Đào Thoát

Chương 22

Phòng tắm rất xa hoa, Lam Tĩnh Nghi tẩy rửa thân thể của mình. Đây là lần đầu tiên cô tắm một mình trong đoạn thời gian này.

“Cạch” cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.

“A” cô kêu lên một tiếng, dùng hai tay ôm lấy thân thể của mình. Cô đã khóa cửa cơ mà? Sao Nạp Lan Luật lại vào được?

“Bảo bối vẫn còn thấy xấu hổ à? Thân thể của cô sớm đã bị tôi và Địch nhìn thấy hết rồi, đừng cố che lại làm gì.” Nạp Lan Luật đi tới, lôi cô ra khỏi vòi hoa sen, cúi người hôn lên đóa hồng mai trên ngực cô.

Đóa hồng mai lập tức có phản ứng. Mặt Lam Tĩnh Nghi đỏ bừng lên trong tiếng cười của Nạp Lan Luật.

“Thật là mẫn cảm. Nhìn thấy bộ dạng này của bảo bối, thật muốn làm cô.” Nạp Lan Luật nhẹ nói bên tai cô.

“A” Lam Tĩnh Nghi che tai lại. Tai cô cũng đã đỏ ửng.

Nhìn bộ dạng này của cô, Nạp Lan Luật càng cười vui vẻ hơn. Cậu giơ váy ngủ trong tay lên, “Ở đó ngây ngốc một chút rồi mặc bộ váy ngủ này vào. Nhớ lấy. Không thì tự gánh hậu quả.” Dứt lời, cậu đi ra ngoài.

Lam Tĩnh Nghi cầm lấy váy ngủ. Đó là một bộ váy màu trắng nhìn rất bảo thủ. Cô nhẹ thở phào.

Lam Tĩnh Nghi ngủ trên giường lớn. Váy ngủ che kín thân thể của cô. Ý thức của cô chậm rãi mơ hồ nhưng từng cơn đau dưới hạ thân lại kéo cô về với thực tại.

Cửa phòng tắm đóng chặt, tiếng nước truyền ra. Nếu cánh cửa kia không bao giờ mở thì thật tốt. Cô mơ mơ hồ hồ nghĩ.

Không biết cửa phòng tắm mở ra từ lúc nào. Hai thiếu niên cao to tuấn mỹ đi ra. Bọn họ để trần thân trên, thân dưới chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng. Từng giọt nước chảy dọc theo cơ thể họ, khiến khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm gợi cảm.

“Bảo bối, đừng ngủ.” Thiếu niên tóc vàng vỗ vỗ lên mặt Lam Tĩnh Nghi, ôm cô, kéo cao váy ngủ lên, hai tay đặt lên đùi cô.

Nơi mềm mại nữ tính lộ ra trước mắt cậu. Cánh hoa phấn nộn vẫn còn dấu vết bị chà đạp. Xung quanh hoa huy*t sưng đỏ khiến cho cái miệng nhỏ không có khe hở nào.

Đôi mắt đen láy của Nạp Lan Địch nhìn chằm chằm vào đó. Ngón tay thon dài chen vào cái miệng nhỏ.

“A~~ Đừng…” Lam Tĩnh Nghi rêи ɾỉ đầy đau đớn.

Nạp Lan Địch nhíu mày, lấy nước rửa âm đ*o ra pha, sau đó dùng tay tẩy rửa hạ thể cô. Ngón tay thon dài lạnh lẽo lướt qua nơi tư mật, khiến Lam Tĩnh Nghi rêи ɾỉ không ngừng.

“Dừng lại đi. Tự tôi rửa…” Lam Tĩnh Nghi cầu khẩn. Cô không ngờ rằng bọn họ cũng mang theo thứ này.

Hai thiếu niên liếc nhìn nhau, cười khẽ, “Rửa cái gì?”

“Rửa cái gì hả cô giáo?” Nạp Lan Luật cắn cái tai xinh xắn của cô. Hơi thở ấm áp phả vào mặt cô. Tay cậu vẫn ở giữa hai chân cô. Cánh hoa phấn nộn được tẩy rửa càng thêm mềm mại. Bởi vì ngón tay không ngừng đυ.ng chạm, cánh hoa vốn đang sưng tấy càng thêm đầy đặn.

Chỉ còn khe suối là chưa được rửa. Ngón tay Nạp Lan Địch dính đầy nước rửa, chậm rãi chen vào.

“A~~” Hạ thân căng chặt bởi vì bị dị vật xâm nhập nên co lại rất nhanh. Cô cong người lên, hai nhũ phong cao vυ't dưới váy ngủ cơ hồ muốn nhảy vào miệng thiếu niên.

“Ngón tay anh sắp đứt rồi.” Nạp Lan Địch liếc Nạp Lan Luật, ngón tay vào sâu hơn. Càng vào thì càng hẹp. Ngón tay cậu bắt đầu xoay tròn, phất nhẹ qua khe suối mềm mại.

“A~~ a~~~~” thân thể Lam Tĩnh Nghi run rẩy kịch liệt dưới tác động của ngón tay của Nạp Lan Luật. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ dưới hạ thân mà nhăn lại.

“Bảo bối, chúng tôi đang chữa bệnh cho cô, đừng có kêu như thế có được không?” Nạp Lan Luật xấu xa nói.

Lam Tĩnh Nghi há miệng, thở hổn hển, thân thể mềm nhũn. Ngón tay thon dài của Nạp Lan Địch đã rút ra khỏi tiểu huyệt của cô. Ngay lập tức mật dịch trào ra.

Nhìn thấy mật dịch chảy ra theo cái miệng nhỏ, đôi mắt đen láy của Nạp Lan Địch càng tối lại.

“Ướt như thế”, cậu nhẹ nhàng than thở, ngón tay dính nước tẩy rửa lại đi vào lần nữa. Tiểu huyệt phấn nộn bị ngón tay của cậu mở rộng ra, giữ thật chặt nó lại.

“Đừng…Đừng…” Lam Tĩnh Nghi thỉnh thoảng phản đối.

“Đừng kêu, bảo bối. Không làm thế thì chỗ đó của cô hỏng mất, có biết không?” Nạp Lan Luật hôn lên khuôn mặt mướt mồ hôi của cô.

“A ~~~~~~ a ~~~~” khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Tĩnh Nghi nhăn lại, thân thể không ngừng cong lên.

“Được rồi.” Nạp Lan Địch vỗ mông cô, ý bảo Nạp Lan Luật buông cô ra. Nạp Lan Luật kéo vạt váy ngủ của cô xuống, đặt cô giữa giường.

“Hôm nay ngủ sớm vậy à?” Nạp Lan Luật nói.

“Nếu không thì làm gì?” Nạp Lan Địch chau mày.

Hai thiếu niên cởi khăn tắm màu trắng ra. Hai người hoàn toàn xích͙ ɭõa, vóc người cao to hoàn mỹ như kiệt tác của thượng đế vậy. Khí thế cao quý tản ra từ họ không ai có thể so sánh được.

Lam Tĩnh Nghi cảm nhận được hai thân thể con trai dựa vào người mình, dán sát vào lớp váy ngủ mỏng manh, hai thanh sắt nóng bỏng chĩa vào đùi cô.

“A~~” cô kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, giãy giụa thân thể.

Hai thanh sắt nóng hổi nhảy lên một cái qua lớp vải, càng dính sát vào cô hơn.

“Đừng nhúc nhích, chúng tôi sẽ mất kiên nhẫn đấy.” Không biết là ai nói câu này.

Thân thể Lam Tĩnh Nghi cứng lại, không dám động đậy nữa.

Trong bể bơi cực lớn, nước trong vắt, hình bóng của một thiếu niên tuấn mỹ phản chiếu qua đó, nhìn có vẻ cô đơn mà lại rất đẹp. Lam Tứ chỉ mặc một cái quần bơi ngồi trên ghế dựa, giữa hai chân đắp một cái khăn tắm.

Cậu nhìn một tấm ảnh đến ngây ngốc.

Trong ảnh là một cô gái, mặt trái xoan, mắt một mí, nhìn rất điềm đạm đáng yêu. Có điều cô gái trong ảnh không còn trẻ.

Sau đó, thiếu niên đặt tấm ảnh lên bàn, nằm ngửa trên ghế, nhắm mắt lại.

“Thiếu gia, điện thoại của phu nhân.” Hai tay bác Trần cầm di động, cung kính nói với thiếu niên bên cạnh.

Một lúc lâu sau thiếu niên mới mở mắt, cầm lấy điện thoại đặt lên tai.

Giọng nói rất miễn cưỡng, “Mẹ…”

“Bảo bối, có nhớ mẹ không?” Đầu bên kia truyền tới giọng nói dịu dàng của một phụ nữ.

“…” Thiếu niên nhắm mắt, không đáp.

“Smith đã làm xong hộ chiếu. Lúc nào con cũng có thể bay sang Mỹ. Mẹ luôn chờ con. Mẹ thật sự rất nhớ con trai mẹ.”

“Mẹ, con nói rồi. Con không sang Mỹ đâu…Không có chuyện gì thì con cúp máy đây…”

“Tứ…” điện thoại vang lên tiếng tút tút.

Thiếu niên lấy điện thoại ra, mắt vẫn nhắm như cũ nhưng một giọt nước mắt đã chảy xuống gương mặt tuấn tú của cậu.

Bác Trần nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại trong tay thiếu niên, xoay người, khẽ thở dài.

Sao thiếu gia lại khổ như vậy.

“Thiếu gia, có một cô gái tên là Tiêu Anh muốn gặp người.” Bác Trần lại bước vào phòng khách. Thiếu gia vẫn duy trì tư thế lúc ông rời đi. Hình như thiếu gia đã ngủ. Ông xoay người rời đi, muốn nói cho cô bé kia rằng hôm nay thiếu gia không tiếp khách.

Nhưng Tiêu Anh đã xông vào phòng khách.

“Cô bé, thiếu gia của chúng tôi đã ngủ, cậu ấy…” Bác Trần còn chưa kịp ngăn cản thì Tiêu Anh đã nắm lấy tay ông, “Cầu xin ông, ông à, con là bạn học của cậu ấy. Con tới khuyên cậu ấy đi học.”

Cô gọi ông là “ông”, hơn nữa vẻ mặt còn rất lo lắng. Bác Trần mềm lòng, phất tay một cái rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

Có thể cô bé này sẽ giúp cho tâm tình của thiếu gia khá hơn một chút.

Tiêu Anh đến gần.

Thiếu niên ngửa mặt trên ghế đang ngủ. Cơ thể kiện mỹ, đôi chân thon dài rắn chắc. Cho dù đang ngủ nhưng mặt cậu vẫm rất đẹp khiến cho người ta không dám nhìn gần.

Cô quỳ xuống, ngón tay nhẹ run lên.

“Lam Tứ, cậu đã ngủ chưa?”

“Sao nhiều ngày rồi cậu không đi học? Cậu có biết mọi người rất nhớ cậu không? Cả cô giáo Lam cũng thế.”

Lông mi thiếu niên nhẹ run lên một chút.

“Đi học đi, được không?” Ánh mắt cô phác họa ngũ quan hoàn mỹ của thiếu niên. Cậu ấy ngủ thật rồi sao? Sao không hề có phản ứng gì với lời của cô?

Ánh mắt cô dời xuống phía dưới, lướt qua khuôn ngực rộng rãi rắn chắc, tới nơi nam tính nhô lên trong quần bơi bó sát.

Ngón tay cô khẽ run, mặt đỏ bừng.

Cô từ từ cúi người xuống, há miệng ngậm chỗ nhô lên đó của thiếu niên. Qua lần vải, cô ngậm hết nó vào miệng, nhẹ nhàng mà mυ'ŧ, liếʍ cắn. Tiếng “chụt chụt” ái muội vang lên trong không gian.

Cái lưỡi mềm mại của cô liếʍ nam căn qua lần vải, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong mắt lại tỏa ra ánh sáng hạnh phúc nhàn nhạt.

“Thôi đi.” Thiếu niên vẫn nhắm chặt mắt đột nhiên đứng lên. Tiêu Anh ngã ngồi trên mặt đất. Cô kinh ngạc mà nhìn thiếu niên với khuôn mặt lạnh lùng.

Lam Tứ nhảy vào bể bơi như một chú cá. Cậu căn bản làm như không thấy cô gái trước mắt.

“Lam Tứ, lên đi.” Tiêu Anh sốt ruột gọi.

Thế nhưng thiếu niên càng bơi xa hơn, tới đầu kia của bể bơi.

“Lam Tứ, lên đi…” Cô gái vô lực phủ phục trên mặt đất, đôi mắt đầy thất vọng nhìn về phía bên kia.

Mấy ngày nay Lam Tĩnh Nghi cảm thấy hạ thân đã bớt đau. Mỗi đêm hai thiếu niên ngoài tẩy rửa cho cô thì vẫn không đυ.ng vào cô. Tinh thần cô đã khá hơn rất nhiều.

Vấn đề khó giải thích nhất trước mắt là làm sao đối mặt với Hàn Phong và xử lý chuyện của Lam Tứ.

Lúc đi làm, cô vừa vào phòng làm việc thì thấy Hàn Phong đang ngồi đó chờ mình.

“Có chuyện gì vậy?” Thái độ của anh vẫn yên tĩnh như cũ.

Nhưng lời của anh lại khiến lòng cô nổi sóng. Cô biết nhất định phải cho anh một câu trả lời hợp lý, nếu không cô không thể nhìn mặt anh được.

“Cậu ấy…Cậu ấy là con trai của chú họ có họ hàng xa với em…”

Hàn Phong nhìn cô đầy kỳ quái, giọng anh trầm thấp, “Em…Không phải em là cô nhi à?”

“Em mới biết gần đây thôi…Bởi vì cha mẹ qua đời sớm nên không biết còn có họ hàng…”

“Nạp Lan Địch…con trai đầu của thương nhân nổi tiếng nhất thương giới Nạp Lan Tư Ý…Vậy Nạp Lan Tư Ý là chú họ của em?” Giọng Hàn Phong tràn đầy nghi ngờ.

Lam Tĩnh Nghi sửng sốt. Đã lâu như vậy mà giờ cô mới biết hai anh em Nạp Lan có bối cảnh hùng hậu như vậy. Nhưng cô giấu cảm xúc đó rất nhanh.