[Harry Potter] Sánh Bước Cùng Người

Chương 22: Lời nói sắc bén và mầm móng

Ban đầu, nhóm học sinh năm nhất còn ôm tâm lý vui sướиɠ khi có người gặp họa, nhìn xem hỗn huyết dơ bẩn trúng pháp trận sẽ xấu mặt ra sao. Tuy nhiên khác với tưởng tượng của bọn họ, Snape lại mặt không đổi sắc, trấn định rút đũa phép ra, chỉ dùng một câu thần chú để hóa giải pháp trận. Thấy vậy, vẻ khinh thường trên mặt bọn chúng dần trở thành sợ hãi.

Slytherin kính sợ kẻ mạnh, không phân biệt huyết thống hay xuất thân của bất cứ ai. Đó cũng là lý do do vì sao sau khi nhìn thấy Snape, bọn chúng lại có vẻ mặt đó. Dù sao thì bọn chúng vẫn còn là trẻ con, chưa từng thấy tranh đấu thật sự nên trước biểu hiện kia của Snape, đã đủ để kinh sợ đám rắn con mới chân ướt chân ráo vào nhà.

Nhìn Snape rời khỏi phòng sinh hoạt chung, Narcissa cũng quay trở lại chỗ ngồi. Bây giờ, đám học sinh năm nhất mới phát hiện ra bốn phía xung quanh đều có những ánh mắt xem náo nhiệt. Hiểu được hành vi vừa rồi của bọn chúng có bao nhiêu khôi hài, có khả năng trở thành trò cười cho học sinh năm lớn, nhóm tân sinh đều ủ rũ cụp đuôi, theo thứ tự trở về ký túc xá, không có ai mặt dày dám đứng lại cả.

Nhìn nhóm tân sinh mặt xám xịt trở về ký túc xá, LaiMons tùy ý cầm lấy một quyển tập san mà ai đó đặt trên bàn lên đọc. Tầm nửa giờ sau, hắn mới lười biếng mở miệng.

"Thật ra con nhóc Bulstrode kia cũng khá được."

"Thì sao. Tôi không quan tâm."

Narcissa dừng bút lại một chút. Cô ảo não dùng khăn lau mực lau đi từ đơn vừa viết sai do phân tâm nói chuyện với LaiMons.

Thở dài một hơi, cô biết nếu như cô không trả lời đúng ý LaiMons thì hôm nay cô đừng mơ làm xong bài. Nhớ đến vẻ mặt già nua, nghiêm túc của chủ nhiệm nhà Gryffindor kiêm giáo sư môn Biến hình, nữ huynh trưởng tóc vàng đột nhiên cảm thấy thật đau đầu.

"LaiMons, tôi nhắc lại một lần nữa cho cậu rõ. Đối với những việc sắp xảy ra, tôi hoàn toàn không có một chút hứng thú. Xin cậu đừng có làm phiền tôi nữa!"

"Tôi thì lại không nghĩ vậy, thưa tiểu thư mỹ lệ."

LaiMons vẫn mặt dày nói chuyện với ngữ điệu như cũ. Dường như hắn không chút nào để ý việc Narcissa đang đuổi khéo hắn lúc nãy, mà vẫn nói chuyện bình thường với cô như mọi khi vậy. Đáng tiếc, tia giảo hoạt trong ánh mắt hắn vẫn bị Narcissa phát hiện.

Khinh thường, bĩu môi trong lòng, Narcissa thầm khinh bỉ LaiMons. Chỉ bằng hắn cũng định mơ tưởng bắt chước Lucius của cô sao? Hừ! Từ khi Lucius lên năm năm, LaiMons còn không thèm che giấu ý tưởng đấy của hắn. Tạm thời dừng nhớ nhung chàng bạch kim Lucius của mình, biểu tình của Narcissa càng trở lên lạnh lùng.

"Cậu nghĩ như nào là chuyện của cậu, mà tôi làm như nào lại là chuyện của tôi. Hơn nữa,... tôi nhắc cậu một câu. Lucius đã nhắc tới Snape với vị Đại nhân kia. Mà trùng hợp thay, Đại nhân cũng có hứng thú đối với hắn."

LaiMons nhún nhún vai, tỏ vẻ không hề hứng thú: "Tôi chỉ làm tròn trách nhiệm của một vị huynh trưởng thôi mà, ví dụ như,... quan tâm học sinh nhà mình. Tiểu thư của tôi không cần suy nghĩ nhiều đâu."

"Tốt nhất nên là vậy. Nếu không, tôi còn tưởng cậu cũng coi trọng thiên phú ma dược của hắn, muốn mượn sức hắn cho gia tộc đâu."

Narcissa giả cười, đứng dậy thu dọn sách vở trên bàn.

"Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi cũng nên về ký túc xá rồi. Ngủ ngon, LaiMons."

"Ngủ ngon, Narcissa."

Ôm sách vở, Narcissa nhanh chóng đi về khu ký túc xá nữ sinh. Vào lúc bước lên cầu thang, cô chợt nghe được tiếng cửa đá mở ra. Không cần quay đầu lại, cô cũng biết Snape đã quay trở lại. Dù sao đã trễ như này, trừ bỏ Snape mới đi ra, Slytherin cũng không còn người nào ở ngoài đấy nữa cả.

Khóe miệng Narcissa hơi giương lên, tiếp tục đi về ký túc xá. Có lẽ, cô nên viết một bức thư cho Lucius đi.

Ước chừng nửa giờ trước, Vivian Bulstrode trầm mặc đi về ký túc xá, im lặng không nói gì. Anna Brandbane tâm trạng bất an đi đằng sau cô nàng. Cô lén quan sát vẻ mặt của cô nàng Bulstrode, mong là cô nàng đừng có giận cá chém thớt lên cô.

Âm thầm nắm chặt tay, Anna có chút tức giận con nhỏ Jones ngu ngốc. Nếu vừa rồi, Jones kiên quyết đem con ả Bulstrode này ném đi thì cái người đang đứng trước mặt cô đã ở trong bệnh thất rồi, đúng không? Nếu như thế thì ít nhất tối nay cô có thể có một buổi tối thoải mái rồi.

Con nhỏ Jones ngu xuẩn! Chẳng lẽ cô ta không biết nắm bắt thời cơ sao? Nếu vừa rồi phối hợp với cô, cô ta hoàn toàn có thể giả vờ tức giận khi bị cô uy hϊếp nên không khống chế được cảm xúc, lỡ ném Bulstrode đi. Đến lúc chủ nhiệm nhà hỏi chỉ cần nói là tự bảo vệ khi bị công kích, có khi chủ nhiệm cũng không trừng phạt cô ta đâu. Dù sao thì hôm nay cô thấy Jones thân với chủ nhiệm lắm mà, sau giờ ăn trưa còn nói chuyện riêng với nhau nữa. Nếu làm như thế thì cô có thể dạy dỗ Bulstrode một bài học rồi!

[Scor: Clgt??? Có giỏi thì tự đi mà làm đi.]

Thế nhưng, thế nhưng, cô ta lại lãng phí cơ hội tốt này. Chẳng lẽ Jones không biết Bulstrode là người đẩy cô ta xuống cầu thang sao?

Trong khi Anna đau khổ suy nghĩ nguyên nhân thất bại, cô không chú ý hai người đã đi đến trước cửa phòng ký túc xá của mình. Đến khi Bulstrode mạnh bạo đẩy cửa vào, Anna mới giật mình tỉnh lại, vội vàng tiến lên mở cửa cho cô nàng nhưng vẫn chậm một bước. Bulstrode đã tự mở cửa đi vào rồi.

Thấy vậy, Anna ngây ra một lúc nhưng không dám đặt câu hỏi nên chỉ đành đi theo Bulstrode đi vào. Nhưng sau khi xoay người đóng cửa xong, cô mới phát hiện mình bị một cây đũa phép lạnh như băng chỉ vào cổ. Đũa phép cứ lấp lóe ánh sáng bạc làm tăng thêm sự nguy hiểm.

Nhìn hai mắt trống rỗng của Bulstrode, Anna không khỏi hốt hoảng, lắp bắp mở miệng hỏi: "Bul... Bulstrode, cậu, cậu muốn làm gì?"

Bulstrode không trả lời cô mà chỉ nhẹ nhàng đẩy đũa phép trong tay lên phía trước. Cô nàng chỉ mới đẩy nhẹ thôi đã khiến Anna lập tức ngậm miệng lại. Cô có thể cảm nhận rõ ràng tia hàn ý của Bulstrode đối với cô.

Thời gian mới trôi qua vài giây, Anna đã cảm thấy sau lưng mình ướt sũng mồ hôi. Cô không hiểu, vì cái gì mà bản thân cô lại bị một con nhóc cùng tuổi ép đém gắt gao như thế này. Mỗi lần bị đũa phép chỉ vào người, cô đều không thể sinh ra nổi một chút dũng khí để phản kháng.

Máy móc động nhẹ ngón tay, Anna thử nâng cánh tay cầm đũa phép lên chút. Đúng lúc này, Bulstrode trầm mặc nãy giờ bỗng lên tiếng.

"Chuyện vừa nãy, tao không hy vọng nó sẽ xảy ra một lần nào nữa... Tao nghĩ hẳn mày đã hiểu ý của tao đi. Anna!"

Nhìn vẻ mặt mờ mịt, ủy khuất của Anna, Bulstrode cười lạnh, tiếp tục nói: "Đừng có trưng cái vẻ mặt ghê tởm đấy của mày nhìn tao. Mày nghĩ tao ngu đến mức không biết vừa rồi mày có chủ ý gì à?"

"Bulstrode tiểu thư, lần này đầu sỏ tạo ra mọi chuyện là Jones mà. Cậu hẳn phải đi tìm nó chứ..."

Nhìn ý cười trên mặt Bulstrode ngày càng đậm, lời biện bạch của Anna ngày càng nhỏ: "Mình thật sự chỉ muốn giúp cậu thôi mà..."

"Không cần nhắc đến con nhỏ Jones."

Bulstrode vẫn giữ tư thế uy hϊếp như cũ. Vẻ khinh thường trên mặt cô nàng ngày càng rõ.

"Tao có thể coi con nhỏ Jones kia là đối thủ nhưng mày, thì khác. Mày còn không đủ tư cách để so sánh nó."

Dưới sự châm chọc, kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Bulstrode, rốt cuộc Anna cũng không thể khống chế cảm xúc nữa. Nắm chặt nắm tay, cô còn không để ý móng tay cô đã đâm sâu vào da thịt.

"Tại sao đến tột cùng tôi lại kém hơn con nhỏ đó? Tốt xấu gì tôi cũng là người nhà Brandbane. Mà con nhỏ Jones kia thì sao? Nó căn bản chỉ là một cái dòng họ hèn mọn."

Cơ thể Anna run nhè nhẹ, sắc mặt ngày càng tái nhợt. Sau khi đem tất cả oán hận trong lòng tiết ra, cô mới hậu tri hậu giác nhớ đến sự trừng phạt của Bulstrode.

Bất ngờ thay, trước sự vô lý của Anna, Bulstrode hôm nay lại không tỏ ra giận dữ, mà ngược lại lại lộ ra vẻ thương hại.

"Mày thật sự đáng thương đấy, Anna. Mày cái gì cũng không hiểu được sao. À mà đúng thật, mày thậm chí còn không hiểu rõ vì sao mày và Jones khác nhau, cũng không hiểu tại sao tao lại gọi mày là Anna thay vì Brandbane cơ mà."

Nhìn ánh mắt mờ mịt như đi trong làn sương mù của Anna, Bulstrode đột nhiên cảm thấy cô nàng nói những chuyện này ra với Anna chả có ý nghĩa gì. Rút đũa phép đang chỉ vào người trước mặt lại, cô gái tóc vàng đi về phía nhà tắm.

"Tao coi Jones là đối thủ, còn mày chỉ là con rối của tao thôi... Cho nên, Anna à, mày vẫn còn kém Jones nhiều lắm."

Bâng quơ để lại một câu, 'phanh' một tiếng, cửa nhà tắm đã bị Bulstrode mạnh bạo đóng sầm lại, tạo khoảng cách giữa hai người.

Nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt đến thất thần, Anna không khống chế được cơ thể mình, cứ trượt dần theo cánh cửa xuống thảm dày phía dưới. Nước mắt tí tách lăn dài theo gò má, nắm tay cũng dần buông lỏng ra, lúc này, Anna chỉ cảm thấy từng đợt tuyệt vọng và bất lực.

Trước đây, tuy rằng bị Bulstrode đối xử cũng không tử tế gì cho cam nhưng sâu trong nội tâm của Anna vẫn có tia mừng thầm. Đây là lần đầu tiên từ sau khi được nhận về nhà Brandbane cô được người khác coi trọng. Tuy rằng bị coi là đối thủ nhưng cô vẫn tỏ ra rất vui vẻ.

Vì thế mà cô mới nhẫn nhịn chịu nhục, vắt óc, tìm tất cả mọi cách để xoay người. Không thể phủ nhận, tuy rằng bị bắt nạt nhưng sâu trong nội tâm của Anna vẫn vô cùng hưng phấn đến muốn nhảy nhót. Không chỉ có một lần, cô đã âm thầm ảo tưởng trong lòng, ảo tưởng có một ngày chính cô sẽ chiến thắng, cao ngạo từ trên cao nhìn xuống cái đầu màu vàng luôn hất cằm ra lệnh cho mình giờ đây lại phải cúi đầu dưới chân cô. Nhưng cuộc nói chuyện với Bulstrode vừa rồi đã hoàn toàn dập tắt ảo tưởng của cô. Nó không chút lưu tình nào đem toàn bộ hy vọng của cô đập nát, đồng thời đẩy cô vào vực sâu tăm tối.

[Scor: Cái lý luận bạn bè gì thế này:))?]

Hóa ra, suốt thời gian qua, cô vẫn chỉ là một con rối ngu ngốc. Chẳng qua là chuyển chủ sở hữu từ gia tộc Brandbane sang thành của Vivian Bulstrode mà thôi. Ánh mắt khinh thường và thương hại của Bulstrode khi nãy như lầm cho Anna nhớ lại khoản thời gian cô còn ở trong nhà Brandbane không ai coi trọng, thậm chí đến gia tinh cũng coi cô là người vô hình. Tất cả điều đó làm cho cô đột nhiên hô hấp thật khó khăn, cảm giác như thể là người đuối nước sắp chết vậy.

Quệt nước mắt mước mũi trên mặt đi, Anna lắc lắc đầu, chậm rãi đứng dậy, thất tha thất thểu đi về giường của mình.

Những đau khổ do gia tộc Brandbane gây ra mấy năm nay, tất cả, cô sẽ không quên. Sự nhục nhã của Bulstrode với cô hôm nay cô cũng sẽ nhớ kỹ. À, còn có con nhỏ Jones đáng ghét kia nữa! Sớm muộn gì cũng có một ngày, Anna Brandbane cô sẽ trở lên mạnh mẽ hơn. Đến lúc đó, cô sẽ cho bọn họ, từng người phải trải qua cảm giác của cô bây giờ. Tất cả chúng, một người cũng không bỏ qua! Tuyệt đối sẽ không!