Nghe tiếng khóc và những lời nói của Tô Uẩn, những người thường xuyên lấy đá ném nàng nhíu mày lại, chú hai Tô Kiến Quốc bước xuống dỗ dành Tô Uẩn, Tô Uẩn lúc này mới bỏ qua, đôi mắt to đỏ hoe nhìn mọi người trước mặt, trên mặt vẫn còn đọng lại nước mắt, thực sự làm người khác đau lòng.
Mẹ của Tô Uẩn, Dương Mai, tính tình tuy hiền lành nhưng không hề yếu đuối, con gái là do nàng dứt ruột sinh ra, sao nàng có thể để con gái mình bị người khác bắt nạt, lập tức chất vấn chị dâu tư Triệu Nhạc Hương, “Chị dâu, tại sao lại thế này?”
Triệu Nhạc Hương lập tức có chút chột dạ, quay đầu đi, “Hừ, là do Tiểu Uẩn nhà cô bắt nạt tiểu bảo nhà tôi.”
Thấy hai người gặp nhau là xích mích, Tô nãi nãi gõ gõ quải trượng xuống sàn nhà, “Được rồi được rồi, nhìn lại các ngươi xem giống cái dạng gì, Tết nhất không thể ngừng lại sao, còn ngươi nữa, Dương Mai, con gái lớn như vậy, bị đánh một chút liền đánh trả lại, tiểu bảo còn nhỏ, nếu đánh bị thương thì làm sao đây, đây là tôn tử, là bảo bối của ta.”
Nói xong cũng mặc kệ, đi vào phòng.
Nghe Tô nãi nãi nói, sau khi mọi người vào phòng thì Dương Mai vẫn còn đứng ở cửa, cực kỳ uỷ khuất, cúi đầu, nước mắt đọng lại trong hốc mắt, cố chấp không cho nước mắt rơi xuống. Tô Kiến Chương chưa bao giờ trái ý mẹ mình chỉ bước lại ôm Dương Mai vào ngực an ủi.
Tô Uẩn lôi kéo tay của mẹ mình, mặc kệ bà có tin hay không cũng nói ra lời hứa hẹn với bà.
“Mẹ đừng khóc, tương lai Tiểu Uẩn sẽ cho mẹ một cuộc sống thật tốt, tuyệt đối sẽ không bị người khác khi dễ.”
Nghe Tô Uẩn nói xong, Dương Mai rốt cục không nhịn được, ôm con gái vào ngực, thấp giọng nức nở. Từ trước đến giờ bà vẫn luôn là một nàng dâu tốt, vẫn luôn nhẫn nhịn, nhưng dù thế nào vẫn khiến mẹ chồng khó chịu, còn khiến cho mình và con gái chịu uỷ khuất, trước đây bà cũng không biết con gái mình luôn bị bắt nạt như vậy, bà là mẹ nhưng lại không làm được gì.
Điều chỉnh lại cảm xúc, Dương Mai với đôi mắt đỏ hoe mang theo Tô Uẩn bước vào cửa, lúc này trên b đã bày đầy đồ ăn, bọn họ đã dùng bữa xong, không hề có ý định chờ một nhà Tô Uẩn.
Vốn dĩ đây là bữa cơm gia đình mà Dương Mai đã bận rộn cả đêm để chuẩn bị, mà hai người Triệu Nhạc Hương và cô nhỏ (dì nhỏ) Tô Ngọc Liên thật sự đang ngồi chờ cơm, lúc này hai người Dương Mai và Tô Uẩn đang bị kẹt ở bên ngoài, người trong nhà không chờ được nữa bắt đầu ăn cơm, bầu không khí cực kỳ hoà hợp, hoàn toàn quên mất hai người Dương Mai và Tô Uẩn, giống như hai người không phải là người nhà này, những việc này ở kiếp trước Tô Uẩn trải qua khá thường xuyên, mỗi lần như vậy đều cắn răng nuốt vào bụng.
Lúc Dương Mai nắm lấy tay nhỏ của Tô Uẩn bước vào, người trong nhà chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó lại tiếp tục nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, không hề để ý tới Dương Mai, hoặc tiếp đón bà. Tình cảnh này làm mắt Dương Mai chua xót, nhưng bản thân vẫn kiên cường nhịn xuống, bởi vì bà thấy sự an ủi trong mắt chồng mình, sự ghét bỏ của Tô nãi nãi, và đứa con gái mà bà phải bảo vệ.
Ăn tết phải náo nhiệt ấm cúng, lại bị người nhà chèn ép quá đáng, Tô Uẩn cảm giác được cảm xúc trong lòng mẹ mình thay đổi, nắm chặt tay bà, truyền năng lượng cho bà, lại nhìn về phía khung cảnh ấm áp trên bàn cơm…