Thập Niên 60: Mẹ Kế Có Nông Trường

Chương 16: Làm Giáo Viên Để Kiếm Công Điểm.

Cần phải biết rằng, đầy công điểm là một người khỏe mạnh làm việc cả một năm không nghỉ ngơi mới có thể lấy được! Trần Chiêu Đệ không nói nữa, cô xách dụng cụ bỏ đi với tâm trạng không bằng lòng.

Trước đó, khi Cố Hướng Đông nghỉ ngơi trong phòng, anh nhìn thấy một số thẻ học chữ vẽ tay và sách tranh có hình ảnh, những thứ này hoàn toàn khác với trên phố. Bởi vì có hình ảnh nên dễ hiểu hơn, vì vậy anh đã hỏi Tiểu Bảo những thứ này ở đâu ra? Tiểu Bảo nói với anh, những thứ này đều là do Sở Y Nhất đã vẽ cho cậu bé trong mấy ngày qua. Ban ngày có thời gian rảnh thì dạy cậu bé nhận mặt chữ, buổi tối thì đọc sách tranh cho cậu bé. Đó là lý do tại sao Cố Hướng Đông nảy ra ý tưởng này, nhằm giải quyết vấn đề công điểm trong xã của cô, và tạo cơ hội học tập cho trẻ em trong độ tuổi đi học.

Điều mà Cố Hướng Đông không nói với gia đình là anh đã trả tiền để dọn dẹp lớp học và mua đồ dùng học tập trong tương lai. Suy cho cùng, bí thư xã cũng có khó khăn của riêng mình, thời điểm này là thời điểm đang dốc hết sức lực sản xuất, thật sự không còn nhiều năng lượng để nghĩ đến những chuyện này.

Sau khi Mẹ cả Tôn và Trần Chiêu Đệ rời đi, Sở Y Nhất lo lắng nói với Cố Hướng Đông, “Em chưa bao giờ làm giáo viên, không biết có thể dạy bọn chúng được không?”

“Em cứ dạy giống như em đã dạy Tiểu Bảo là được. Những cuốn sách tranh em làm rất hay và thiết thực, cũng không cần phải áp lực đâu.” Cố Hướng Đông vừa chơi đùa với món đồ trong tay vừa nói, đó là một cây tre đã được mài nhẵn, một đầu tre được buộc dây thừng. Tiểu Bảo và Cố Tiểu Trụ của Cố Kiến Quân ngồi xổm bên cạnh, háo hức quan sát.

Sau khi nghe Cố Hướng Đông nói, Sở Y Nhất suy nghĩ, có lẽ anh đã nhìn thấy những quyển sách tranh, những cuốn sách dạy học trong phòng. Vậy thì thử xem sao, cứ làm hết sức là được. Dù gì vẫn tốt hơn nhiều so với ra đồng, bón phân tưới nước, lại còn có thể kiếm công điểm. Xem thử Trần Chiêu Đệ còn có thể lăng mạ cô thế nào nữa đây, chỉ biết ăn mà không biết làm, sau này cô đã trở thành một người có công điểm, cô sẽ ăn nhiệt tình hơn nữa.

“Hai người đang làm gì vậy?” Sở Y Nhất thấy Cố Hướng Đông đứng dậy xách một cái xô nhỏ, cô không nhịn được liền hỏi.

“Mẹ, mẹ thật là ngốc nghếch mà. Bố định dẫn chúng ta đi câu cá đó. Trước đó, con với anh Tiểu Trụ nhìn thấy rất nhiều cá ở bên sông kia. Giờ chúng ta sẽ đi câu cá, đến lúc đó mẹ làm canh cá cho con ăn nhé.” Tiểu Bảo xoa xoa bàn tay, háo hức muốn thử, như thể cậu bé đã câu được cá vậy.

“Không phải cô đã nói với con rồi sao, nước sông bên đó rất sâu. Con lại lén cô trốn qua đó chơi vào lúc nào thế?” Lúc trước, Sở Y Nhất cũng từng ở đó giặt quần áo, sông rất lạnh và sâu.

“Là do anh Tiểu Trụ dẫn con đi qua đó.” Tiểu Bảo nhìn vẻ mặt của Sở Y Nhất có gì đó không đúng, cậu bé vội vàng đổ thừa cho Cố Tiểu Trụ.

Cố Tiểu Trụ bất lực nhìn Sở Y Nhất, “Thím à, không phải cháu.”, sau đó nhìn Tiểu Bảo với ánh mắt bất mãn, nhưng cuối cùng cậu bé cũng không lôi Tiểu Bảo ra nói chung.

“Con thôi đi, đừng tưởng rằng cô không biết là con đã xúi giục anh Tiểu Trụ dẫn con qua đó.” Sở Y Nhất biết tính cách của Tiểu Bảo rất ranh mãnh. Tiểu Trụ là một đứa trẻ rất thật thà và nghe lời, không cần nghĩ cô cũng biết được đây chính là chủ ý của Tiểu Bảo.

Đôi mắt của Cố Tiểu Trụ sáng lên, thím nhỏ thật anh minh, suýt nữa là đã bị thằng nhóc kia chơi khăm rồi, sau này cậu sẽ không nghe lời thằng nhóc ấy nữa!

“Lần này anh dẫn bọn trẻ qua đó, em yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Ngay khi Cố Hướng Đông nói với Sở Y Nhất, anh cầm đồ lên và dẫn hai đứa trẻ đi ra bên ngoài. Cố Tiểu Trụ và Tiểu Bảo tí ta tí tởn theo sau. Nếu như có Cố Hướng Đông ở đó, Sở Y Nhất cũng yên tâm hơn, mặc cho bọn họ đi đi đâu thì đi, sau đó cô quay trở lại bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Ngay khi trong đầu xuất hiện chữ “nhà”, Sở Y Nhất hơi sửng sốt. Bắt đầu từ khi nào mà cô đã coi đây là nhà của mình? Cho đến bây giờ, Sở Y Nhất vẫn không biết Cố Hướng Đông có ý gì nữa, nói không chừng ngày nào đó cô sẽ bị đuổi ra ngoài.

Cố Hướng Đông dẫn hai đứa trẻ đi đến bên bờ sông, tìm một vị trí tốt. Cố Tiểu Trụ lấy ra những con giun đất đã được đào lên, Tiểu Bảo nhìn thấy những con giun đất dài ngoằn ngoèo đang cử động, lại có mang theo một thứ mùi kỳ lạ, cậu bé trốn sau lưng Cố Hướng Đông, nhưng vẫn ló đầu ra xem với thái độ tò mò.

Cố Hướng Đông gọn gàng lấy con giun đất bỏ vào lưỡi câu, sau đó ném ra ngoài, yên lặng chờ đợi với chiếc cần câu trên tay.