Đào Thoát

Chương 75

Hiệu trưởng vừa vào cổng trường Lam Sơn thì thấy hai khuôn mặt vô cùng đẹp trai. Ông sợ run rồi nở nụ cười lấy lòng, “Nạp Lan Địch, Nạp Lan Luật, chào các em, chào các em. Có phải là chuẩn bị đi học lại không? Tôi sẽ đi sắp xếp ngay.”

Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật hơi cúi người, xem như là chào hỏi. Nạp Lan Địch không nói gì. Nạp Lan Luật nói, “Hiệu trưởng không cần phí tâm. Sợ rằng chúng em sẽ không đến Lam Sơn nữa đâu. Chúng em sẽ nhảy lớp, tới học trường đại học Phong Nhã.”

“À, à.” Hiệu trưởng à mấy tiếng, “Rất tốt, rất tốt. Với trí thông minh của các em thì hoàn toàn có thể. Nhưng mất đi học sinh ưu tú như thế thật là một tổn thất lớn của trường Lam Sơn.”

“Hiệu trưởng quá khen.” Mặt Nạp Lan Địch không chút thay đổi, nói.

“Đúng rồi, cô giáo Lam dạo này có khỏe không? Cô ấy đang làm ở trường Lam Sơn tốt như thế sao lại xin nghỉ. Bây giờ lớp của cô ấy quả thực rối tinh rối mù, thật làm cho tôi đau đầu. Nếu các em gặp cô giáo Lam thì hãy thay tôi nói với cô ấy là lúc nào Lam Sơn cũng hoan nghênh cô ấy trở lại.” Trên mặt hiệu trưởng là biểu hiện tiếc nuối.

Nạp Lan Địch nhếch môi, “Cô ấy rất tốt, cám ơn hiệu trưởng đã quan tâm. Nhưng cô giáo Lam vừa xin nghỉ nên chưa muốn về lại trường Lam Sơn, sau này cũng không có ý định này.”

“À…” mặt hiệu trưởng lộ vẻ xấu hổ.

Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật cúi người một chút rồi xoay người rời đi.

Hiệu trưởng vội vàng nói, “Có phải các em tới có chuyện gì không? Sao lại đi rồi? Nếu tôi có thể giúp thì cứ nói.”

Nạp Lan Luật nhướng mày, “Chúng em đã xong việc rồi, hẹn gặp lại hiệu trưởng.” Dứt lời, hai thiếu niên một trước một sau bước ra ngoài.

Một đám nữ sinh vẫn nhướng cao cổ nhìn bọn họ bên này, chảy nước miếng với bóng lưng cao to của hai thiếu niên giống như hoa si. Hiệu trưởng đi tới, nhíu mày, “Còn không mau vào lớp?”

Các nữ sinh tan đi như đàn chim nhỏ, còn lại vài người to gan coi lời hiệu trưởng như gió thoảng bên tai, vẫn nhìn chằm chằm vào hướng Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật rời đi.

Hiệu trưởng lắc đầu, vừa định rời đi thì nghe một nữ sinh nói, “Oa, thật đẹp. Thật nhớ thời gian bọn họ còn học ở đây, ngày nào cũng được thưởng thức sắc đẹp của bọn họ.”

“Thật là ngốc,” một người khác nói, “Bọn họ rất đẹp, còn lợi hại hơn cả lão đại xã hội đen đấy. Nghe nói lần này bọn họ tới để hỏi những bạn cùng lớp cùng một câu hỏi. Ai đi ra cũng đều sợ run. Hỏi họ là có chuyện gì thì bọn họ đều không nói, giống như đã được huấn luyện rồi vậy. Thật hâm mộ khi có thể đến nhìn họ gần như vậy, lại còn được nói chuyện với bọn họ nữa.”

“Oa, thật đáng chờ mong…” lại là một nữ sinh bày ra bộ dạng hoa si.

Hiệu trưởng lại lắc đầu lần nữa, đi về hướng ký túc xá.

Nạp Lan Luật khởi động xe. Chiếc xe kêu một tiếng. Nạp Lan Địch mở cửa xe định đi vào thì thấy một chiếc xe màu trắng có rèm dừng ở cổng trường, Hàn Phong bước xuống xe.

Hai thiếu niên cùng quay đầu nhìn anh. Hàn Phong đến gần, đối mặt với bọn họ.

Thật không ngờ nhanh đến thế. Lòng anh run lên nhưng không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Nạp Lan Luật và Nạp Lan Địch nhìn chằm chằm vào mặt anh, dường như đang quan sát nét mặt của anh.

Sau, hai thiếu niên hơi cúi người với anh, vừa kiêu căng vừa lạnh nhạt rồi mở cửa xe bước vào. Xe lao qua mặt Hàn Phong.

“Oa, thật đáng chờ mong…” lại là một nữ sinh bày ra bộ dạng hoa si.

Hiệu trưởng lại lắc đầu lần nữa, đi về hướng ký túc xá.

Nạp Lan Luật khởi động xe. Chiếc xe kêu một tiếng. Nạp Lan Địch mở cửa xe định đi vào thì thấy một chiếc xe màu trắng có rèm dừng ở cổng trường, Hàn Phong bước xuống xe.

Hai thiếu niên cùng quay đầu nhìn anh. Hàn Phong đến gần, đối mặt với bọn họ.

Thật không ngờ nhanh đến thế. Lòng anh run lên nhưng không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Nạp Lan Luật và Nạp Lan Địch nhìn chằm chằm vào mặt anh, dường như đang quan sát nét mặt của anh.

Sau, hai thiếu niên hơi cúi người với anh, vừa kiêu căng vừa lạnh nhạt rồi mở cửa xe bước vào. Xe lao qua mặt Hàn Phong.

Hàn Phong bước đi, không biểu lộ gì đi về phía phòng giáo viên.

Tàng Hành.

Hai thiếu niên mặc một bộ quần áo thoải mái ngồi trên thảm lông, chân gác lên bàn trà, tư thế tùy ý nhưng lại đậm vẻ lười biếng cao quý. Trên bàn trà bày rượu vang quý nhất, hai thiếu niên cầm ly thủy tinh tự rót tự uống.

Trên vách tường là một cảnh tượng rõ ràng, trong không gian tràn đầy thanh âm da^ʍ mỹ. Ánh mắt hai thiếu niên dán chặt lên màn hình, nhẹ bau mày lo lắng, rượu vang chảy vào miệng họ từng ly một.

Trên màn hình là một người phụ nữ tinh tế xích͙ ɭõa đang bị hai thiếu niên cao to đẹp trai cùng nhau chơi đùa. Hai thiếu niên đều cao to khôi ngô, vật nam tính thô to như cự long. Vật nam tính thô to của họ cùng chen vào mật huyệt của người phụ nữ, cuồng bạo ra vào.

Cả phòng tràn ngập tiếng vang đầy nɧu͙© ɖu͙© và tiếng người phụ nữ rêи ɾỉ.

“Cô ấy đi đâu?” Thiếu niên tóc vàng đổ rượu vào miệng, thở dài một tiếng. Một tay cậu chống trên mặt đất, hai chân khoang lại, tóc vàng xõa tung. Vật nam tính đã ngẩng cao đầu.

“Với tính cách của cô ấy thì sẽ không đi tìm ai cả, chỉ trốn ở một chỗ khiến chúng ta không tìm được cô ấy. Hôm nay tới Lam Sơn không thu hoạch gì cả, thật ra em và anh đều đã rõ ràng.” Nạp Lan Địch bưng ly rượu lên, kề vào môi, đôi mắt sâu đen nhìn vào màn hình. Hai thiếu niên trên màn hình đang cùng phóng thích trong cơ thể người phụ nữ. Thân thể người phụ nữ run lên, hoa huy*t không ngừng chảy ra chất lỏng màu trắng. Gân xanh trên thái dương thiếu niên nhảy lên mấy cái.

Mắt Nạp Lan Địch chợt sáng lên, “Địch, có khi nào cô ấy ở chỗ Hàn Phong không?”

Nạp Lan Địch liếc cậu, “Em nói xem.”

Nạp Lan Luật lắc đầu, “Không đâu. Nhất định cô ấy biết người đầu tiên chúng ta nghi ngờ là Hàn Phong nên sẽ không ngốc như thế. Cô ấy có thể đi đâu được nhỉ?”

Nạp Lan Địch nắm chặt ly rượu, “Để Jack đi thăm dò đi. Cô ấy vẫn ở trên Trái Đất, không tin không tìm được cô ấy.”

Nạp Lan Luật gật đầu, “Là lúc Jack nên ra tay rồi.” Dứt lời, cậu tua lại hình ảnh trên mà hình. Hai thiếu niên đang cùng đưa vật nam tính vào hoa huy*t chật hẹp của người phụ nữ, cùng ra vào. hoa huy*t nho nhỏ bị cự vật mở lớn, ra vào, cảnh này khiến huyết mạch người ta sôi sục.

Hô hấp Nạp Lan Luật không ổn định, thở dốc dồn dập, “Anh, mới đó mà em đã muốn cô ấy…”

Mắt Nạp Lan Địch cũng nhìn màn hình chăm chú, ngón tay dần dần nắm chặt, “Cô ấy không thoát khỏi chúng ta đâu. Luật, chúng ta sẽ tìm thấy cô ấy nhanh thôi.”

Lam Tĩnh Nghi đang bận rộn trong phòng bếp. Nồi nước đang sôi trào, hương thơm tỏa ra. Cô bỏ củ cải, đậu hũ đã cắt thành từng miếng từ từ vào nồi canh rồi dùng thìa nếm thử, hài lòng gật đầu.

Cô mặc váy ngủ màu hồng phấn cổ tròn, có in hình hoạt hình. Váy ngủ rộng thùng thình. Đây là Hàn Phong mua cho cô, vừa bảo thủ vừa đáng yêu. Cô mặc vào không thấy bụng mà lại khiến trông cô càng xinh xắn hơn, vừa quyến rũ vừa đáng yêu.

Canh đã được nên cô bắc xuống thì nghe thấy tiếng cửa phòng khách mở. Cô chạy ra ngoài, Hàn Phong đang đổi giày trước cửa. Cô thấy anh nở nụ cười dịu dàng nhưng giữa hai hàng lông mày lại lộ ra sự lo lắng.

Hàn Phong nghe thấy tiếng thở dốc của mình. Lam Tĩnh Nghi vẫn đang mυ'ŧ môi anh như một tiểu yêu tinh ngây thơ. Trên người cô là hai khí chất tương phản nhau khiến không ai có thể kiềm chế được. Nhũ phong cô đã nở rộ dưới tay anh, đóa hồng mai cứng rắn ma sát vào ngón tay anh khiến anh thiếu chút nữa thì không khống chế được.

Hàn Phong đẩy cô ra, nhẹ nhàng rút tay khỏi người cô.

“Lại làm loạn rồi.” Anh hừ nhẹ nhưng trong giọng nói không hề có sự trách cứ.

Lam Tĩnh Nghi cười tươi như hoa. Mấy ngày qua cô như một đứa trẻ chưa lớn trong mắt anh, vừa như một tiểu yêu tinh.

“Học trưởng, anh xem này.” Cô xốc váy ngủ của mình lên, Hàn Phong cúi đầu. Anh cẩn thận nhìn bụng cô, nó đã hơi nổi lên nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô.

Hành động của cô rất tự nhiên, không hề làm dáng cũng không hề thấy xấu hổ. Cô như một người mẹ tràn đầy kiêu ngạo và vui mừng cho anh thấy sự thay đổi của cơ thể mình.

Cô xốc áo ngủ lên khiến anh có thể nhìn thấy nhũ phong của cô. Đóa hồng mai mềm mại vừa được anh xoa nên vẫn đứng thẳng đầy kiêu ngạo. Nhũ phong mềm mại trắng nõn vì mang thai nên càng trở nên đẫy đà động lòng người.

Yết hầu Hàn Phong trượt một cái. Anh chặn ý nghĩ không trong sáng của mình lại, nhẹ nhàng vươn tay xoa bụng cô như một người ba đang chờ mong con mình chào đời.

“Nó có động đậy không?”

Lam Tĩnh Nghi gật đầu, “Có.”

Kỳ thực Hàn Phong biết thai còn chưa động nhưng nghe Lam Tĩnh Nghi khẳng định như thế thì trong lòng anh lại dâng lên cảm giác ngọt ngào, tựa như đứa bé trong bụng cô có mối huyết thống với anh. Anh cũng chờ mong tiểu bảo bối chào đời.

Lam Tĩnh Nghi đè tay anh lại để lòng bàn tay anh áp lên bụng mình.

Hàn Phong cố nói lảng, “Sao thơm thế? Em làm gì vậy? Không ngờ Lam Tĩnh Nghi hậu đậu thế mà có tay nghề tốt vậy đấy.”

“Bây giờ học trưởng mới biết à.” Lam Tĩnh Nghi hờn dỗi, toát ra vẻ phong tình khác thường, “Em nấu canh, vừa ngon lại nhiều dinh dưỡng. Anh nếm thử xem.” Dứt lời, cô chạy vào phòng bếp, muốn cho anh thử tay nghề của mình.

Hàn Phong không động đậy, chỉ yên lặng nhìn cô. Khóe môi anh có chút cay đắng. Nếu thời gian có thể dừng lại tại giờ phút này thì thật tốt.