Từng tốp , từng tốp học sinh trong lớp lần lượt rời đi, trên hành lang dài dần dần trở nên trống vắng. Chỉ có chàng trai anh tuấn giống như vương tử từ truyện tranh bước ra vẫn còn đứng đó, lưng tựa lên bức tường lạnh lẽo, khuôn mặt như tượng cẩm thanh không một chút biểu cảm.
Hắn vẫn nhắm chặt hai mắt, cho dù như vậy khuôn mặt hắn vẫn cực hạn mỵ hoặc, toàn bộ thân thể hắn như đang chìm dần trong bóng tối, nhưng vẫn giữ vững biểu tình lãnh ngạo, thanh cao.
Trong ánh mắt Tiêu Anh tràn đầy đau lòng, cô thà muốn người đứng nơi đó là mình cũng không muốn nhìn thấy hắn như thế. Lam Tứ, tính cách lạnh nhạt như sa mạc, lại cao ngạo như hồ dương* bây giờ lại bị phạt đứng ở chỗ này, chuyện này đối với hắn quả thật là một sự sỉ nhục.
*hồ dương : không biết cây gì @Đọc Truyện Pass: 12345
Cô nhẹ nhàng đến gần, ngẩng đầu nhìn hắn, “Lam Tứ, đi thôi, cô giáo đã đi rồi “
Chàng trai vẫn tựa lưng trên tường, ngẩng cao đầu, nhắm chặt hai mắt, mái tóc vàng nhạt che khuất vầng tráng, bây giờ trông hắn yên tĩnh tựa hồ đã chết đi vậy.
Trong lòng Tiêu Anh hoảng sợ không thôi, “Cậu đứng ở chỗ này cô giáo cũng sẽ không biết , đi thôi, về nhà đi” cô kéo lấy tay hắn, cô có chút sợ hãi biểu tình tĩnh lặng này của hắn, dường như toàn bộ linh hồn đã hoàn toàn rời bỏ thể xác hoàn mỹ kia.
“Bỏ đi” chàng trai lạnh lùng mở miệng, vẫn như cũ không mở mắt.
“Không nên dằn vặt mình, tôi biết cậu căn bản là không sai…” Cô cố gắng dùng hết sức lực nhưng căn bản không thể làm cho hắn động đậy.
“Xin cậu hãy bỏ đi” chàng trai mở mắt, đôi mắt lạnh nhạt nhìn cô.
Tiêu Anh giật mình, cặp mắt kia vốn là xinh đẹp như vậy! Thế nhưng so với băng còn lạnh hơn , ở trong ánh mắt hắn, tay cô lặng lẽ buông ra, cô không dám nói nữa nói, yên lặng , ủy khuất thối lui vào trong góc.
Hành lang ánh sáng ngày càng mờ dần, cả khu vực chậm rãi rơi vào trong bóng tối, bóng đêm bao phủ toàn bộ nơi hành lang trống vắng. Bị bóng tối vây quanh chàng trai vẫn như cũ tựa sát vào tường, tư thế cũng không hề thay đổi.
Thiếu nữ đứng trong góc cũng như vậy duy trì tư thế cũ, chỉ là đôi mắt còn đang si ngốc nhìn về phía chàng trai, dường như vĩnh viễn cũng sẽ không chán ghét.
“Khốn kiếp” Nạp Lan Địch cầm trong tay giấy viết thư ném trên mặt A Bôn.
A Bôn chộp chụp lấy, bị dọa toát ra một thân mồ hôi lạnh. Mặc dù đó là thư của lão gia bảo hắn chuyển giao cho thiếu gia , hắn đơn thuần chỉ là người mang tin tức, thế nhưng tính nết hai vị thiếu gia hắn biết rất rõ, hắn rất sợ thiếu gia sẽ giận chó đánh mèo mà xử lý hắn.
“Anh không phải tự xưng làm việc gì cũng không thất thủ sao, A Bôn?”
Nạp Lan Luật nhẹ giọng hỏi, thanh âm kia nhẹ nhàng nhưng chỉ có hắn mới biết trong đó thấm đầy chất độc , so với đao kiếm cong kinh khủng hơn, có thể gϊếŧ người rtong vô hình.
“Là… Là tôi vô năng…” A Bôn cúi đầu, hai đầu gối run.
Nạp Lan Luật hừ nhẹ, “Thông thường ở bên đó lão già đó có quy củ gì?”
“Thiếu gia tha mạng” A Bôn thân thể run rẩy kịch liệt.
“Nghe nói người nào không thể hoàn thành nhiệm vụ sẽ phải tự giải quyết, cắt đứt một ngón tay, A Bôn, anh cảm giác ngón tay kia là dư thừa sao?”
“Thiếu gia…” A Bôn quỳ xuống.
Nạp Lan Địch vốn vẫn không nói chuyện, nhíu mày, “Mau cút, đừng để cho tôi nhìn thấy anh nữa “
“Cám ơn thiếu gia” A Bôn bò dậy, ngã lên ngã xuống chạy ra ngoài.
Nạp Lan Địch khuôn mặt âm lãnh xoay người đi vào bên trong .
“Lão đầu thật ác độc, lại đi dùng thủ đoạn gây áp lực kinh tế để uy hϊếp chúng ta” Nạp Lan Luật đi theo sau nói.
Nạp Lan Địch cúi đầu, không đáp lời, chỉ là khóe môi mân thành một đường, con ngươi đen lạnh dần, cắn chặt răng.
Lam Tĩnh Nghi từ trong tủ lạnh lấy ra bánh mì, quay người lại, bánh mì ba một cái rơi trên mặt đất.
Mùi long hương diên lan tràn trong không khí, một bóng dáng cao lớn áp gần vào vô, “Luật, bảo bối của chúng ta làm thế này làm sao có thể sống qua ngày, bánh mì còn tốt như vậy lại ném loạn trên mặt đất” lúc nói chuyện hắn nghiêng đầu nhìn ánh mắt của cô.
Lam Tĩnh Nghi vội vã gập thắt lưng nhặt lên, mắt né tránh hắn . Lúc hắn mới vừa bước vào biểu tình trên mặt thật sự rất đáng sợ
“Anh, bảo bối không thể sống qua ngày , là bởi vì bị anh dọa sợ nha” Nạp Lan Luật bộ dáng giống như không có chuyện gì xảy ra, còn tỏ vẻ rất vui mừng.
“Cô sợ tôi?” Nạp Lan Địch ninh mày nhìn cô.
“Không… Không có” cô rõ ràng đang nói láo, nhưng nếu như nói có, cô không dám nghĩ đến hậu quả là gì nếu cô dám nới như vậy.
“Nghe rõ rồi chứ” Nạp Lan Địch ném câu nói về Nạp Lan Luật ở phía sau.
“Quỷ mới tin” Nạp Lan Luật nhẹ xùy một tiếng.
Nạp Lan Địch không để ý tới hắn, nhìn nhìn bánh mì trong tay cô, “Làm cái gì vậy?” Thanh âm trở nên nhu hòa một chút.
“Có. . . xà lách, Thịt bò, mặt khác còn có xúc xích… thịt gà…” (* chém)
“Đây là bữa tối cô làm? Anh, cô giáo quả thật là có thể sống qua ngày nha “
“Xoi mói” Nạp Lan Địch hừ nhẹ, “Đây không phải rất tốt sao, đáng được cổ vũ, nhanh lên một chút , đem bánh mì làm xong đi, tôi đói bụng” nói xong, hắn xoay người ngồi xuống bàn ăn.
“Ngạo mạn cái gì chứ” Nạp Lan Luật nhỏ giọng nói thầm,
“Đến, anh giúp em” hắn hướng về phía Lam Tĩnh Nghi cười xán lạn.
Trong nháy mắt, Lam Tĩnh Nghi kinh hoảng, lúc này hắn hoàn toàn chính là chàng trai tươi tới tựa như ánh mặt trời buổi sớm chói lọi, những thứ tà ác mà cô biết về hắn trước đây tựa hồ đều là ác mộng của cô, đều là những phán đoán vô căn cứ của cô.
Trong phòng ngủ xa hoa, ánh đèn sáng rực rỡ như ban ngày.
Tiếng nữ tử rêи ɾỉ cùng âm thanh va chạm của thân thể tràn ngập cả gian phòng.
Trên sàn nhà, vóc người tinh xảo của nữ tử hoàn toàn xích͙ ɭõa, cô nằm ngửa ở trên sàn nhà, hai cái đùi bị mạnh mẽ mở ra, đầu gối hơi cong, không ngừng loạng choạng, chang trai cao to tóc đen nằm ngay trên người cô, thân trên quần áo vẫn chỉnh tề, hạ thân lại thừa ra một vật,thân hình hắn hoàn mỹ thon dài, mông xích͙ ɭõa, da thịt đặc biệt co giãn sáng bóng, chiếc mông rắn chắc không ngừng co duỗi , thẳng tiến về phía trước, dương v*t thô to ở trong cơ thể của nữ tử không ngừng rong ruổi
“A ~~ Uhm ~~~ a ~~~~” chàng trai càng ngày càng thêm dùng sức mãnh liệt đánh vào, trong miệng nữ tử rốt cục cũng không chịu nổi phát ra tiếng rêи ɾỉ, khuôn mặt trắng sữa nhỏ nhắn nhăn lại, cặρ √υ' tuyết nộn điên cường rung lắc kịch liệt.
Gương mặt của chàng trai so với Apollo còn muốn tuấn mỹ hơn, khóe môi cương nghị ngậm chặt, cho dù đang trầm trong sắc dục vẻ mặt hắn vẫn vĩnh viễn như cũ lạnh băng, con ngươi đen thâm thúy dừng lại trên gương mặt nhỏ nhắn, đang ướt đẫm mồ hôi, hạ thân động tác càng thêm mãnh liệt.
Cự long thô dài không ngừng cố gắng chen vào cửa huyệt chặt trất, đâm vào thật sâu, rồi lại hoàn toàn rút ra, lại nhanh chóng cắm vào.
“A ~~~~~~~ a ~~~~~~~ a ~~~~~~~~~” Lam Tĩnh Nghi đầu lắc lư, hai chân theo tiết tấu kịch liệt của chàng trai mà lay động, đầu ngón chân bởi vì đau đớn cùng kɧoáı ©ảʍ mà co quắp.
Trong căn phòng, bên bàn học cách đó không xa, có một chàng trai tóc vàng đang ngồi, mặt của hắn cùng với chàng trai tóc đen sinh ra giống nhau như đúc, đồng dạng tuấn mỹ, nhưng phong tình lại không giống nhau.
Trước mặt hắn sách vở vẫn đang được mở ra, trong tay nắm bút, cúi đầu làm bài tập. Dung nhan hắn tựa như thiên sứ hoàn mỹ , không có một tia tì vết. Ở cùng trong cùng một gian phòng, cùng hắn diện mạo như nhau , chàng trai tóc đen lại đang nằm trên người một nữ tử yêu kiều cuồng nhiệt đời hỏi, trong phòng tràn ngập hơi thở kiều diễm , da^ʍ mỹ , mà hắn vẫn yên yên ổn ổn làm bài tập, tiếng rêи ɾỉ của cô phát ra hay âm thanh nhọp nhẹp tiếng nước phát ra mỗi khi cự vật tiến vào thân thể thể của cô rót vào tai hắn rõ ràng không sót chút gì, âm thanh da^ʍ mỹ như thế nghe vào tai hắn lại giống như đang nghe một bản giao hưởng.
Dáng vẻ của hắn vẫn an nhàn giống như là đang nghe một bản giao hưởng thật sự vậy.
Thế nhưng phía dưới mặt, chiếc quần trắng hắn vẫn mặc ở nhà, dương v*t đã đội cao lên thành núi nhỏ, xu thế đang dần bành trướng, muốn xuyên qua chiếc quần để bay ra ngoài.
Nhưng mà hắn còn đang trầm tĩnh làm bài tập, tuấn nhan thiên sứ hết sức thuần khiết, không mảy may nhiễm chút sương mù.
Chàng trai tóc đã tới hồi cuối kịch liệt chạy nước rút, đem nóng rát tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun trọn vào trong chỗ sâu của cô gái.
Hắn đem chính mình rút ra, cự vật vẫn như trước dâng trào, dính đầy dâʍ ɖị©ɧ trong thân thể cô, cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính mình. Hắn cúi người kéo đùi của cô gái ra, nhìn lớp nước màu trắng dinh dính từ trong cửa huyệt vẫn chưa kịp khép miệng ,ồ ạt chảy ra ngoài.
Huyệt khẩu vẫn còn co rút lại , phun ra từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng. Lam Tĩnh Nghi toàn thân co quắp, tiểu huyệt bởi vì bị hắn chà đạp quá lâu không có cách nào khép lại, sưng đỏ. Huyệt khẩu đem toàn bộ nước dịch nóng bỏng cô không cách nào nuốt trọn phun ra , hắn lại lần nữa làm cho cô tới cao trào.
Cả người cô đã mềm nhũn không còn khí lực, chỉ có thể mặc cho chàng trai kéo rộng hai chân của cô, để cho ánh mắt hắn nhìn cô đạt được cao trào mật nước chảy đầm đìa, tình cảnh chật vật.
“Ai bảo mình sinh ra lại là em trai chứ, phải làm bài tập cho cả hai người… Anh, em sắp đói chết rồi, bổi bối còn chưa cho anh ăn no sao?” chàng trai tóc vàng nhẹ nhàng quay đầu, tròng mắt cũng cố định ở chỗ huyệt mật ướt đẫm, sưng đỏ vừa bị đàn ông chà đạp xong.
Lam Tĩnh Nghi vẫn nằm ngửa ở trên sàn nhà, mồ hôi ướt nhẹp dính trên má, khuôn mặt nhỏ nhắn vì cao triều mà đỏ hồng, hai mắt đóng chặt. Trên nụ hoa vẫn cứng rắn như hai tòa núi nhỏ, nụ hoa ẩm ướt yêu kiều.
Hai chân cô mở rộng, nơi tư mật hoàn toàn bị nhìn không xót một thứ gì, cô tùy ý để anh trai song sinh của hắn dùng ngón tay thon dài, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ trong huyệt khẩu lôi ra bôi lên đám lông đen mượt, cũng bôi lên khắp bắp đùi.
Xem ra cô bị mệt muốn chết rồi, nếu không cô nhất định sẽ không ngoan ngoãn như thế. Cô luôn luôn giống như tiểu miêu không cách nào chịu thuần phục, chỉ cần có khí lực đều muốn phản kháng.
Điều này hoàn toàn bất đồng với phụ nữ khác.
“Đứng lên, đi tới chỗ Luật đi, giúp Luật giải quyết” Nạp Lan Địch lạnh lùng ra lệnh.
Lam Tĩnh Nghi di động thân thể đau nhức, bò dậy, có chút trì độn nhìn về phía hắn.
“Đứng lên” trong con ngươi có ánh sáng lạnh chợt lóe, “Đi qua chỗ Luật đi “
Lam Tĩnh Nghi thân thể run run một chút, cô rất sợ hãi cái loại biểu tình này trên mặt hắn, cô tốn sức đứng lên, đi tới bên người Nạp Lan Luật.
Chàng trai tóc vàng vẫn còn đang làm bài tập, biểu tình tựa hồ rất chuyên chú, hình như căn bản không chú ý tới sự tồn tại của cô.
Cô thân thể xích͙ ɭõa đứng ở bên cạnh bàn, bất an nắm hai tay, môi khuất nhục mân lên.
Bên hông Nạp Lan Địch đã được vây quanh bởi một cái khăn tắm màu trắng, thân trên như cũ là sơ mi màu đen thêu hoa, lối ăn mặc kỳ quái này ở trên người hắn , thế nhưng cũng không tức cười, tuấn mỹ đến thần kỳ.
“Đứng ở đó làm cái gì nữa, dùng miệng giúp Luật thỏa mãn , không biết phải làm sao àh, có phải lại muốn tôi dạy cô một lần nữa hay không?”
Lam Tĩnh Nghi kinh hoảng nhìn hắn , nhìn thấy sâu trong con ngươi hắn, thật sâu nhìn chằm chằm cô, đó là hai tròng mắt lãnh khốc mà đẹp nhất mà cô từng gặp, đó là một đôi mắt chỉ cần liếc mắt nhìn một cái cô liền sẽ sợ đến toàn thân phát run .
Cô biết chờ hắn giáo là có ý gì, kia sẽ chỉ làm cô càng chịu khổ cùng khuất nhục.
Cô quỳ xuống, thân thể nằm ở dưới bàn, bầu ngực bởi vì thân thể nhẹ cong mà càng thêm no đủ, nụ hoa căng cứng thẳng tắp xuống dưới, cô run run đôi tay nhỏ bé chần chừ chuyển qua giữa quần của chàng trai, cái kia nổi lên cứng quá, nóng quá, thật lớn.
Tay cô căn bản không bao hết được, chỉ có thể cách vải bông màu trắng nhẹ nhàng mà vuốt ve.
Dưới lớp vải vóc vật đó tựa hồ trở nên kiên cố hơn, cao cao đứng thẳng dậy. Cô mò mẫm tìm kiếm được lưng quần, nhẹ nhàng giật lại. Ngón tay chạm được da thịt mịn nhẵn bên hông chàng trai, tay cô run rẩy lợi hại hơn, nhẹ nhàng mà đem quần kéo ra.
Dưới qυầи ɭóŧ màu đen , tráng kiện dâng trào đường nét càng thêm rõ ràng, hoàn toàn đội qυầи ɭóŧ đứng lên.
Không biết hai đầu gối hắn từ lúc nào đã mở rông, vừa vặn ôm lấy thân thể của cô, cô thân thể xích͙ ɭõa quỳ gối giữa hai đầu gối hắn, hai tay nắm lấy đùi rắn chắc, chần chừ một chút, đầu chậm rãi cúi xuống.
Cô biết sau lưng cô có một đôi mắt lợi hại vẫn đang nhìn cô, tất cả nhưng gì cô làm đều rơi vào trong mắt của hắn.
Môi của cô cách một tầng vải mỏng chạm vào lợi khí đang chôn trong qυầи ɭóŧ của hắn, nó tựa hồ có ý thức, ở trên môi cô nhảy đánh một chút, cô đưa thân lưỡi nhẹ nhàng mà liếʍ mạnh bộ phân đang nổi lên, qυầи ɭóŧ dính nước bọt liền ẩm ướt, đem du͙© vọиɠ càng ngày càng thô to của hắn bọc kín chặt chẽ trong miệng.
Trong phòng tình cảnh da^ʍ mỹ mà quỷ dị.
Chàng trai tóc vàng tuần mỹ ngồi trước bàn đọc sách, thần sắc bình yên làm bài tập, hắn cứ như vậy nhàn nhã tự nhiên, ngón tay thon dài sạch sẽ nắm bút nhẹ nhàng viết lên vở, tựa hồ đang suy tư một đề bài gian nan khó giải nào đó.
Thế nhưng dưới bàn, giữa hai đầu gối chàng trai lại có một thân thể hoàn toàn xích͙ ɭõa đang quỳ, cô khung xương nhỏ nhắn, làn da nõn nà, cô đang ngửa đầu, tốn sức dùng đầu lưỡi xinh xắn khẽ liếʍ vật thô to dâng trào làm cho người ta sợ hãi giữa hai chân chàng trai, hai chân cô chụm lại quỳ trên mặt đất, vòng mông nhẹ nhàng nhếch lên, hai khỏa tuyết nhũ theo động tác của cô đong đưa .
Cách đó không xa trên giường lớn, chàng trai tóc đang tà tà ngồi, môi mỏng nhẹ câu, trong tay nắm ly rượu, một đôi con ngươi lãnh khốc lại chăm chú nhìn trên người cô gái.
Du͙© vọиɠ dưới qυầи ɭóŧ không ngừng bành trướng, môi cô đã tê dại nhẹ suyễn khí, qυầи ɭóŧ màu đen đã hoàn toàn bị nước bọt của cô dính ướt, làm cho cường tráng nam căn đột nhiên hiện ra.
Ngón tay của cô với vào trong qυầи ɭóŧ, trong nháy mắt ngón tay tiếp xúc được thịt côn, tay cô rụt một chút, lại có một đôi con người lãnh khốc lập tức phóng đến, cô cắn môi, tay cầm nam căn thô to.
Chàng trai du͙© vọиɠ cường tráng làm cho tay nhỏ bé của cô cũng không thể nắm chặt.
Lúc cô cầm hắn trong tay, chàng trai hô hấp rốt cuộc có một chút biến hóa.
Cô ngửa đầu nhìn hắn, ngưỡng mộ góc độ làm cho chàng trai thoạt nhìn giống một pho tượng không hề tì vết, hắn có một đôi mắt mỹ lệ như thiên sứ, thế nhưng bây giờ cặp mắt kia đang dụ dỗ cô, ở mời cô, ở thỉnh cầu cô, cổ vũ cô, mệnh lệnh cho cô!
Một cái tay khác của cô vươn đến, nhẹ nhàng kéo lấy bên cạnh qυầи ɭóŧ, chậm rãi cởi nó ra.
Thô to được giải phóng nhảy ra ngoài, để ngang trước mắt của cô, cô vẫn bị nó cực đại dọa sợ.
“Uhm” tay cô thoáng dời đi, cảm giác giống như đυ.ng phải quái vật, đôi mắt có chút phức tạp lại kinh hoảng.
Chàng trai ở phía sau ho nhẹ, cô quay đầu lại, cơ hồ bị cặp mắt lãnh khốc kia đông cứng, vội vàng thu hồi tầm mắt, nhưng lại tiếp xúc được con ngươi Nạp Lan Luật yêu dị tà mị.
Cô chần chừ, ngón tay mở ra cầm lấy cái kia thật lớn, cự long ở trong tay cô động đậy một cái, qυყ đầυ thật lớn làm cho cô sợ hãi kinh dị. Cô nhắm mắt lại, môi chậm rãi để sát vào, ngậm lấy hồng sắc qυყ đầυ.
Hắn tính khí nhồi vào khoang miệng cô, cô nhẹ nhàng hút nó, lại đem nó nhổ ra, nước bọt chỉ bạc trên đỉnh nó cùng môi cô dính liền.
Chàng trai hít một hơi, lúc cô lại lần nữa ngậm vào đỉnh hắn, bàn tay hắn hạ xuống, đè chặt đầu cô lại.
Thô to nam căn bỗng nhiên thâm nhập thẳng vào trong cổ họng cô.
“Hô…” Cô vô ý thức chỉ muốn thoát khỏi, thế nhưng dương cụ vừa thô lại vừa cứng vẫn cứ đâm thẳng vào yết hầu.
“Khụ, khụ…” Cô ho khan, cự long thô lớn từ trong miệng cô tuột ra, đập vào mặt cô, qυყ đầυ đỏ rực dưới ánh đèn làm cho người ta sợ hãi.
“Anh cô ngốc này không biết lấy lòng đàn ông, không hiểu sao chũng ta lại coi trọng cô?”
“Chú cứ nói xem?” Nạp Lan Địch ngậm một ngụm rượu đỏ.
“Cô cứ như vậy, giống như con mèo nhỏ ngốc ngốc liếʍ của em thật lâu, em cảm giác mình muốn nổ tung, cô càng như vậy, du͙© vọиɠ muốn cô lại càng lớn… Hiện tại em đã không nhịn được nữa “