Hai thiếu niên chậm rãi ưu nhã dùng bữa, bên cạnh là Lam Tĩnh Nghi xích͙ ɭõa. Mà hoa huy*t của Lam Tĩnh Nghi bị bọn họ ác ý nhét chân giò hun khói ướp lại vào. Hạ thân cô khổ sở thừa nhận sự dằn vặt của người khác mà bọn họ vẫn có thể dùng bữa. Thật sự là vô cùng biếи ŧɦái.
Cuối cùng bọn họ cũng ăn xong. Nạp Lan Luật lấy từ trên giá áo xuống một cái váy ngắn bằng lụa. Nạp Lan Địch ôm cô, mở hai tay của cô ra. Lam Tĩnh Nghi không thể đứng vững bởi trong hạ thân cô là vật thô to khiến cô không thể khép chân lại được.
Nạp Lan Luật giúp cô mặc áo ngực, rồi mặc váy vào. Váy chỉ ngắn đến đầu gối. Bọn họ cũng chưa mặc tiết khố cho cô.
Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhàng hít một hơi. Cô thực sự rất khó chịu nhưng không muốn cầu xin bọn họ.
“Sắp có khách tới, nên cô phải ngoan ngoãn đấy.” Nạp Lan Địch dùng ngón tay chải tóc cho cô. Nạp Lan Luật nhéo nhéo khuôn mặt hồng hào của cô, “Bảo bối, tôi và Địch tặng cô một thứ. Đoán xem là gì nào?” Cậu nháy mắt với cô.
Lam Tĩnh Nghi ngoảnh mặt sang một bên. Dù bọn họ có tặng cái gì thì cô cũng không có hứng thú. Dứt lời, Nạp Lan Luật đã xoay người ra khỏi cửa. Nạp Lan Địch buộc tay cô lại, ôm cô vào lòng.
Nhìn từ chính diện thì chỉ thấy bọn họ vô cùng thân mật mà ái muội. Nạp Lan Địch nắm cằm cô, khiến cô nhìn vào cậu, bắt đầu mυ'ŧ lấy đôi môi cánh hoa của cô.
“Thoải mái không?” Cậu vừa cắn môi cô vừa hỏi những lời ái muội. Lam Tĩnh Nghi hơi giãy giụa, quay mặt qua một bên nhưng lập tức bị cậu xoay lại. Cậu dùng lực khiến cằm cô đau đớn.
“Tôi hỏi cô có thoải mái không?” Đôi mắt hẹp dài tối sầm lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm. Lam Tĩnh Nghi bị ép phải nhìn cậu, “Cô có nghe không?”
Đôi mắt đang nhìn cô chằm chằm trở nên lạnh lùng hơn, “Cô nói đi.” Giọng của cậu không nhanh không chậm nhưng lại khiến cô rùng mình một cái. Cậu cúi người, cắn môi cô.
Thân thể cô co quắp một chút, đau đớn truyền tới từ môi, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ hòa lẫn với cảm giác khác. Hẳn là do đau và du͙© vọиɠ tạo nên. Nụ hôn của cậu thô bạo như là trừng phạt cô.
Lúc Nạp Lan Luật đi tới thì liền nhìn thấy cảnh này. Cậu không vào một mình mà còn có một người nữa. Người đó theo cậu vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì ngây người, trên mặt xuất hiện cảm xúc phức tạp.
“Bảo bối, quà của cô tới rồi. Có muốn xem là gì không?” Nạp Lan Luật nói.
Nhưng Nạp Lan Địch không cho cô cơ hội nhìn. Một tay cậu cố định sau đầu cô, cuồng dã gặm cắn đôi môi cánh hoa của cô. Trong không khí lan tràn mùi vị của tìиɧ ɖu͙© khiến người ta nhìn thấy mà cổ như thít chặt lại, hô hấp dồn dập.
Một lúc lâu sau cậu mới buôn cô ra. Cô nhẹ thở gấp, quay đầu đi, vừa vặn đối diện với ánh mắt của người kia.
Cô giật mình, trên mặt xuất hiện sự xấu hổ, “Ngưu…Ngưu Đại Tề?”
“Cô giáo.” Mặt Ngưu Đại Tề cũng hơi đỏ lên nhưng cậu vẫn cung kính cúi người chào.
“Sao em lại ở đây?” Cô hỏi. Lúc này Ngưu Đại Tề xuất hiện ở đảo Trục Lãng khiến cô thấy rất quỷ dị.
“Em…” Ngưu Đại Tề nhìn Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật.
“Bảo bối, cậu ta chính là quà của tôi và Địch dành cho cô. Từ nay trở đi, Ngưu Đại Tề sẽ là cận vệ của cô, phụ trách bảo vệ sự an toàn của cô suốt hai mươi bốn giờ.”
Cô kinh ngạc quay đầu lại, khóe môi Nạp Lan Địch xuất hiện ý cười.
“Tôi không cần người bảo vệ gì cả. Sự an toàn của tôi không cần các cậu phải lo. Tôi chỉ là một cô giáo nho nhỏ, không ai hại tôi đâu. Ngưu Đại Tề, hẳn là giờ này em nên ở trên lớp, sao lại đồng ý với yêu cầu này của bọn họ?”
Trong mắt Ngưu Đại Tề xuất hiện sự lo lắng. Cô giáo nói như thế sẽ chọc giận bọn họ.
“Cô cần hay không là do chúng tôi định đoạt.” Nạp Lan Luật nói, “Hơn nữa Ngưu Đại Tề hoàn toàn tự nguyện, không liên quan gì tới tôi và Địch.”
Lam Tĩnh Nghi nhìn Ngưu Đại Tề. Cậu nói, “Cô giáo, là em tình nguyện làm bảo vệ cho cô. Bọn họ không ép em.”
Lam Tĩnh Nghi bau mày, “Vì sao?” Chẳng lẽ cậu không biết chuyện này? Sao lại nhận lời họ?
“Không vì gì cả. Đời này Ngưu Đại Tề tình nguyện làm bảo vệ của cô giáo.”
“Cậu…”
“Ngưu Đại Tề, sau này khi tôi và Địch không ở đây thì cậu phải làm bảo mẫu và bảo vệ cho cô giáo, luôn luôn chăm sóc cô ấy, bảo vệ cô ấy, không được phạm một sai lầm nhỏ nào. Hơn nữa khi ở cạnh cô ấy thì không được coi mình là đàn ông. Cậu chỉ là nô ɭệ của cô ấy, hiểu chưa?” Nạp Lan Luật nói.
“Vâng, thưa chủ nhân.” Ngưu Đại Tề cúi đầu.
Lam Tĩnh Nghi quả thực không thể tin được. Trong ấn tượng của cô thì Ngưu Đại Tề là cậu bé cao lớn thô kệch, lỗ mãng lại cực kỳ không an phận. Nhưng bây giờ cậu lại phục tùng Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật một cách không bình thường, thậm chí còn gọi bọn họ là chủ nhân, mà chính mình lại cam tâm tình nguyện làm nô ɭệ của cô.
Rốt cuộc là có chuyện gì? Cậu bị cái gì kích động sao? Hay là Nạp Lan Luật và Nạp Lan Địch đã dùng thủ đoạn hèn hạ gì với cậu?
Đang suy nghĩ thì cô cảm thấy tay Nạp Lan Địch đã đi vào trong váy cô, dưới góc nhìn của Ngưu Đại Tề thì không thấy được. Ngón tay cậu dò vào hoa huy*t cô, nơi đó đã ướt đẫm. Ngón tay cậu làm mưa làm gió trong đó.
Thân thể của cô bị gây rối. Cô cắn chặt môi, sợ Ngưu Đại Tề sẽ nhìn thấy sự thay đổi của mình. Nạp Lan Địch đã bắt được đầu của cái chân giò hun khói, bắt đầu mô phỏng theo động tác chạy nước rút, đẩy mạnh rút ra cái chân giò hun khói trong hoa huy*t của cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Tĩnh Nghi hơi vặn vẹo. Cô cắn chặt môi nhưng không ngăn được tiếng rêи ɾỉ.
“A~~~~~” lúc này, chưa bao giờ cô xấu hổ như thế. Cậu lại dám đối xử như thế với cô trước mặt Ngưu Đại Tề, mà cô thì như một con thú cái động dục, không cảm thấy xấu hổ mà phát ra tiếng gọi dâʍ đãиɠ. Hơn nữa còn là trước mặt học sinh của mình. Mà theo góc nhìn của Ngưu Đại Tề thì không thấy được động tác mờ ám của Nạp Lan Địch phía dưới.
Cô biểu hiện vô cùng dâʍ đãиɠ trước mặt học sinh của mình.
Ngưu Đại Tề trố mắt đứng đó, ánh sáng phức tạp hiện lên trong mắt. Trên mặt cậu xuất hiện biểu tình ẩn nhẫn thống khổ. Nạp Lan Địch bắt đầu tăng nhanh tốc độ. Chân gió hun khói thô to không ngừng mở rộng hoa huy*t của cô, chen vào chỗ sâu nhất trong cô.
Kɧoáı ©ảʍ không ngừng đánh úp cô.
“A~~~” “A~~~” kɧoáı ©ảʍ xen lẫn đau đớn khiến cô không nhịn được mà quay đầu cắn lên vai cậu, thân thể không ngừng chuyển động theo động tác của cậu.
Rốt cuộc cậu cũng khiến cô đạt cao trào. Chân giò hun khói được rút ra, một cỗ mật dịch nóng bỏng tưới lên ngón tay Nạp Lan Địch. Cô xụi lơ trong lòng cậu.
Nạp Lan Địch rút tay ra khỏi váy cô. Ai cũng có thể thấy rõ trên ngón tay thon dài dính đầy mật dịch, nhỏ giọt xuống từ tay cậu, gợi cảm mà mị hoặc.
Cô nhắm mắt lại thở dốc, không dám nhìn Ngưu Đại Tề. Ngưu Đại Tề đứng ngẩn ngơ tại chỗ như bị choáng váng. Trên mặt của cậu có thống khổ, yết hầu không ngừng lên xuống.
Nạp Lan Luật đi tới, “Anh, cô ấy thật hoang dã.” Nạp Lan Địch lắc đầu, nhìn bả vai bị Lam Tĩnh Nghi cắn chảy máu. Cậu nhẹ nhàng cười, ném chân giò hun khói trong tay xuống.
Chân giò hun khói lăn nhanh đến bên chân Ngưu Đại Tề. Trên đó còn dính đầy mật dịch ái muội và dịch thể không rõ khiến người ta mơ màng.
“Nhặt lên giúp tôi.” Nạp Lan Địch lạnh giọng ra lệnh.
Ngưu Đại Tề cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái chân giò hun khói. Lúc lâu sau cậu mới cúi người xuống, động tác thong thả nhưng mất rất nhiều sức. Ngón tay cậu chạm vào nó thì run lên, toàn thân xẹt qua cảm giác đau đớn. Rốt cuộc cậu cũng cầm lấy nó, dịch thể dính phía trên khiến cậu như tan nát.
Cậu bước từng bước nặng nề lên phía trước, đưa chân giò hun khói cho Nạp Lan Luật. Nạp Lan Luật mở bai rượu vang trên bàn, đổ lên cái chân giò hun khói rồi đưa cho Nạp Lan Địch.
Tay Nạp Lan Địch lại luồn vào váy Lam Tĩnh Nghi lần nữa, đưa chân giò hun khói vào cơ thể cô.
“A…” thân thể vô lực của Lam Tĩnh Nghi động một cái rồi co giật. Cô cảm giác được đau đớn từ hạ thân, bị nhét đầy thật khó chịu, hoàn toàn bị dị vật xâm chiếm khiến cô muốn lập tức đẩy nó ra.
Cô thở dốc một lúc, miễn cưỡng lấy tinh thần nói với Ngưu Đại Tề, “Ngưu Đại Tề, nếu muốn đi thì bây giờ em liền ra ngoài ngay lập tức đi. Nếu bây giờ không đi, sau này em sẽ hối hận…”
“Cô giáo, em không đi đâu…” giọng Ngưu Đại Tề khàn khàn khác thường.
Lam Tĩnh Nghi nghe thấy giọng cậu khác thường. Bất kể người đàn ông bình thường nào nhìn thấy cảnh này sẽ không thể thờ ơ, huống chi Ngưu Đại Tề là thiếu niên tràn trề nhiệt huyết. Lam Tĩnh Nghi khó khăn vùi mặt vào ngực Nạp Lan Địch.
Nạp Lan Luật quỳ xuống cạnh bọn họ, vén tóc của cô lên hôn, sau đó hôn lên gò má, sau tai, cổ của cô. Nạp Lan Địch cũng không an phận, cách lớp quần áo xoa lên nhũ phong của cô.
Hai thiếu niên không kiêng nể gì mà chơi đùa cô.
“Đừng…ở đây…” Lam Tĩnh Nghi nhẹ giọng cầu khẩn. Sao bọn họ lại làm vậy trước mặt Ngưu Đại Tề? Sao bọn họ lại khiến cô khó xử như thế. Cho dù cô vô cùng rõ ràng rằng mình là nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© của bọn họ nhưng để người khác thấy lại là chuyện khác.
“Cậu đứng đây.” Nạp Lan Luật ra lệnh với Ngưu Đại Tề. Nạp Lan Địch đã ôm Lam Tĩnh Nghi vào phòng tắm.