Thập Niên 60: Mẹ Kế Có Nông Trường

Chương 13: Một Đời Độc Thân. (2)

Cô tự hỏi, làm sao quản gia nhỏ lại biết Cố Hướng Đông, việc bản thân cô đến đây có phải cũng liên quan đến hệ thống nông trại này hay không! Lát nữa quay lại, cô nhất định phải hỏi quản gia nhỏ cho ra lẽ!

Người nhà họ Cố hiếm khi nhìn thấy đồ ăn mặn trên bàn ăn, bọn họ đã ăn rất no nê. Nhưng sau bữa ăn, chuyện ngượng ngùng tới rồi, cô nên ngủ như thế nào đây. Cố Hướng Đông về rồi, chắc chắn không thể nào bảo người ta ra ngoài được, cô đành chỉ có thể để bản thân ngủ ở chỗ khác mà thôi, tuy nhiên, phòng của gia đình họ Cố cũng không có dư!

“Vậy… anh nghỉ ngơi đi, em đi qua phòng bếp trải chăn.” Không gian trong bếp khá rộng, cô dọn dẹp một chút thì khi ngủ cũng sẽ ấm áp hơn.

“Mẹ, mẹ đừng qua phòng bếp ngủ, có chuột đấy. Mẹ ngủ cùng với con và bố đi!” Tiểu Bảo ôm cánh tay Sở Y Nhất không buông.

“Không có chuột đâu, con yên tâm đi. Bố con bị thương rồi cần phải nghỉ ngơi thật tốt. Cô ngủ hay đạp lung tung, lỡ như làm thương bố con thì sao.” Ở cái năm mà người ăn uống còn không đủ no này lại có chuột nữa sao, chuột ở đâu ra cơ chứ, cô không tin.

“Không được, không được. Mẹ không được đi. Mẹ ngủ ở đây với con và bố đi, mẹ còn phải kể chuyện cho con nữa. Trước đây không phải mẹ đã đồng ý rồi sao?” Tiểu Bảo bày ra vẻ mặt đáng thương, hình như Sở Y Nhất nói mà không giữ lời, ức hϊếp trẻ con rồi.

Đó chẳng phải là để dỗ nó sao, bản thân cô biết kể chuyện gì đâu.

“Chuyện đó… lần sau… lần sau cô nhất định sẽ kể chuyện cho con nghe, được không? Hôm nay đi ngủ trước nhé.” Sở Y Nhất cảm thấy mình có chút đuối lý, cô xoa xoa mũi nói.

“Hay là em và Tiểu Bảo ngủ ở đây đi, anh đi qua chỗ bố mẹ anh ngủ.” Cố Hướng Đông cầm mấy cái mền đi ra ngoài, để Sở Y Nhất ở lại với vẻ mặt không được tự nhiên. Anh thật sự rất yên tâm về cô, nhưng cô chưa từng nuôi đứa trẻ nào cả.

Mẹ cả Tôn nhìn đứa con trai út của mình đi vào, bà nhìn với vẻ mặt ghét bỏ: “Con làm gì thế? Phòng mình thì không qua đó ngủ, qua chỗ bố mẹ làm gì?”

“Mẹ, có phải mẹ không biết đâu, con không muốn làm lỡ người ta, để cuối cùng phải mất mạng.” Cố Hướng Đông rầu rĩ trải mền của mình ra.

Mẹ cả Tôn nhìn anh với dáng vẻ “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép”, bà nói: “Mang tiếng con là một quân nhân, lại còn là đảng viên. Con xem con giác ngộ cái gì kìa, độc thân suốt đời đi.”

Cố Hướng Đông cũng không cãi lại, anh vẫn chưa nói với mẹ của mình rằng hiện tại anh đã xuất ngũ. Nhất thời anh không biết nên mở miệng thế nào, chỉ đành che đầu rồi đi ngủ.

Mẹ cả Tôn giận đến mức muốn đá vài cái.

Ngày hôm sau, Cố Hướng Đông dậy sớm. Nguyên nhân không phải do anh, mà là do tiếng ngáy của bố anh thực sự quá chấn động. Tiếng ngáy đó khiến anh cứ có cảm giác rằng ông ấy sẽ bị hụt hơi, tiết tấu khó chịu đến khác thường. Cả đêm anh không ngủ nổi, lăn tới lăn lui giống như lật bánh, khi nhìn thấy trời sắp sáng rồi, anh dứt khoát thức dậy và đi luyện tập.

Sở Y Nhất đứng dậy đi mở cửa thì thấy Cố Hướng Đông đã quay lại, e là anh vừa mới tập thể dục xong. Chiếc áo ba lỗ màu trắng ướt đẫm mồ hôi dính chặt vào người, lộ ra đường nét cơ bắp cứng rắn, tóc được vuốt lên một cách tùy ý, thể hiện rõ ràng khí chất lãnh đạm.

Ực, Sở Y Nhất dường như nghe thấy tiếng bản thân đang nuốt nước bọt, mặt có chút đỏ lên, cô vội vàng chào hỏi để che đi sự ngượng ngùng: “Chào buổi sáng, sao anh dậy sớm vậy?”

“Ừ, ở trong quân đội quen rồi.”

“À, ừ, vậy thì anh cứ làm việc của anh, em đi tắm rửa trước.”

“Được.”

Sở Y Nhất vừa xoay người định đi tắm, cô cảm thấy có chút xấu hổ. Không biết Cố Hướng Đông có nghe thấy âm thanh nuốt nước bọt của cô không, rồi lại cảm thấy cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ thật sự rất lúng túng!

Cái tên này không phải bảo là đang bị thương sao, cớ gì trông còn khỏe mạnh hơn cả người đang khỏe mạnh nữa vậy.

“Rào” một cái, chậu nước đầy trực tiếp đổ từ trên đầu đổ xuống, Sở Y Nhất vừa nghe thấy âm thanh đó, tay cô liền nổi hết cả da gà. Sắp vào thu rồi, lẽ nào không lạnh!

“Sao vậy? Có chuyện gì sao?” Cố Hướng Đông nhìn Sở Y Nhất đang đi tới đi lui, vừa lấy khăn lau tóc vừa nghi ngờ hỏi.

“À thì em muốn nói chuyện với anh. Nhà của em nhận lễ vật bên nhà anh không ít, sau đó thì bán em qua đây, thanh danh của em bên đó không tốt lắm.” Nói đến đây, Sở Y Nhất nhìn thấy Cố Hướng Đông không có phản ứng gì, cô nói tiếp, “Trước đây, mẹ của em đã bàn cho em một cuộc hôn sự, nhưng em không bằng lòng. Có một người nói với em rằng sẽ dẫn em đi, như vậy em không cần phải gả đi nữa. Lúc đó, em đã tin lời của anh ta, kết quả thì anh ta không đến. Sau đó, em bị anh tông trúng. Về sau, người đàn ông đó nói em đã câu dẫn anh ta, muốn anh ta lén lút bỏ trốn với em, tiếp theo đó là có rất nhiều lời đồn thổi xuất hiện.” Những gì Sở Y Nhất nói đều là sự thật, cũng chính là thực tại.