Trong phòng học chỉ có mười mấy sinh viên, mỗi người một chỗ. Lam Tĩnh Nghi ngồi ở hàng ghế thứ hai gần cửa, trước mặt là giá vẽ. Hôm nay học phác họa cơ thể người. Mọi người đều đang chờ người mẫu.
Màn được vén lên, người mẫu bước vào. Là một người mẫu người Pháp trẻ tuổi cao to, tóc vàng mắt xanh, dáng người rất đẹp. Lam Tĩnh Nghi nghe tiếng hít khí. Sinh viên nữ bàn luận xôn xao. Bởi vì là lần đầu tiên học phác họa cơ thể người thật nên có sinh viên nữ mặt đỏ bừng, muốn nhìn nhưng không dám, tay cầm bút run lên. Có mấy sinh viên nữ to gan thì nhỏ giọng cảm thán. Có vài câu bay vào tai Lam Tĩnh Nghi.
“Anh ấy thật lớn…”
“Nếu là bạn trai tôi thì tôi sướиɠ chết mất.”
Chỉ có Lam Tĩnh Nghi là vẻ mặt vẫn bình tĩnh, cầm bút trong tay, vừa ngẩng đầu tỉ mỉ quan sát người mẫu nam, vừa di chuyển bút trong tay. Mặt cô không hề có sự rụt rè xấu hổ mà rất tự nhiên ưu nhã lại nghiêm túc làm việc.
Cô bé tên là Jodie, người Mỹ huých cô một cái, “Lam, anh ấy thế nào?”
Lam Tĩnh Nghi nở nụ cười, “Không tệ.” Dứt lời thì lại cúi đầu vẽ tranh. Jodie nhỏ giọng nói với cô, “Anh ấy là sinh viên năm thứ hai, ngành kiến trúc, tên là Robert, người pháp, không phải người mẫu chuyên nghiệp. Làm người mẫu là đam mê lớn nhất của anh ấy. Vì anh ấy cao to đẹp trai nên có không ít nữ sinh viên theo đuổi. Lam, tối nay có muốn ở cùng anh ấy không. Ba người chúng ta?”
Cô bé người Mỹ nói khiến Lam Tĩnh Nghi thầm líu lưỡi. Cô bé này thật quá cởi mở, lại mời cô quyến rũ nam sinh viên xa lạ, lại còn muốn ba người ở cùng với nhau. Nhưng gan cô không lớn như thế. Jodie đâu biết rằng trong mắt cô Robert chẳng là gì cả. Bởi vì bên cạnh cô có ba nam sinh viên còn đẹp trai ưu tú hơn cả anh ta. Quan hệ giữa cô và bọn họ vượt xa sức tưởng tượng của mọi người. Ai mà nghĩ rằng cô yên yên lặng lặng, nhìn như cô gái cổ hủ lại có mối quan hệ cùng với ba anh em được.
“Có được không, Lam?” Jodie hỏi đầy chờ mong. Lam Tĩnh Nghi không nói gì, chỉ cười cười rồi lại quay lại vẽ tranh. Ngay lúc cô muốn bắt đầu vẽ vật nam tính thì cửa bị mở ra, một thiếu niên tuấn mỹ cao to tóc vàng xông vào.
Các sinh viên nữ vừa rồi còn nhìn Robert mộ cách say mê đều hô lên “Luật”, “Luật”, vẻ mặt đầy sùng bái. Nạp Lan Luật lại trưng ra bộ mặt tuấn tú lạnh lẽo, xách Lam Tĩnh Nghi lên như con gà con, đưa ra ngoài.
“A, cậu làm gì vậy?” Lam Tĩnh Nghi bị cậu kéo tới sân trường mới thả cô xuống. Cô đỏ mặt phản đối. Cậu có muốn cho cô sống ở trường nữa không? Với danh tiếng của Nạp Lan Luật ở trường, nếu biết cô và cậu có liên quan với nhau thì những ngày sau của cô sẽ chẳng dễ chịu gì.
“Làm gì à? Cô đang làm gì vậy? Dám nhìn người đàn ông khác ngoài ba người chúng tôi lõa thể hả? Nhìn còn chưa đủ, lại còn vẽ nữa. Chẳng lẽ ba chúng tôi không để cô nhìn đủ à?”
“Cậu cũng biết chúng tôi học vẽ người. Đây là nghệ thuật chứ không như cậu nghĩ.”
“Nghệ thuật…” Nạp Lan Luật nói, “Chẳng qua là lấy danh nghĩa nghệ thuật để làm chuyện dâʍ đãиɠ mà thôi. Nhìn coi, tất cả nữ sinh viên đều chảy nước miếng. Nếu bây giờ muốn bọn họ cởϊ qυầи thì chắc chắn bọn họ sẽ tranh nhau ấy chứ.”
“Nạp Lan Luật, cậu rất quá đáng.” Lam Tĩnh Nghi tức giận, “Đừng có dùng suy nghĩ lung tung của cậu mà áp lên người khác. Tôi muốn đi học.” Cô vừa mới quay người thì liền bị Nạp Lan Luật bắt trở lại.
“Tôi đi với cô.” Kết quả là, không phải Nạp Lan Luật đi học cùng cô mà là cô đi học cùng với cậu ta cả buổi sáng. Cậu không cho cô cơ hội bước vào lớp phác họa cơ thể người.
Nửa năm trước, Nạp Lan Luật, Nạp Lan Địch và Lam Tứ đều nhảy lớp, chuyển tới trường đại học Phong Nhã. Lam Tĩnh Nghi trở thành sinh viên. Cô học mỹ thuật tạo hình. Ba thiếu niên không chỉ là người điều hành tập đoàn Sang Thiên, Nạp Lan Địch còn nắm cổ phần của trường đại học Phong Nhã. Nói cách khác, bây giờ trường là sản nghiệp của Nạp Lan Địch.
Chương trình học của ba người họ rất thoải mái. Chỉ để lại một người ở công ty, đại đa số thời gian bọn họ đều trốn học. Nói là trốn nhưng thật ra là quang minh chính đại không tới trường nhưng không có ai dám quản bọn họ. Các giảng viên đều biết rằng họ đang làm việc cho nhà Nạp Lan. Ai dám quản người lãnh đạo trực tiếp của mình? Mỗi lần thi, ba người bọn họ đều chiếm vị trí nhất nhì ba. Có đôi khi Lam Tĩnh Nghi thật muốn biết bọn họ được tạo thành từ cái gì. Ông trời thật quá ưu ái bọn họ, cho bọn họ sự ưu việt như thế.
Nạp Lan Luật lái xe thể thao màu đỏ, Lam Tứ và Lam Tĩnh Nghi ngồi sau. Lam Tứ dịu dàng nâng cằm Lam Tĩnh Nghi lên, “Cô giáo giận à?” cho tới nay cậu vẫn quen gọi là cô giáo.
“Luật, có phải anh làm cô giáo giận không?”
Lam Tĩnh Nghi nói đầy tức giận, “Hôm nay chúng tôi học phác họa cơ thể người thật, Nạp Lan Luật lại chen vào giữa chừng. Cậu ta không chỉ không cho tôi học tiếp mà còn nói nghệ thuật là thứ tục tĩu.”
Nạp Lan Luật không cho là đúng nói, “Tứ, có biết anh vào thì thấy gì không? Người đàn ông già nua lông dài người nước ngoài đang lõa thể tạo dáng trên sân khấu. Bảo bối của chúng ta vừa nhìn vừa vẽ lại vật nam tính vừa xấu vừa thô của tên người nước ngoài già nua…”
“Nạp Lan Luật…” Lam Tĩnh Nghi nhịn không được kêu lên.
Lam Tứ cười nhạt, “Cô giáo, đừng giận, là Luật quá đáng. Luật, sao lại bắt cô giáo ra? Chuyện này sẽ khiến cô giáo mất mặt. Nếu là em thì sẽ tới đánh thẳng lên mặt người nước ngoài kia, để xem lần sau ông ta có dám vô liêm sỉ mà xuất hiện trước mặt cô giáo không…”
“Ha ha.” Nạp Lan Luật ngồi trước cười to, khóe môi Lam Tứ cũng đầy ý cười. Lam Tĩnh Nghi triệt để chịu thua. Cô phải làm sao để đối mặt với thiếu niên ác độc này đây?
“Đừng tức giận. Tôi thay mặt Luật xin lỗi cô.” Ngón tay Lam Tứ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, đặt môi lên, càng ngày càng nhiệt tình. Hai phiến môi mỏng cực nỏng không ngừng mυ'ŧ đôi môi cánh hoa của cô.
“Đừng như vậy, Lam Tứ…” lời của Lam Tĩnh Nghi bị thiếu niên nuốt vào bụng.
“Dừng lại.” Nạp Lan Luật phản đối, “Tứ, dừng làm phiền anh lái xe nha. Nếu không chúng ta đổi vị trí đi.” Lam Tứ buông Lam Tĩnh Nghi ra, ôm chặt cô vào ngực, “Được, anh hai, có thể tiếp tục lái xe của anh không?”
Lam Tĩnh Nghi giãy giụa một chút, tay Lam Tứ lại càng siết chặt hơn. Cô đành phải ngừng giãy, nhưng sắc mặt vẫn khó coi.
Lam Tứ cười nhìn cô, “Đừng nóng giận. Lớp học phác họa cơ thể người ngày mai sẽ tiếp tục, sẽ không để cô bỏ dở đâu.”
“Thật chứ?” Lam Tĩnh Nghi ngẩng đầu hỏi, liếc Nạp Lan Luật phía trước một cái.
“Ừ.” Lam Tứ gật đầu, “Luật, có đúng không?”
“Vâng.” Nạp Lan Luật đáp, “Bảo bối của chúng ta muốn trở thành họa sĩ, sao tôi lại chặn đường của cô được? Đúng không, bảo bối?” cậu ném cho cô một ánh mắt quyến rũ qua gương.
Lam Tĩnh Nghi ngoảnh mặt. Có quỷ mới tin lời bọn họ. Nhưng mong những gì họ nói là thật.
Xe vào công ty Sang Thiên. Bọn họ xuống xe. Có người phục vụ qua đỗ xe. Bọn họ cùng nhau lên phòng tổng giám đốc ở tầng ba mươi tám.
Mở cửa thì thấy Nạp Lan Dịch đang ngồi trước máy tính trên bàn làm việc. Thấy bọn họ vào thì mắt cậu hướng về phía Lam Tĩnh Nghi, “Mọi người đến rồi à?”
Đây là lần thứ hai Lam Tĩnh Nghi tới đây. Phòng làm việc này rất xa hoa. Nạp Lan Địch mặc Âu phục màu đen, ngồi trên ghế da rộng rãi trước bàn làm việc như một ông cụ non.
“Lại đây.” Nạp Lan Địch buông chuột ra, nhìn Lam Tĩnh Nghi. Lam Tĩnh Nghi chần chừ một chút rồi đi tới thì bị Nạp Lan Địch kéo lên ngồi trên đùi cậu.
Hai tay Nạp Lan Địch vòng qua cô, ngón tay vén tóc cô ra sau tai, hô hấp nhẹ nhàng phả vào bên tai cô, “Hôm nay ở trường có ngoan không?” giọng cậu trầm thấp. Tuy mặt đẹp như thiếu niên bước ra từ thế giới cổ tích nhưng lại nói với cô như cô bé mấy tuổi vậy.
Mặt Lam Tĩnh Nghi ửng đỏ. Từ trước đến nay cô đều sợ hãi thiếu niên như ma vương này. Cô không nói gì, chỉ cúi thấp đầu, tóc vừa được cậu vén lại lại buông xuống.
Nạp Lan Luật nói, “Hôm nay bọn họ…”
“Luật.”
“Nạp Lan Luật.”
Là tiếng Lam Tứ và tiếng Lam Tĩnh Nghi hô lên đầy hoảng sợ. Nạp Lan Địch nhìn Lam Tứ rồi lại nhìn Nạp Lan Luật, “Luật, có chuyện gì?” Nạp Lan Luật nhún vai, “Không có gì, Địch.” Nói rồi cậu nháy mắt với Lam Tĩnh Nghi.
Lam Tĩnh Nghi thở phào nhẹ nhõm. Nạp Lan Địch nắm cằm cô, “Ở trường có ngoan không?”
“Có.” Lam Tĩnh Nghi gật đầu như một cô bé biết nghe lời.
“Anh, hôm nay mệt chết rồi nhỉ. Ai bảo anh là tổng giám đốc còn em và Tứ là phó tổng chứ. Vậy nên anh luôn phải ở công ty nhiều hơn.”
“Đấu thầu ở Hoàn Á sao rồi? Còn có đám phán với tập đoàn INS thế nào?” Lam Tứ hỏi.
“Đều tốt.” Nạp Lan Địch nói. Nạp Lan Luật và Lam Tứ liếc nhìn nhau, cùng nói, “Vậy thì thật là cực khổ.” Lam Tứ nói lời từ đáy lòng.
“Để bảo bối giúp anh thư giãn.” Nạp Lan Luật nói. Nạp Lan Địch cũng không lên tiếng trả lời, chỉ nhìn Lam Tĩnh Nghi. Biểu tình như vậy rõ ràng là đã ngầm đồng ý.
“Thư giãn thế nào?” cô hơi lắp bắp.
“Dùng miệng để thỏa mãn Địch.” Lam Tứ nhẹ giọng nói. Nạp Lan Địch nhìn Lam Tĩnh Nghi, “Cô tự làm hay để tôi làm?”
Lam Tĩnh Nghi quỳ gối giữa hai chân Nạp Lan Địch. Tay nhỏ bé chuyển qua giữa hai chân cậu. Nơi đó đã căng cứng. Cô nhẹ nhàng xoa, mở khóa quần, kéo quần tam giác xuống, cự long thô dài giữa hai chân cậu nhanh nhẹn nhảy ra. Tay nhỏ bé của Lam Tĩnh Nghi cầm lấy nó, môi liếʍ đỉnh của nó. Rồi cô ngậm toàn bộ đỉnh phân thân vào miệng, liếʍ mυ'ŧ.
Hơi thở của thiếu niên dồn dập nhưng sắc mặt vẫn như thường. Lúc Lam Tĩnh Nghi ngậm vào thì cậu dùng tay nhấn đầu cô, để vật thô to đi hoàn toàn vào miệng cô. Lam Tĩnh Nghi khó chịu ho khan, rồi tiếp tục ra sức liếʍ mυ'ŧ. Tay linh hoạt xoa nắn vật thô to của cậu, vừa dùng miệng ngậm ngọc hoàn phía dưới.
Hô hấp của Nạp Lan Địch nặng hơn một chút, nắm lấy cằm của cô, đẩy vật thô to thẳng vào miệng cô, không ngừng ra vào.
Lam Tĩnh Nghi phát ra tiếng rêи ɾỉ.
“Tiểu yêu tinh này, càng ngày càng hấp dẫn.” Nạp Lan Luật sớm bị hành động của Lam Tĩnh Nghi làm căng thẳng. Lam Tứ cũng không ngoại lệ, cự long giữa hai chân đã ngẩng cao đầu.
Lam Tứ nói, “Có dâʍ đãиɠ thì cũng chỉ dâʍ đãиɠ với ba người chúng ta. Cô ấy càng mẫn cảm càng dâʍ đãиɠ thì càng chứng minh cách giáo dục của chúng ta có hiệu quả.”