Đào Thoát

Chương 46

“Không có, chuông vào học vang lên rồi, sao còn không vào lớp học, em là lớp trưởng hẳn là nên đến sớm một chút chứ” Lam Tĩnh Nghi vừa nói vừa vội vã đi về phía trước . Lam Tứ cười khẽ, chậm rãi theo cô lên cầu thang.

Lúc sắp tiến vào phòng học, có một nữ sinh trong lớp lặng lẽ nói cho cô biết, cô giáo, lúc Nạp Lan Địch cùng Nạp Lan Luật đều không chịu nghe giáo viên giảng bài, chỉ ghé lên bàn học ngủ, cô giáo giảng bài cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.

“Thật vậy sao, em cứ đi học đi, cô sẽ giải quyết chuyện nạy ” Lam Tĩnh Nghi rất nghiêm túc nói với nữ sinh, kỳ thực chỉ có cô bọn họ vì sao lại ngủ trên lớp học, mà cô cũng chỉ là cô giáo ‘có tiếng mà không có miếng mà thôi’.

Lúc cô đứng trên bục giảng, Nạp Lan Luật và Nạp Lan Địch rõ ràng tinh thần rất tốt, bọn họ không nháy mắt nghe cô giảng bài, hoặc có thể nói là bọn họ là không nháy mắt nhìn cô. Cô chỉ cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, mí mắt nặng trịch, cô cố gắng chống đỡ , rất sợ mình đang đứng thì ngủ gục.

“Đại gia chính mình nhìn một chút thư, có vấn đề gì có thể hỏi ta” cô hắng giọng, rốt cuộc mệt mỏi ngồi xuống ghế ngồi trên bục giảng.

“Cô giáo, cô tới đây một chút” cô giương mắt lên nhìn, thấy Lam Tứ đang nhìn cô. Mà ánh hai huynh đệ Nạp Lan cũng lập tức cùng nhìn qua, cô dừng lại một chút, cuối cùng vẫn đứng lên đi tới.

Ánh mắt Nạp Lan Địch cùng Nạp Lan Luật cơ hồ muốn đem cô nuốt vào. Cô cố ý không nhìn tới bọn họ, đi tới trước mặt Lam Tứ.

“Đề này” Lam Tứ chỉ chỉ vào sách giáo khoa, sau đó ngẩng đầu lên, con ngươi nhìn cô một cái thật sâu.

Cô cúi người giải thích đề bài cho hắn, phía sau lưng có hai mắt như muốn gϊếŧ người nhìn thẳng về phía này. Lam Tứ cúi đầu tựa hồ rất nghiêm túc nghe cô nói, hơi thở ấm áp của hắn phả lên trên mặt cô, ngưa ngứa ,ấm áp .

“Sau khi tan lớp, em ở rừng cây nhỏ chờ cô” âm thanh nhẹ nhàng của chàng trai bên cạnh vang lên.

Lưng của cô đột nhiên cứng đờ, cô không trả lời hắn, mà vẫn cẩn thận, tỉ mỉ giảng giải cho hắn đề bài kia. Đề bài kia xác thực rất phức tạp, chỉ có điều nó có thể làm khó người thông minh như Lam Tứ sao, mặc dù quả thật hắn một tuần nay chưa từng đi học.

Mặc dù ánh mắt hắn giống như đang chăm chú đọc sách , nhưng cô biết không phải như thế , từ đầu đến giờ hắn vẫn một mực nhìn cô, trên mặt của hắn có một loại trầm tĩnh cùng khát vọng, chờ đợi cô chẳng có chút sỡ hãi. Nhưng mà ở trước mắt Nạp Lan Luật và Nạp Lan Địch, cô làm sao dám đi chệch đường ray, vấn đề bây giờ cần giải quyết chính là hắn.

Lam Tứ nhìn hai gò má tinh xảo yên tĩnh như nước trước mắt, hắn có cảm giác dù có nhìn mãi cũng không thấy đủ, thanh âm cô ôn nhu tựa như âm thanh đẹp nhất trên thế giới này, sự trầm mặc của cô, tựa hồ cũng ngầm đồng ý, trong lòng của hắn bắt đầu tràn đầy sung sướиɠ, sự vui sướиɠ trên gương mặt đã xóa tan vẻ cô đơn hoang vu trước kia của hắn.

Ngay lúc Lam Tĩnh Nghi chuẩn bị xoay người trở về bục giảng, phía sau lại truyền tới âm thanh, “Cô giáo, tới đây một chút”, cô cực kỳ không tình nguyện xoay người, trên mặt cố nặn ra một nụ cười khiêm tốn đi tới chỗ hai anh em Nạp Lan.

“Không phải cũng có đề không giải được chứ?” Cô nhẹ giọng hỏi.

“Thời gian dài như vậy không đi học, bài học bị thiếu không ít, sẽ không có nhiều vấn đề đâu, mời cô giáo ngồi xuống nói” Nạp Lan Luật lẳng lặng đứng lên, đêt cho Lam Tĩnh Nghi ngồi giữa bọn.

“Không cần đâu, tôi đứng là được rồi” cô cười cười, biểu tình trên mặt có chúng cứng ngắt.

“Như vậy sẽ làm cô giáo mệt chết mất, cô giáo cứ ngồi đi” Nạp Lan Địch nhíu mày, ánh mắt nặng nề nhìn cô.

“Được rồi… Cám ơn” Lam Tĩnh Nghi chỉ có thể ngồi xuống, Nạp Lan Luật ngồi xuống chỗ cũ, chỉ vào đề bài trong sách, tất cả các đề cái nào hắn cũng chỉ vào.

Trong lòng Lam Tĩnh Nghi rất không vui, cô biết trong lòng bọn họ không thoải mái, nên mới cố ý bới móc, nhưng mà cô không thể không miễn cưỡng ứng phó, dù sao các học sinh khác trong lớp không hề biết điều đó. Nạp Lan Luật nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn đưa ra một hai điểm nghi vấn.

Mà tay Nạp Lan Địch đã với vào trong quần cô, ngón tay tà mị đang chơi đùa nơi tư mật sưng đỏ, u tuyền rất nhanh đã làm ướt đẫm ngón tay của hắn, hai ngón tay thon dài thuận thế cắm vào u huyệt của cô.

Phía trong mật đạo sưng đỏ, nhỏ hẹp, thậm chí ngay cả hắn cho một ngón tay vào cũng rất khó khăn, thế mà hắn lại mạnh mẽ đem cả hai ngón tay đi vào. Ngón tay của hắn xoay tròn, dùng sức đem âm đ*o của cô mở rộng.

Lam Tĩnh Nghi cắn môi, “ Uhm…” Tiếng rêи ɾỉ nhỏ bé phát ra chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được, trên mặt cô biểu tình rất khó chịu, giống như đang phải chịu đựng cái gì đó đau đớn, trên trán cũng rịn ra mồ hôi.

Hai căn ngón tay dài thong thả chuyển động trong cửa huyệt, thờ ơ đùa bỡn. Bụng dưới Lam Tĩnh Nghi co giật kịch liệt , hạ thể vừa hưng phấn vừa đau đớn làm cho cô rất khổ sở.

Tay cô nắm thật chặt cổ tay Nạp Lan Địch, “Không nên… Uhm… Không nên…”

“Ở trước mắt chúng ta không nên đi quyến rũ đàn ông khác, phải biết rằng chúng ta mới là chủ nhân của cô” Nạp Lan Địch thì thầm với cô. Một ngón tay Nạp Lan Luật cũng lặng lẽ lẻn vào, cửa động bị cắm vào cơ hồ không còn khe hở.

Hai người ,ba ngón tay đồng thời ở trong tiểu huyệt của cô khuấy động.

“Là tôi không đúng… Dừng lại, sau này tôi sẽ không …” Lam Tĩnh Nghi thở hổn hển nhẹ giọng khẩn cầu, cô hi vọng bọn họ lập tức dừng lạihỉ, cho dù bây giờ họ bắt cô đi chết cũng được, chỉ cần không ở trước mặt các học sinh làm chuyện mất mặt này.

Hai chàng trai vẫn đang lưu luyến đùa bỡn hạ thể cô, rốt cuộc khi bọn bọ chịu rút ngón tay ra, liền có một luồng d*m thủy phun xuống làm ướt ngón tay dài của bọn họ.

Lam Tĩnh Nghi hoàn toàn xụi lơ trên bàn học.

“Làm sao vậy, cô giáo, cô không thoải mái sao, em sẽ đưa cô đến phòng y tế” Nạp Lan Địch đứng lên, ôm lấy cô đi ra khỏi phòng học. Mọi người đều khẩn trương ngươi xem ta, ta xem ngươi, không biết chuyện gì xảy ra.

Lam Tứ tựa người lên lưng ghế, con ngươi đen hẹp dài nhìn thẳng cửa, mà hai bàn tay lại nắm chặt lại. Nạp Lan Luật kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn hắn một cái, ánh mắt của hai chàng trai ở trong không khí chạm vào nhau, âm thầm đọ cao thấp.

Lam Tĩnh Nghi từ trên giường ngồi dậy, phát hiện bốn phía đều là màu trắng, là phòng y tế ở trường học.

“Tỉnh?” Nạp Lan Địch để cô ngửa mặt nằm trên gối, sau đó hắn mới ngẩng đầu nhìn cô.

“Sao tôi lại ở đây, bác sĩ đâu “

“Tôi bảo các cô ấy tránh đi rồi”

“Cậu… Cậu cho rằng đây là biệt thự Dật Lam sao…” Lam Tĩnh Nghi chán nản, hắn ở đâu cũng bá đạo như thế.

Nạp Lan Địch ngồi dậy, nắm lấy vai cô, “Không nên nhượng, nếu cô còn nói như vậy tôi sẽ rất tức giận, cô phải ngoan một chút có biết không?” Hắn kéo cô lại gần hôn cô, đôi môi ẩm ướt hôn lên má rồi lên môi cô.

Hắn quay người cô lại, dùng ngón tay trỏ vỗ về dấu vết của hắn trên môi cô,sau đó lại cúi đầu in lên một nụ hôn khác, hắn cuồng nhiệt hôn lên gáy rồi lên tai cô.

“Không nên… Tôi ngủ bao lâu rồi, tôi còn muốn lên lớp học…”

“Cô lúc nào cũng biết cách phá hư bầu không khí, cẩn thận ngày nào đó tôi sẽ bẻ gãy cái cổ mảnh khảnh này của cô , để xem khi đó cái miệng nhỏ nhắn có còn dám phản kháng không” Nạp Lan Địch không vui nói.

Rừng cây nhỏ rậm rạp trên sườn núi, giữa thảm cỏ xanh rì có một chàng trai cao to đang nằm ngửa mặt nhìn lên trời, trong miệng hắn ngậm lá cỏ, tựa hồ đang tiêu dao nhàn nhã nằm ngủ, cách đó không xa có một thiếu nữ đứng nhìn về phía hắn nhưng không dám lại gần.

Ngay cả con chim nhỏ trên cây cũng không biết hắn đang ở đây chờ đợi nữ thần của mình, cô là mặt trời của hắn, khi có cô bầu trời của hắn sẽ trong xanh quang đãng, một khi cô rời xa, thế giới của hắn tất cả đều là mưa dầm.

Chỉ có hắn mới biết tai hắn vẫn chăm chú lắng nghe âm thanh xung quanh, chỉ cần cô vừa xuất hiện, hắn sẽ ngay lập tức nghe ra tiếng bước chân của cô, ngửi được mùi thơm của cơ thể cô. Hắn đang chờ đợi, cô nhất định sẽ tới…

Lam Tĩnh Nghi đi theo phía sau Nạp Lan Địch đi về hướng xe thể thao, Nạp Lan Luật chào đón, bên người hắn là một nữ sinh ăn mặc rất thời thượng , nữ sinh kia vừa nhìn thấy Nạp Lan Địch lập tức nhiệt tình nhào tới ôm lấy hắn, trong miệng nũng nịu : “Địch…”

Biểu tình của Nạp Lan Địch vẫn là lãnh khốc, không dấu vết đẩy cô ta ra, “Thế nào lại chỉ có một mình cô, không phải bảo cô kêu thêm hai người bạn của cô sao?”

Lan Địch phủ phủ tóc, “Em cảm thấy một mình em là đủ rồi, nhất định sẽ cho hai anh ăn no “

Nghe được lời nói rõ ràng của cô ta, Lam Tĩnh Nghi đứng bên cạnh đỏ mặt, mà ánh mắt Lan Địch không kiêng nể gì cả phóng về phía cô.

“Cô xác định sao?” Nạp Lan Luật cười xấu xa. Lan Địch nhíu mày nhìn Lam Tĩnh Nghi, “Phụ nữ như cô ta cũng có thể, em vì sao không thể chứ?”

Sắc mặt Nạp Lan Địch tối sầm, “Phụ nữ của chúng ta như thế nào cũng đến lượt cô xen vào sao ?”, Lan Địch mặt đỏ, không dám cãi lại, chỉ là oán hận nhìn Lam Tĩnh Nghi liếc mắt một cái.

“Đi thôi” Nạp Lan Địch nói, sau đó quay đầu nói với Lam Tĩnh Nghi, “Gọi cho A Bôn chở cô , tự mình về nhà đi” nói xong, Lan Địch lên xe của hắn, Nạp Lan Luật đẩy cô ra cũng lên xe theo, sau đó hai cỗ xe thể thao một đỏ một lam chạy nhanh ra khỏi khuôn viên trường học.

Đứng tại chỗ, Lam Tĩnh Nghi cảm giác mình giống như một đứa ngốc. Cô nhìn nhìn đồng hồ, kim đồng hồ chỉ sáu giờ, cô hướng về phía rừng cây nhỏ nhìn nhìn,ở nơi đó, Lam Tứ vẫn đang chờ cô sao, cô làm sao có thể đến đó chứ… ? Cô là cô giáo, hẳn là cô càng phải tỉnh táo, không phải sao?

Nhưng mà bọn hắn đã đối với cô như vậy, cô vì sao còn phải ngoan ngoãn về nhà chứ? Cô quay người lại nhìn thấy A Bôn.

“Tiểu thư, chúng ta trở về đi, thiếu gia phân phó sau khi bọn họ về đến nhà nội trong 10 phút nhất định phải nhìn thấy tiểu thư, tiểu thư không nên làm khó tôi, tôi chỉ là nghe thiếu gia phân phó “

Lam Tĩnh Nghi thở dài, bước lên xe taxi A Bôn gọi tới.

“Tiểu thư, thiếu gia muốn cô đi đến phòng ngủ” Trần mẹ cung kính nói với cô, cô lên lầu mở cửa phòng ngủ. Tình cảnh trong phòng làm cho cô mặt đỏ tim đập. Nạp Lan Địch mặc quần áo sơ mi nhàn nhàn ngồi ở trên giường, mà Lan Địch toàn thân xích͙ ɭõa, làn da tuyết trắng, thân thể lồi lõm rất hấp dẫn , cô ta đang quỳ gối bên chân Nạp Lan Địch, cách một lớp quần dùng miệng liếʍ bộ vị lồi lên dưới thân hắn, bộ vị ở thân dưới của hắn không có dâng trào thật lớn giống bình thường Lam Tĩnh Nghi vẫn thấy, mà bây giờ nó tựa như một con rồng đang ngủ say. Mà Nạp Lan Luật đang dùng một cái dương cụ giả so với nước khoáng bình còn thô to hơn cắm vào phía sau của cô ta.

Lan Địch cao cao kiều mông, cúc môn chặt trất từng chút từng chút bị cây gậy thô to tàn nhẫn chống khai, chậm rãi xen vào, cây gậy kịch liệt lay động , phát ra tiếng ti ti. Lan Địch đong đưa mông, làm cho cậy gậy tiến vào nhanh hơn.

Trong miệng cô ta kêu rên bay bổng, chậc chậc hút mạnh dương v*t giữa hai chân của chàng trai.

Nhìn thấy một màn huyết tinh này, Lam Tĩnh Nghi nhịn không được xúc động muốn nôn mửa, cô xoay người muốn cấp tốc chạy ra ngoài, Nạp Lan Địch đẩy ra người phụ nữ kia đứng lên đi về phía cô. Lan Địch quỳ gối trên sàn nhà, như “cẩu” (ko nỡ thay từ này J ) nằm phục xuống đất , nâng cao mông, để cho Nạp Lan Luật đem cậy gậy thô xen vào hậu môn cô

“A ~~~~~~~ a ~~~~~~~” cô lắc mông, bầu ngực rủ xuống không ngừng lắc lư, dâʍ đãиɠ đến cực điểm.

Nạp Lan Địch kéo Lam Tĩnh Nghi lại, “Đứng lại cho tôi nhìn thật kỹ, đừng có lúc nào cũng đầu gỗ như búp bê vậy, nhìn xem người phụ nữ khác hầu hạ đàn ông như thế nào” hắn đẩy cô vào tường, mặt cô dán chặt vào tường, hắn cũng dựa vào theo, cách cô rất gần, hắn nắm lấy cằm cô, “Học thật tốt cho tôi, không được quay đầu đi, nếu như không nghe lời hậu quả sẽ giống với cô ta” trừng cô vài giây, sau đó hắn lui về.

Lan Địch quỳ trên mặt đất, phía sau cây gậy đã hoàn toàn đi vào, chỉ chừa lại chuôi cầm, Nạp Lan Luật lại cầm một cây gậy thô giống vậy ma sát phía dưới tiểu huyệt của cô, khiến cho cô càng kêu da^ʍ hơn.

Cô ta giật khóa quần Nạp Lan Địch ra, cách qυầи ɭóŧ liếʍ lấy , thẳng đến khi qυầи ɭóŧ hoàn toàn bị nước bọt làm ướt đẫm, cô ta mới cẩn thận từng li từng tí mở ra qυầи ɭóŧ, thả cự long ra. Mà cự long chàng trai vẫn như đang ngủ say, cô ta cho tới bây giờ chưa gặp phải chuyện thất bại như thế này.

Dưới kỹ thuật dùng lưỡi khẩu giao của cô, cư nhiên cự long của hắn vẫn không cương lên, chuyện này đối với cô mà nói quả thực chính là một sự vũ nhục