Hào Môn Trọng Sinh: Nữ Thầy Tướng Mắt Quỷ

Chương 8: Đế vương lục 2

Lúc này đổ thạch sư đang cẩn thận quan sát viên đá, vì bên trong có thể sẽ có ngọc, nếu chưa chắc về hướng thì không trực tiếp cắt mà sẽ xoa trước, việc này cũng cần có kỹ thuật, chờ xoa ra màu xanh lục đại khái liền biết hướng cần cắt. Sau đó sẽ từ từ cắt xuống bằng dao. Nói chung, cần phải tiêu tốn rất nhiều tâm tư để cắt một viên đá thô.

Đợi một hồi lâu, mấy viên trước đó đều không có sắc xanh, đến viên này vừa mới cắt ra tới, bên trong có một phần mười chứa một ít màu xanh lục, mặt của nguyên chủ của viên đá đen tại chỗ. Nghe nói anh ta là một người giàu có ở thị trấn này, anh ta thường chơi đổ thạch, cũng được coi là một tay lão làng trong nghề, trong nhà cũng có tài sản bạc triệu.

Tảng đá vừa mới cắt kia, hắn cực kỳ ưng ý, cũng đã bỏ ra hơn hai mươi vạn để mua, nhưng kết quả lại từ trên thiên đường rớt vào địa ngục.

Đánh giá bề ngoài của những viên đá thô ráp này khác nhau thì giá cả cũng khác nhau, chẳng hạn như lúc đầu, thứ mà Tô Uẩn chọn là loại đá thô ráp, loại đá này là loại xấu nhất nên cũng bị vứt xuống dưới, giá cũng tiện nghi, Tô Kiến Quốc cũng là nguyên thạch hạng trung độ chênh lệch cao hơn lên mới có giá 500 tệ.

Sau đó đến lượt Tô Kiến Quốc đổ thạch, anh giao cho sư phó xem, chà xát, tiếp đến là cắt. Kết quả, bên trong chỉ có màu đen xám, không có ngọc bích. Bởi vậy nhìn sắc mặt Tô Kiến Quốc cũng có chút không tốt, nhưng cũng dự định rời đi, không có bất kỳ hy vọng gì với viên đá trong tay của Tô Uẩn.

Nhưng Tô Uẩn đương nhiên không muốn rời đi.

Tô Kiến Quốc đang muốn dời đi ngay bây giờ, anh tựa hồ có việc phải đi đến thị trấn.

Tô Kiến Quốc cũng có lo lắng, nhưng hiện tại tâm tình đang không tốt, hơn nữa Tô Uẩn chấp nhất muốn ở đây vừa chơi vừa chờ anh, cho nên anh đành đồng ý, dặn dò Tô Uẩn vài câu, liền vội vàng rời đi.

Sau khi Tô Kiến Quốc rời đi, sư phó trước mặt là một ông cụ tóc bạc trắng, khuôn mặt hiền lành, rõ ràng là đã đắm chìm trong nghiệp đổ thạch mấy chục năm, ngạc nhiên nói: “ tiểu bằng hữu, con có muốn gia gia cắt ra cho con không?”

Nghe lời của ông lão nói, Tô Uẩn do dự một chút, sau đó liền giao hai khối đá trong tay cho ông, nàng cũng muốn biết mình có thật sự có khả năng thấu thị hay không, "Gia gia, xin phiền ngài."

Sự thật đã chứng minh, những đứa trẻ ăn nói ngọt ngào dễ hấp dẫn người yêu thích. Ông lão tuy không xem trọng khối đá này, nhưng vẫn kiên nhẫn cắt nó ra. Miếng đầu tiên tự nhiên không có gì cả, cấu tạo bên trong của viên đá đen xám như viên đá trước, không có màu xanh lá cây.

Miếng thứ hai khi lấy ra còn không được xem trọng hơn, vì bề mặt nó rỗ và mấp mô, vỏ ngoài không có đường nét, trông giống như một tảng đá bình thường.

Sư phó cau mày, rõ ràng không xem trọng, nên định trực tiếp giơ đao cắt luôn.

Tinh thần Tô Uẩn tập trung vào phiến đá trước mặt, liền thấy dao cắt của sư phụ đi xuống, lúc đầu thật sự là màu xám, nhưng sau khi đi xuống một chút, lại từ từ lộ ra màu xanh lá cây. Tuy rằng chỉ là một chút màu xanh lá cây, nhưng cũng khiến mọi người có mặt ở đây hồi hộp đến ngừng thở, lão phó ngay lập tức dừng dao cắt lại, vẻ mặt biểu hiện vô cùng kích động.

“Đế Vương Lục! Đó là màu tinh khiết nhất trong số các loại ngọc bích, màu xanh lá cây hoàng đế! Ôi trời, tôi thực sự có thể nhìn thấy một sản phẩm tuyệt vời như vậy trong đời mình."

Giọng nói không biết phát ra từ đâu, cơ hồ gây kích động toàn trường, nháy mắt oanh động.

Vốn dĩ trong số các loại ngọc, hòa điền bạch ngọc thạch là loại có tính chất rắn chắc, bề ngoài trong suốt trơn bóng, tính chất ôn nhuận, ấm áp. Cùng với phỉ thúy Miến Điện, được xưng là hai loại ngọc nổi tiếng nhất trên thế giới. Trong số các loại ngọc, màu xanh hoàng đế là màu xanh lục quý nhất và hiếm nhất.

Ngay sau khi viên đá được cắt ra, nó đã xanh đến mức gần như lọt vào mắt của mọi người, lúc đó Tô Uẩn mới biết mình đã đúng, đồng thời cũng bắt đầu nghĩ đến cơ hội kinh doanh.

Ngay lập tức, nàng nhìn thấy sư phó nói chuyện với những người xung quanh, hình như có người đang gọi người đến, Tô Uẩn nhìn vẻ mặt của họ thì liền biết màu ngọc này rất tốt, nhưng cây to đón gió. Chưa nói đến việc nàng chỉ là một đứa trẻ, hiện giờ Đế Vương Lục phá kén ra tới, không biết sẽ chọc bao nhiêu người ghen tị, đỏ mắt.

Nàng không mất nhiều thời gian để nhìn thấy hai ông già tóc trắng đi tới, cả hai đều có vẻ mặt vô cùng phấn khích. Họ là những người quản lý chợ đổ thạch này. Họ bình thường đều không ra mặt, nhưng sự cám dỗ của Đế Vương Lục quá lớn.

Sau khi hai vị lão nhân đi tới, viên Đế Vương Lục liền được chuyển tới một sân nhỏ, Tô Uẩn với tư cách là chủ nhân của viên đá tự nhiên là cũng đi qua.

Khi Tô Uẩn đi đến hội trường, có khoảng hơn chục người đang đứng ở đây, tất cả đều là những cao thủ trong giới đổ thạch, dân trong nghề châu báu, kim hoàn đều đứng ở giữa sân chờ mong nhìn thao tác cắt của sư phó.

"Cô bé, cháu có chắc là muốn cắt nó xuống không? Có lẽ bề ngoài là màu lục đế Vương, nhưng bên trong lại chỉ là một viên đá. Nếu cháu để nó cho ta với giá hai triệu đô la thì sao?"

Một người đàn ông trung niên nhìn vào tảng đá trước mặt, thuyết phục Tô Uẩn. Anh ta đưa ra một mức giá khá hợp lý và công bằng. Quả thật có rất nhiều viên đá chỉ là một lớp ngọc trên bề mặt. Đến khi cắt ra hoàn toàn có khả năng là chẳng có gì.

Mặt Tô Uẩn không chút thay đổi, cực kỳ bình tĩnh nhìn dao cắt trước mặt, "Gia gia, ông giúp cháu cắt đi."