Hắn cuối cùng cũng đem khăn tay ở giữa hai chân cô lấy ra, trên khăn tay màu trắng dính đầy hỗn hợp kí©ɧ ŧìиɧ của nam nữ, hơn nữa phần lớn chiếc khăn tay là bị thủy dịch Lam Tĩnh Nghi làm ẩm ướt.
Chàng trai cẩn thận đem nó xếp lại cất vào túi quần, hành động này rơi vào mắt Lam Tĩnh Nghi làm cho cô không khỏi đỏ mặt tía tai.
Lam Tứ ôm lấy cô, mặt lại qυầи ɭóŧ cho cô, sau đó lại cẩn thận mặc áo khoác giúp cô. Toàn thân Lam Tĩnh Nghi vẫn bủn rủn vô lực, hạ thể như bị cái gì đó nhét vào vừa khó chịu vừa đau đớn.
“Kéo khóa quần lên giúp tôi, cô giáo” chàng trai vỗ vỗ gò má cô, nhẹ giọng ra lệnh, máy ảnh trong tay hắn đã ghi lại hàng loạt tội chứng của cô, thật sự là rất châm chọc.
Lam Tĩnh Nghi cúi đầu, hình ảnh dưới quần hắn đập vào mắt cô, khóa quần hắn mở rộng , qυầи ɭóŧ bị kéo xuống dưới mông, nam căn thô to màu tím đậm đứng vững, vẫn giống như con rắn lớn mãnh liệt dâng trào.
Cô vội vã nghiêng mắt nhìn đi chỗ khác, giống như đã nhìn thấy cái gì không nên nhìn vậy, hai gò má cô nóng lên.
Chàng trai đè lại bả vai cô, ép buộc cô quỳ xuống, hắn nắm lấy cằm cô nâng lên, để cho tầm mắt của cô nhìn thẳng vào cự long dưới quần hắn.
“Xấu hổ? Mới nhìn một cái đã đỏ mặt, vậy lúc nãy nó cuồng cắm vào tiểu huyệt mẫn cảm của cô thì sao, là ai kêu lớn tiếng như vậy, giống như da^ʍ phụ, bây giờ lại còn xấu hổ như thế, cứ như là tiểu xử nữ chưa biết sự đời “
Đầu Lam Tĩnh Nghi bị ép ngước lên , sắc mặt có chút tái nhợt, mà côn th*t của chàng trai lại treo ngay ở phía trên, cự thú thô to màu tím kia ở ngay trước mắt cô lay động, làm cho ánh mắt cô không biết trốn đi đâu.
“Nó có lớn hay không?”Chàng trai nắm phía dưới cằm cô hỏi.
Lam Tĩnh Nghi cắn môi không đáp.
“Trả lời tôi” chàng trai hơi khom người xuống, kéo cằm cô về phía trước, môi của cô chạm vào đỉnh cự long nóng bỏng, cô muốn tránh ra nhưng lại không có cách nào nhúc nhích.
“Khó trả lời như vậy sao, thật sự là tổn thương đến tự tôn của tôi nha, cô giáo, muốn ăn nó không, nếu cô không trả lời có nghĩa là cô muốn ăn thử rồi “
“Không được, nó… Thật lớn…” Lam Tĩnh Nghi nuốt nước miếng khó khăn nói, cô nói là nói thật, chỉ là lời “Nói thật” như vậy thực sự làm cho cô thật sự rất khó mở miệng, cho dù là cô chỉ mới nhìn thoáng qua, cũng sẽ vì nam căn thô to kia của hắn mà sợ hết hồn, huống chi “Cự vật” kia lại lắc lư ngay trước mắt cô, lại còn đang cùng môi cô tiếp xúc thân mật.
“Có phải lớn nhất hay không?” nơi cứng rắn của hắn đâm mạnh vào môi cô, dán chặt vào gò má cô, cái loại cảm xúc cúng rắn quái dị này làm cho cô muốn lập tức thoát đi. Nhưng mà câu hỏi của hắn quả nhiên rất xảo quyệt, nếu như trả lời phải không biết liệu hắn có hỏi nhiều câu hởi quá đáng hơn mà cô không cách nào trả lời hay không, mà nếu trả lời không phải hậu quả có thể sẽ càng thảm hại hơn.
“Đúng…” Cô cuối cũng cũng lựa chọn đáp án đầu tiên.
Chàng trai quả nhiên nhẹ xuy một tiếng: “Thực sự là rất thành thực a, cô bình thường đều so sánh nơi đó của đàn ông với nhau sao?”
Lam Tĩnh Nghi đỏ mặt tía tai, chàng trai buông cô ra, “Được rồi, bây giờ chỉnh sửa y phục lại cho tôi, tôi sẽ thả cô đi “
Làm sao có thể chỉnh đây, dương v*t của hắn vẫn lớn như thế, cái qυầи ɭóŧ nhỏ bó sát người kia làm sao có thể chứa được nó? Cô kiên trì kéo qυầи ɭóŧ của hắn lên, nhẹ nhàng kéo ra phía trước, thế nhưng kéo đến nam căn của hắn lại bị mắc lại, dương cụ thô to của hắn vẫn đứng thẳng một góc 90 độ , toàn bộ côn th*t đều hướng thẳng ra phía ngoài.
Lam Tĩnh Nghi dùng hết sức lôi kéo mép qυầи ɭóŧ, thế nhưng kéo dãn qυầи ɭóŧ hết mức cũng chỉ có thể kéo đến được một phần năm phân thân của hắn, tay cô run rẩy , mắt né tránh không dám nhìn thẳng nơi đó, không bao lâu sau cả người cô đã chảy đầy mồ hôi.
“Cô giáo tay dùng làm gì, chẳng lẽ chỉ biết kéo cái qυầи ɭóŧ kia thôi sao? Nếu như cô muốn tốn thời gian, tôi rất vui vẻ để cho cô thưởng thức “
Lam Tĩnh Nghi cắn môi, sợ hãi đưa tay chạm vào cây gậy nóng kia, vừa mới chạm vào liền giống như bị điện giật lui tay về, chàng trai cúi đầu truyền đến tiếng cười, cự long cực đại nhẹ rung , hình như tráng kiện hơn.
Lam Tĩnh Nghi cố nén sự sợ hãi từ nội tâm, ngượng ngùng chống cự, lại lần nữa đưa tay nắm lấy nó, trời ạ, nó nóng quá, cứng quá, tay cô cũng không thể nắm chặt, dương cụ của chàng trai ở trong tay cô không an phận nhảy lên, biến thành thô cứng hơn.
Cô kìm lại xúc động muốn ném nó đi, đem nó nhẹ nhàng đè xuống phía dưới, kéo qυầи ɭóŧ ra, nhét đầu nam căn to lớn vào trước, cố sức kéo qυầи ɭóŧ dãn ra, cự long làm cho cô kinh sợ cuối cùng cũng chịu đi vào.
Qυầи ɭóŧ bị chống cao cao lên như cái “Bánh bao”, cô thở phào nhẹ nhõm, giúp hắn kéo khóa quần lên, cự thú bị nhốt lại, một thân đồng phục học sinh hoàn chỉnh ,hắn lập tức lại trở về thành nam sinh cao trung ưu nhã tuấn mỹ, chỉ là phần thân dưới hơi gồ lên, làm cho người ta liếc mắt một cái liền mặt đỏ tim đập.
“Nhiệm vụ hoàn thành, cô giáo có thể đi” Lam Tứ nhàn nhạt nói.
Lam Tĩnh Nghi chần chừ, “Tôi… Tôi có thể nhìn nhìn nó một chút không?” Ánh mắt của cô hướng về máy quay trên tay hắn.
“Tại sao muốn xem nó, nếu như cô giáo muốn xem tôi rất vui vẻ phục vụ, nếu như cô muốn lấy nó, tôi khuyên cô giáo nên tỉnh lại đi, dù sao thêm một mình tôi đối với cô cũng chẳng có chuyện gì lớn, chỉ cần cô ngoan ngoãn , cô cũng sẽ không tổn thất gì , hiểu hay không?” Hắn vỗ vỗ gương mặt cô, đi thẳng ra ngoài rừng cây nhỏ.
Lam Tĩnh Nghi toàn thân rét run. Lam Tứ thay đổi rồi, trở nên tà ác mà lạnh lùng, hắn dùng thủ đoạn uy hϊếp cô tương tự như hai anh em Nạp Lan, một cảm giác kỳ quái truyền đến, làm cô rùng mình.
Lam Tĩnh Nghi phát hiện từ khi cô xin nghỉ tới nay, kỷ luật trong lớp trở nên lỏng lẻo, có một vài học sinh bắt đầu không đi học, thậm chí học sinh cá biệt cũng tái phát tật cũ bắt đầu trốn học , thành tích học tập của lớp giảm xuống theo đường thẳng, hiệu trưởng gặp cô nửa nghiêm túc nửa nói đùa bảo cô nên lập tức trở về trường học.
Cô là người luôn lấy học sinh làm trọng, trong lòng đã quyết định chủ ý, hiện tại trong lòng cô lo lắng nhất chính là Nạp Lan Địch sẽ phản đối. Không ngờ tới , Nạp Lan Địch cư nhiên rất sung sướиɠ đồng ý để cô trở về làm việc, hắn tựa hồ tin tưởng cô hơn trước đây thì phải, điều này không khỏi làm cho lòng cô lại nổi lên sợ hãi.
“Tôi sợ mỗi ngày cô đều phải nhìn mặt tôi, cô có thể sẽ chán ghét tôi ” Nạp Lan Địch dựa vào trên giường nói như thế, hắn lúc nào cũng dùng giọng điệu lười nhác cao quý như vậy, mặc kệ lời nói có ôn nhu như thế nào, thì trên người hắn vẫn có một cỗ khí phách không thể mất đi được
Sợ cô sớm tối ở cùng hắn sẽ chán ghét hắn sao, chẳng lẽ cô ngày ngày ở bên cạnh hắn, hắn sẽ không đối với cô sinh ra phiền chán ư? Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhàng lắc đầu.
Lúc này cửa ban công mở ra, cô quay đầu đối diện với khuôn mặt tuấn tú của Lam Tứ, thân thể của cô cứng lại, lập tức nghĩ đến ngày hôm qua hắn ở trên sân cỏ sau rừng cây nhỏ muốn cô, hắn cuồng mãnh cùng thô to làm cho cô khó có thể thừa thụ, cô sợ.
“Bây giờ là thời gian đi học, cậu…”
“Tôi nhớ cô giáo ” Lam Tứ không đợi cô nói xong liền ngắt lời cô, đi thẳng tới, Lam Tĩnh Nghi đứng lên lui về phía sau, hắn đem cô bức đến góc tường, một tay chống trên tường, một tay trực tiếp với vào nội y của cô.
“Không nên…’Lam Tĩnh Nghi kinh hoảng nắm lấy cổ tay hắn, thế nhưng tay chàng trai đã nắm lấy một cái vυ', hắn dùng ngón cái đè nhẹ lên nhũ tiêm, nụ hoa mềm mại rất nhanh biến cứng dưới ngón tay hắn, Lam Tĩnh Nghi cầm lấy cổ tay của hắn kéo xuống phía dưới, “Cậu không nên như vậy, ân… Lam Tứ…”
Lam Tứ tà ác đè xuống nụ hoa đang đứng lên, “Đừng nhúc nhích, nếu như cô dám động tôi sẽ kêu , tôi sẽ nói cô giáo dụ dỗ học sinh vị thành niên gian da^ʍ”
“Bại hoại… cậu nói láo…” Lam Tĩnh Nghi khóc , thân thể run rẩy dưới bàn tay to của hắn, hai tay Lam Tứ đều với vào trong quần áo cô, hai ngón tay cái nhéo mạnh nụ hoa .
Một luồng điện tê dại hướng thẳng xuống bụng dưới, trong nháy mắt hạ thể của cô đã ẩm ướt, cô nhục nhã kẹp chặt hai chân lại, tay vẫn cầm lấy cổ tay hắn, thế nhưng cô lại vô lực ngăn cản hắn.
Chàng trai vén lên làn váy của cô, kéo qυầи ɭóŧ nhỏ xuống.
“A…” Động tác của hắn có chút thô lỗ, nước mắt Lam Tĩnh Nghi rơi xuống, điềm đạm đáng yêu như thiếu nữ không rõ sự đời, chàng trai nâng một chân cô lên, để lưng cô dán vào mặt tường lạnh lẽo phía sau, lộ ra nơi riêng tư đang ẩn giấu.
Cánh hoa phấn hồng sưng đổ còn lại vết tích của hôm qua phóng túng, huyệt khẩu đã dính ướt trơn trượt , chờ đợi đàn ông tiến vào. Chàng trai mở khóa quần, không hề chờ đợi đem nam căn đâm thẳng vào.
“A ~~~~~~~” thân thể Lam Tĩnh Nghi căng thẳng, đau đớn sợ hãi kêu, chàng trai đã bắt đầu ở trong cơ thể cô đâm cắm lung tung.”Ba, ba, ba” hắn kịch liệt , nam căn to lớn “Phốc phốc” ra vào hoa kính.
“A ~~~~~~~~ a ~~~~~~~~ a ~~~~~~~~~~” hai tay Lam Tĩnh Nghi nắm chặt bả vai của chàng trai, móng tay cắm vào áo sơ mi của hắn , thân thể của cô bị hắn thô bạo đánh, cơ hồ bị khảm vào mặt tương cứng rắn lạnh như băng.
Nửa đường, chàng trai đem lửa nóng du͙© vọиɠ rút ra, cực đại hỏa long dính ướt mật dịch, Lam Tĩnh Nghi nhẹ nhàng rêи ɾỉ, bởi vì hạ thể đột nhiên trống rỗng, cửa động mở rộng kịch liệt co giật.
Chàng trai ôm lấy cô, để cho cô nằm úp trên bàn làm việc, nhếch mông lên, hắn lại vén quần cô lên , tiểu huyệt dưới cặp mông trắng nõn chính kịch ̣liệt đóng mở, d*m thủy chảy xuống đùi, huyệt khẩu chảy đầy da^ʍ dich.
“Thật nhạy cảm” chàng trai đem ba ngón tay cắm vào, đâm liên tục mấy cái, sau đó đem cự long nhắm ngay tiểu huyệt không ngừng phụt ra da^ʍ dich lại lần nữa đoạt lấy cô. Hắn ở trong chỗ sâu mềm mại ướŧ áŧ không ngừng đâm chọc, âm thanh da^ʍ mỹ của thân thể va chạm tràn ngập trong phòng.
“A ~~~~~~~~~~ a ~~~~~~~~~ a ~~~~~~~~~~~” thân thể Lam Tĩnh Nghi loạng choạng, hai tay không thể nào chịu được lực đánh của hắn mà nhào lên trên bàn, cái mông nhỏ trắng noãn bị đập vào hồng lên, huyệt khẩu nho nhỏ không ngừng bị mở rộng bao lấy trụ thịt thô to kia.
Chàng trai cuối cùng cũng bắn vào tử ©υиɠ cô, thân thể Lam Tĩnh Nghi vô lực nằm lên trên bàn. Chàng trai ôm lấy cô, xoay người cô lại đối mặt với hắn, dương v*t thô lớn chưa rút ra vẫn chôn sâu trong cơ thể cô, chỗ ân ái của hai người không ngừng ma sát , Lam Tĩnh Nghi cảm giác được hắn ở trong cơ thể cô chậm rãi sống lại, lớn hơn cứng hơn, trương lên cực hạn.
“Ân…” Cô thật khổ sở, hạ thể trướng đau như bị xé rách, cự vật ngâm trong cơ thể làm cô khó chịu, nhưng mỗi lần động một chút, thì cự vật lại trướng to hơn.
“Đừng nhúc nhích” chàng trai thấp giọng nói, đem áo khoác của cô cởi ra, đẩy ra áσ ɭóŧ bên trong, áo trượt xuống, lộ ra hai bầu vυ' căng tròn, hắn cúi đầu bú ʍúŧ vυ' cô.
“Ân… Ân… Đừng…” Lam Tĩnh Nghi đẩy đầu hắn, hắn lại càng dùng sức mυ'ŧ lấy nụ hoa, làm cho cô vừa khổ sở lại vừa hưng phấn.
“Rất muốn bú sữa của cô giáo, nó có thể chảy ra hay không?” Chàng trai dùng sức hút mấy cái, buông ra miệng, ngậm một bên khác tiếp tục hút, nụ hoa bị hút đỏ tươi đứng sừng sững , bị nước bọt của hắn thấm ướŧ áŧ.
“Ân… Ân…” Lam Tĩnh Nghi uyển chuyển rêи ɾỉ, hạ thể vẫn đang bị dương cụ to lớn nhồi đầy.