi, lúc người này muốn xem chân với cả qυầи ɭóŧ của tui lại không xem tui là trẻ con.