Trai Thẳng Giúp Trai Thẳng

Chương 6: "Gọi thoại được không? Tôi muốn Ꮯɦịƈɦ em"

Editor: Diệp Hạ

Đoạn Ngọc Vũ không thể ngờ là mình lại ở chung một nhóm nghiên cứu với Ân Tử Tấn.

Hiển nhiên Ân Tử Tấn cũng còn nhớ cậu.

Ví dụ như Ân Tử Tấn làm tổ trưởng đang nói những việc cần chú ý, khi nhắc tới "Tuân thủ nội quy trường học, không phạm tội trái pháp", như lơ đãng nhìn Đoạn Ngọc Vũ một cái.

Đoạn Ngọc Vũ:......

Cậu hiểu người có thể tham gia dự án có quy mô lớn lớn thế này thì chắc chắn là không thể có vết nhơ, thậm chí ngay cả vi phạm nội quy trường học cũng không thể, nhưng chỉ nhìn mỗi cậu là có ý gì, cậu là loại người này sao?

Ngày đầu tiên của dự án, phải sửa chữa và phân loại rất nhiều số liệu.

Trước giờ Đoạn Ngọc Vũ luôn rất nhạy cảm với các con số, nên cũng xử lý khá trôi chảy.

Giữa lúc đang bận rộn, cậu nhìn về phía Ân Tử Tấn.

Năng lực chuyên môn của người này rất mạnh, cậu tính đã xem là nhanh, thế nhưng Ân Tử Tấn đã hoàn thành xong phần việc của mình rồi.

Nhận thấy tầm mắt của Đoạn Ngọc Vũ, hắn cũng nhìn qua phía cậu, hơi nhướng mày, Đoạn Ngọc Vũ lắc lắc đầu, không cần hỗ trợ.

Ân Tử Tấn dời mắt, hắn cũng không phải người nhiệt tình, chỉ vì nể mặt giáo sư nên mới hỏi một câu, Đoạn Ngọc Vũ không cần giúp đỡ thì hắn cũng cầm điện thoại ra ngoài ngay.

Chỉ là khi đi qua người Đoạn Ngọc Vũ, hắn ngừng lại.

"Có gì không biết thì có thể đến hỏi tôi. Nhưng không được ở ngoài qua đêm, không được trèo tường, dù là ai phạm lỗi thì cũng phải rời khỏi nhóm nghiên cứu, ngay cả người giáo sư nhờ tôi chăm sóc cũng vậy."

"Tới đây rồi thì nghiêm túc một chút, nơi này không phải là nơi để cậu vui chơi."

Nam sinh trước mặt nhìn Đoạn Ngọc Vũ với ánh mắt bình tĩnh mà xa cách, thậm chí còn có một ít cảnh cáo với tổ viên.

Hiển nhiên trong mắt hắn, Đoạn Ngọc Vũ chính là một cậu đàn em có thành tích tốt nhưng lại hư hỏng.

"......" Đoạn Ngọc Vũ nghi là lúc Ân Tử Tấn trừ điểm cậu xuống 0 cũng làm gương mặt không cảm xúc như này.

Đoạn Ngọc Vũ gật gật đầu, mím môi không nói chuyện, cậu biết mình có rất nhiều tật vặt vãnh, nhưng khi làm việc thì thật sự không qua loa chút nào.

Hơn nữa, Ân Tử Tấn rất là nghiêm khắc, phê bình cậu không hề nể tình chút nào.

"Còn vấn đề gì không?"

"Không có."

Cậu chỉ là thấy hơi ấm ức, trước giờ thấy Ân Tử Tấn ngoan ngoãn phục tùng Ngọc Ngọc Miêu đã quen, suýt quên trong hiện thực tên trai thẳng này là một người rất lạnh lùng.

Ân Tử Tấn rời đi không bao lâu, điện thoại Đoạn Ngọc Vũ rung vài cái, Đoạn Ngọc Vũ không quan tâm lắm.

Nhưng kế đó lại có thêm vài tin nhắn nữa, bên kia cứ thong thả ung dung, không vội không gấp, nhưng lại rất kiên trì, dường như rất muốn được cậu trả lời.

Đoạn Ngọc Vũ chỉ đành tạm dừng, lấy điện thoại ra, lại phát hiện mình đang lên acc nhỏ, toàn bộ tin nhắn đều đến từ...... Ân Tử Tấn.

"Đang bận à?"

"Hôm nay trời lạnh, nhớ mặc áo khoác."

"Rất muốn xem huyệt nhỏ, phải làm thế nào mới có thể xem?"

......

Vốn dĩ Đoạn Ngọc Vũ vẫn đang cảm thấy tiếc hận vì ở chung một nhóm nghiên cứu với Ân Tử Tấn, dù sao thì Ân Tử Tấn bận như vậy, trêu hắn cũng chẳng có ích lợi gì, có lẽ hắn còn không có thời gian nhớ đến Ngọc Ngọc Miêu.

Nhưng.... tại sao......

Mọi người đều đang làm thí nghiệm, xem số liệu, bận đến sứt đầu mẻ trán, thế mà người này còn có thể thảnh thơi đi tìm em gái xinh đẹp xin ảnh nóng!?

Nếu không phải bản thân đã từng trải nghiệm, cậu thật sự rất khó liên hệ Ân Tử Tấn vừa nghiêm túc cảnh cáo mình với người hở tí là "muốn xem huyệt", thậm chí còn yêu cầu Ngọc Ngọc Miêu tách mông tách ra chụp cho hắn xem.

Ban đầu Đoạn Ngọc Vũ cũng định bơ hắn, mà mới nãy còn bị hắn mắng một trận, càng không muốn trả lời, quyết đoán cất điện thoại đi.

Không lâu sau Ân Tử Tấn quay về.

Gương mặt tuấn tú của nam sinh vẫn rất bình tĩnh, nhưng Đoạn Ngọc Vũ nhạy bén nhìn thấy khóe môi căng chặt của hắn, phát hiện tâm trạng của hắn không tốt, hơn nữa còn có hơi bức bối.

Bởi vì Ngọc Ngọc Miêu không trả lời tin nhắn sao?

Đoạn Ngọc Vũ cười lạnh trong lòng, Ngọc Ngọc Miêu mới vừa bị anh mắng một trận, sao có thể trả lời tin nhắn của anh?

Đoạn Ngọc Vũ không muốn để ý hắn nữa, nhưng lại thấy có một đàn chị đi đến chỗ Ân Tử Tấn.

Ân Tử Tấn giải đáp vấn đề của cô rất ngắn gọn, nhìn cũng không nhiệt tình, kiên nhẫn cũng không có, cho người ta cảm giác chuyên nghiệp mà xa cách.

......

Đoạn Ngọc Vũ đần mặt dời mắt, thế mà lúc người này nói chuyện với Ngọc Ngọc Miêu, vì muốn một tấm ảnh nóng mà tự nguyện viết kiểm điểm 5000 chữ này.

Còn chờ từ hai giờ đêm đến 10 giờ sáng.

Vô cùng kiên nhẫn.

Đối phó bạn học xong, Ân Tử Tấn định làm việc tiếp.

Trước đó hắn lấy điện thoại ra nhìn, không có động tĩnh nào, vì thế lại lạnh mặt cất điện thoại.

Thẳng đến lúc ăn cơm trưa, cuối cùng Đoạn Ngọc Vũ cũng bằng lòng trả lời hắn.

Nam sinh mang giày thể thao, mặc quần tây, thoải mái ngồi ăn cơm.

"Chào học trưởng nha ~ "

"Người ta không sợ lạnh đâu, hôm nay em cũng mặc váy ngắn nè ~ "

Ngọc Ngọc Miêu vừa lên đã làm nũng, không có bất kỳ lời giải thích nào cho hành vi lạnh nhạt Ân Tử Tấm cả một buổi sáng.

Ân Tử Tấn trả lời cực nhanh, giống như hắn luôn để ý điện thoại.

"Cẩn thận bị cảm."

"Không có đâu. Nhưng hôm nay người ta mặc vớ màu đen, có một học trưởng cứ nhìn chân em chằm chằm, ghét thật đó."

Ân Tử Tấn nhíu mày, mặc váy ngắn, vớ màu đen.... quần tất?

Sáng sớm không để ý tới người ta, ngược lại đi mặc quần tất cho người khác xem?

"Đừng lẳиɠ ɭơ."

Chữ đã đánh xong, nhưng không gửi qua. Làm vậy Ngọc Ngọc Miêu có cảm thấy mình quản quá nhiều không nhỉ?

Ân Tử Tấn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn xoá đi.

Đối phương bắt đầu chuyển khoản, 2000 tệ.

Đoạn Ngọc Vũ:......?

Cái quỷ gì, cậu lừa tình chứ không lừa tiền.

"Sao tự nhiên học trưởng lại chuyển tiền cho người ta chứ?"

"Trời lạnh, cho em mua váy dài, mua thêm mấy cái đi."

Váy dài.

Đoạn Ngọc Vũ hiểu ra, từ chối nhận tiền, bắt đầu cố ý chọc giận hắn.

"Không mua đâu, chân người ta xinh đẹp như này, hợp mặc quần tất hơn."

"Ừm, chân rất xinh đẹp, nhưng có thể mặc quần tất vào lúc khác."

Hử? Đoạn Ngọc Vũ chớp chớp mắt.

"Khi nào chứ, còn không phải là mặc vào những ngày bình thường sao?"

"Mặc lúc bị tôi cᏂị©Ꮒ."

"Xé quần tất của em ra rồi đâm vào, làm em không khép chân được, cuối cùng nhét tất rách vào huyệt non của em."

Ân Tử Tấn lạnh mặt, Ngọc Ngọc Miêu thích mặc quần tất đen cho người khác xem, dạy còn không muốn sửa.

"Nhét quần tất vào miệng em, cᏂị©Ꮒ đến khi em không rên được nữa, chỉ có thể khóc."

Đoạn Ngọc Vũ:......

Đoạn Ngọc Vũ thật sự không nhịn được nữa.

"Học trưởng, anh da^ʍ quá đi."

......

Lần này Ân Tử Tấn im lặng chốc lát rồi mới trả lời: "Ban đầu không phải là em tìm tôi bán da^ʍ sao?"

"Tôi cho rằng em thích như vậy, nếu em không muốn thì không da^ʍ."

Đoạn Ngọc Vũ:......

Cậu thật sự không muốn, nhưng loại sinh vật là đàn ông này, không da^ʍ sao có thể động lòng.

"Có thể da^ʍ, nhưng học trưởng đừng quá mức như thế, ngại lắm......"

"Muốn quá mức hơn nữa."

"Gọi thoại được không? Em hư quá, tôi muốn cᏂị©Ꮒ nát em."

Đoạn Ngọc Vũ vẫn đang do dự có nên đồng ý hay không, thì tin nhắn của Ân Tử Tấn lại tới nữa.

【Đối phương chuyển cho bạn 5000 tệ】

"Đi ra ngoài thuê một phòng, rên cho tôi nghe."

"Phòng lớn, cách âm tốt."

"Rên lớn tiếng, rên da^ʍ một chút. CᏂị©Ꮒ chết em"