Ngày hôm sau, Tô Uẩn đã dậy từ sáng sớm, thu dọn ngăn nắp, mặc quần áo chỉnh tề, chỉ bởi vì Lý Huyền Vận bảo nàng sáng nay đến chỗ của hắn, hắn có chuyện cần nói, hơn nữa hôm nay nàng chính thức bái sư nhập môn.
“Tô Uẩn, mau lấy giúp tôi cái điều khiển lại đây một chút.” Sáng sớm thức dậy Dương Nguyệt Nguyệt đã nằm ườn trên sô pha xem TV, híp mắt lười biếng, sai Tô Uẩn đi lấy cái điều khiển cho cô nàng, cứ nghĩ rằng Tô Uẩn sẽ ngoan ngoãn đi lấy đến cho nàng, cũng chỉ là chuyện vặt không tốn sức gì. Nhưng hiện tại, Tô Uẩn làm gì phải nghe lời cô ta, cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, làm như không nghe thấy, bỏ đi làm việc của mình.
Thấy vậy, Dương Nguyệt Nguyệt trong lòng khó chịu cực kỳ, cầm lấy vật bên cạnh ném qua, kết quả là Tô Uẩn tránh được, là một chén trà bằng pha lê trong suốt. Đây là chén trà mà bà nội Tô ngày thường yêu nhất dùng để uống trà, bây giờ chỉ còn là những mảnh vỡ vụn trên mặt đất. Thanh âm cực kỳ vang dội, làm đám người kia lập tức tỉnh ngủ, còn có Dương Mai đang làm bữa sáng trong phòng bếp.
“Ai da, tiểu tổ tông, làm gì vậy, mới sáng sớm đã phá nhà rồi à?” Bà nội Tô chống quải trượng từ lầu hai chậm rãi bước xuống, mắt nhìn thấy chén trà pha lê đã vỡ trên mặt đất, có chút đau lòng, dù sao chén trà này bà vẫn luôn sử dụng nó. Bà gõ gõ quải trượng xuống đất, trừng mắt nhìn Tô Uẩn đứng đố diện Dương Nguyệt Nguyệt, hiển nhiên nghĩ rằng là do Tô Uẩn làm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Nguyệt Nguyệt co rúm lại, cực kỳ uỷ khuất, giống như người làm chuyện xấu không phải là cô ta. Bà nội Tô nhìn thấy vậy, lập tức mềm lòng, cầm quải trượng muốn gõ vào đầu Tô Uẩn, miệng không quên nói, “Tô Uẩn, ngươi nhìn xem ngươi đang làm gì, còn không mau nhặt mấy mảnh pha lê vỡ lên vứt thùng rác đi!”
Dương Nguyệt Nguyệt ở một bên bí mật làm ra biểu cảm vô cùng đắc ý, giống như chuyện đó rất đáng để ý. Tô Uẩn bình thản né cây quải trượng của bà nội Tô. Dương Mai lau khô nước trên tay mình, ngồi xuống nhặt mấy ảnh pha lê vỡ lên. Tô Uẩn vươn tay, kéo ổng tay áo của Dương Mai, không cho bà ngồi xuống nhặt mảnh vỡ lên.
“Ô…Chị dâu, xem ra Tiểu Uẩn đúng là muốn tạo phản….Chậc chậc chậc, nhìn mặt đất này…” Lúc này Tô Ngọc Liên cũng đi xuống, bước từng bước thong thả, giọng nói lại ra vẻ nói móc Tô Uẩn, có ý nói chính Tô Uẩn làm vỡ cái ly.
Cau mày, Dương Mai sờ sờ khuôn mặt Tô Uẩn, “Tiểu Uẩn, lần sau không được nghịch như vậy…”
Đúng, vẫn luôn là như vậy. Tô Uẩn nhìn mọi thứ trước mắt hết sức quen thuộc. Khi còn nhỏ, cô vẫn luôn gánh tội thay cho Dương Nguyệt Nguyệt và Tô Tiểu Bảo, hai người gây hoạ xong đều đổ hết lên người cô. Nhưng cô lại tự phong bế chính mình, không giải thích lời nào, chính vì vậy chỉ cần là chuyện xấu đều nghĩ tới cô.
Nhưng hiện tại cô không phải là cô lúc trước nữa, trong lòng cũng hiểu rõ một đạo lý, cứng rắn không được, bọn họ sẽ không tin cô, hiện giờ cô chỉ mới mười tuổi, vẫn là một tiểu loli, ưu điểm của loli là gì, đáng yêu! Vô tri! Đơn thuần!
“Hu hu, mẹ ơi, không phải con làm, là chị Nguyệt Nguyệt…,chị ấy…Chị ấy lấy cái ly ném vào con, con né được….Hu hu... thật sự…Thật sự không phải Tiểu Uẩn làm….” Khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay của Tô Uẩn vì uỷ khuất mà nhăn lại thành một cái bánh bao nhỏ, đôi mắt linh động mở to chứa đầy sương mù, lúc nói có chút sợ hãi liếc mắt nhìn trộm Dương Nguyệt Nguyệt một cái, sau đó quật cường cắn chặt đôi môi nhỏ của mình, hai tay nắm chặt góc váy, bộ dáng nhỏ nhắn này, nhìn qua cực kỳ đáng thương, dù là người cứng rắn đến đâu thì cũng mềm lòng.
Nháy mắt sắc mặt Dương Nguyệt Nguyệt đen lại.