Đàn Tử Minh thu xếp hành lý đi tham gia chương trình tuyển tú, là Mạnh Thanh đưa cậu đi. Thái độ của Mạnh Thanh rất bình thường, chỉ dặn dò vài câu rồi không nói thêm gì nữa, nhưng Đàn Tử Minh thì rất nghiêm túc, cắn răng nghiến chặt quai hàm, mang bộ dáng quyết tâm không thành công thì không trở về.
"Cứ thả lỏng đi." Mạnh Thanh vừa nói vừa vỗ vai cậu, làm cậu sợ tới mức nhảy dựng khỏi ghế ngồi.
Mạnh Thanh luôn tự tin mình vẫn có chút ánh mắt nhìn người, quả nhiên, từ khi vào cuộc thi Đàn Tử Minh luôn nổi bật hàng đầu. Cậu đội một chiếc mũ len màu xám đậm, vành mũ kéo đến tận xương lông mày, đeo khẩu trang càng làm nổi bật đôi mắt sâu và sống mũi cao thẳng, lại còn hay xụ mặt, trông nghiêm túc đến không chịu được.
Mấy thứ như chương trình thực tế, có thực lực thôi thì chưa đủ, còn phải có duyên với màn ảnh, hơn nữa cái loại duyên dáng này không thể giả vờ được, càng cố ý bày trò càng khó lấy được thiện cảm của khán giả, cho nên Mạnh Thanh cũng không cố ý dặn kỹ. Đàn Tử Minh hát hay nhưng không biết nhảy, Mạnh Thanh đã chuẩn bị từ đầu, khả năng của cậu như vậy mà tham gia thi đấu nhất định là không thể đi đến cuối, chỉ cần lên sóng vài lần là cho về nhà được rồi.
Tuy không nhiều lời, nhưng trong lòng Mạnh Thanh đã có sắp xếp rõ ràng, thế nhưng Đàn Tử Minh lại là người không thích hành động theo lẽ thường.
Sau khi chương trình phát sóng, tổ tiết mục xây dựng cho cậu hình tượng "tam lang liều mạng", mỗi ngày đều cắm đầu trong phòng tập vũ đạo, còn hận không thể ngủ luôn ở đó. Cameraman đi quay cảnh bọn họ luyện nhảy, mấy thí sinh khác chen nhau lên đầu tranh thủ để lọt vào khung hình càng nhiều càng tốt, riêng cậu lại ghét bỏ máy quay làm phiền, đến đêm thì mệt đến ngủ thẳng cẳng.
Cậu vốn đã không béo, qua mấy tháng mắt thường còn thấy được lại gầy thêm một vòng, Mạnh Thanh trông thấy cũng phải xót ruột.
Bởi vì không có ý định debut ở thứ hạng đầu nên Mạnh Thanh cũng không làm xã giao với tổ tiết mục, danh tiếng và thứ hạng của Đàn Tử Minh trong chương trình toàn bộ đều dựa vào chính sức mình. Nhưng ở phương diện vũ đạo cậu thật sự không có căn bản mà cũng không có thiên phú, cho dù liều mạng luyện tập thì hiệu quả cũng chỉ có giới hạn.
Qua hai đợt đào thải, Đàn Tử Minh bị loại.
Ngày có vòng loại là phát sóng trực tiếp, Mạnh Thanh vốn đang ở bên ngoài ăn cơm cùng Phó Hành Vân trong một nhà hàng Nhật yên tĩnh. Phó Hành Vân vừa nói liên miên cằn nhằn một hồi, ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Thanh một cái, nói: "Anh có việc thì cứ đi trước đi?"
Mạnh Thanh gắp một miếng nhím biển: "Không có việc gì cả."
Phó Hành Vân đã quá quen thuộc, liếc qua một cái liền biết anh không phải không có việc. Mạnh Thanh làm ra vẻ đang nghe nhưng ánh mắt thì không biết đã phiêu đi đâu, lại còn thường xuyên cúi đầu xem đồng hồ.
"Anh đi nhanh đi, " Phó Hành Vân ghét bỏ đuổi anh, "Em tìm người khác đến ăn cơm cùng."
Nếu cậu ta đã nói đến thế, Mạnh Thanh cũng đành biết thời biết thế, trước khi đi còn dặn lễ tân gửi hóa đơn thanh toán bữa cơm này cho mình. Đợi đến khi lái xe về nhà, chính anh cũng không phát hiện ra mình có chút gấp gáp, lái xe nhanh hơn hẳn bình thường, vào cửa cũng không để ý đến con mèo đang không ngừng kêu chủ, vội mở điện thoại ra xem, đúng lúc xem được đoạn cuối chương trình.
Đàn Tử Minh bị loại.
Cậu cũng xem như một tuyển thủ có tiếng tăm, được máy quay đuổi theo quay rất nhiều cảnh, trong những hình ảnh chạy thoáng qua có thể nhìn thấy cậu ôm chặt miệng trừng mắt, hốc mắt hình như hơi hồng hồng, dáng vẻ quật cường không muốn người ta ghi hình lại, Mạnh Thanh trông thấy mà không khỏi thở dài.
Sau đó là lần phỏng vấn cuối cùng, hỏi cậu cảm nhận khi bị loại.
Đàn Tử Minh không nhìn camera, buông mắt cong lưng, vóc dáng cao ngất vùi trong ghế, giống như tủi thân đến không nói nên lời.
Cậu nói: "Xin lỗi"
Người ta hỏi cậu xin lỗi chuyện gì, cậu cũng không chịu trả lời tiếp, hung hăng nhăn mũi sụt sịt, một hồi lâu sau vẫn không chịu nói thêm, ngay cả mái tóc được vuốt lên tạo kiểu cũng rũ xuống như cây cải thìa bị sương muối vùi dập, cực kỳ tội nghiệp. Mạnh Thanh xoay người lao đến chỗ con mèo vừa đi ngang qua, ôm nó vào trong lòng xoa nắn.
Đến nửa đêm, Mạnh Thanh nhận được điện thoại của bảo vệ tiểu khu, nói là ngoài cổng có người quen của anh, nhưng không có chìa khóa đi vào cũng không chịu gọi điện thoại, cứ ngồi xổm trước cửa tiểu khu, nói xong còn gửi qua một tấm ảnh.
Mạnh Thanh vừa trông thấy đã muốn cười.
Đàn Tử Minh không xách vali, chỉ nhét toàn bộ gia sản mang theo khi đi thi đấu vào một cái ba lô lớn đặt dựa vào gốc cây, người thì ngồi xổm bên cạnh như một đống núi nhỏ, trước mặt mà đặt cái chậu có khi sẽ có người đi ngang thả tiền xu vào.
Mạnh Thanh hỏi bảo vệ: "Cậu ấy bảo muốn tìm tôi sao?"
Bảo vệ chỉ nói đơn giản: "Không nói gì cả, là do lần trước tôi thấy cậu ấy ngồi xe của anh đi vào nên mới gọi điện hỏi."
Mạnh Thanh nói: "Để cậu ấy vào đi."
Bảo vệ cúp điện thoại nhủ thầm: không hiểu mấy người có tiền nghĩ cái gì nữa.
Mạnh Thanh đứng cạnh cửa chờ, Đàn Tử Minh lê bước rất lâu mới đến được trước cửa nhà anh, nhìn thấy Mạnh Thanh đã mở cửa chờ sẵn, do dự một lúc vẫn không dám đi về phía trước. Mạnh Thanh đánh cái hắt xì, gọi to: "Nhanh lên, bên ngoài lạnh quá."
Đã qua nửa đêm, Mạnh Thanh bật máy sưởi không khí, vốn anh định đi ngủ rồi, trên người chỉ mặc áo ngủ dài, đai lưng cột lỏng lẻo, vạt áo giao thành hình chữ V lộ ra một chút da thịt trắng nõn. Anh vừa cao vừa gầy, xương quai xanh nhô cao, ở giữa còn có một đoạn lõm vào.
Mạnh Thanh rót một ly sữa nóng đặt vào tay Đàn Tử Minh, hỏi cậu: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Đàn Tử Minh cầm ly sữa ủ ấm tay, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."
Mạnh Thanh ngồi đối diện cậu, kiên nhẫn hỏi han: "Xin lỗi tôi chuyện gì?"
Kỳ thật Đàn Tử Minh không phải người quá chấp nhất chuyện thắng thua, cậu biết mình không có năng khiếu hát nhảy, nhưng đoạn thời gian thi đấu ngắn ngủi này đã làm cậu ý thức được rằng, trên đời có rất nhiều việc không thể chỉ dựa vào cố gắng là làm được. Ca hát nhảy múa cũng vậy, mà làm cho một người mình thích đi thích lại mình cũng thế.
Cậu vội vàng uống một ngụm sữa lớn để che giấu sự chật vật và xấu hổ lúc này, sữa nóng muốn tuột da khiến cậu phải thè lưỡi điên cuồng thở mạnh. Mạnh Thanh bị cậu làm cho hoảng sợ, nắm cằm nhìn vào lưỡi cậu xem có bị phỏng không.
Tâm trạng Đàn Tử Minh vốn đang kém, lại còn làm ra hành động xấu hổ, chẳng những Mạnh Thanh không cười cợt mà còn an ủi cậu. Tủi thân và vô thố trong lòng đột nhiên dâng cao như một ngọn sóng đổ ập xuống làm mũi cậu đau xót, cố gắng nhịn không khóc nhưng hốc mắt vẫn đỏ lên. Mạnh Thanh nghĩ trông cậu đau như thế chắc là thật sự bị phỏng rồi, vội nói: "Há miệng ra nào, để tôi lấy đá cho cậu..."
Đàn Tử Minh không chú ý nghe anh nói gì, thấy anh đứng lên muốn đi thì hoảng hốt bất chấp dùng miệng đập mạnh vào môi Mạnh Thanh một cái, suýt nữa đυ.ng cho răng cửa anh muốn rụng luôn.
Mạnh Thanh bị cậu đυ.ng, vốn đã không đứng vững lắm lập tức loạng choạng ngã ngồi xuống đất. Đàn Tử Minh không chịu bỏ qua, quỳ xuống sàn tiếp tục đuổi theo môi Mạnh Thanh vừa cắn vừa gặm hùng hổ như Trư Bát Giới ăn thịt người, nhưng gặm hồi lâu vẫn chẳng nếm ra được vị gì.
Gây ra đại họa rồi.
Đàn Tử Minh vừa gặm môi vừa nghĩ như vậy, chờ cho đến khi Mạnh Thanh lấy tay đẩy ra, cậu mới giật mình tỉnh táo lại lồm cồm đứng lên, ba lô quần áo cũng không thèm lấy đã tông cửa xông ra ngoài. Cậu vừa cắm đầu chạy vừa chùi miệng, trái tim trong ngực nhảy bùm bùm, suy nghĩ vừa rồi Mạnh Thanh đẩy mình không dùng nhiều lực lắm, chắc là cũng có thích mình một chút xíu rồi nhỉ?
Ở trong phòng, Mạnh Thanh ngồi dưới đất, nửa ngày vẫn không đứng lên —— dập xương cụt rồi.
Mẹ nó, thằng nhãi con này là chó thật à.
Mạnh Thanh đỡ thắt lưng đứng lên lau miệng, ướt sũng, còn mang theo một chút hương sữa.
Vì thế, mấy ngày sau Mạnh Thanh không ra khỏi cửa nữa, trốn ở nhà dưỡng thương —— chỗ xương cụt bị bầm tím to cỡ bàn tay, ấn vào đau cực kỳ. Thời tiết ngày một lạnh hơn, đảo mắt đã sắp đến Tết Âm lịch, Mạnh Thanh biết Đàn Tử Minh bỏ nhà đi, trong lòng khá để ý, không biết năm nay cậu đi đâu đón năm mới.
Anh đang bận nghĩ ngợi, bên chỗ Văn Thệ Xuyên đã nhắn tin sang.
"Mau tới dắt chó của anh về đi."
Tin nhắn còn đính kèm ảnh chụp, Đàn Tử Minh để chân trần ngồi xổm trên ghế sô pha trong phòng làm việc của Văn Thệ Xuyên, Dư Hướng Vãn đang cho nguyên liệu vào nồi lẩu trên bàn, vừa cho vừa khuấy, Đàn Tử Minh nhìn cái nồi chằm chằm, miệng hơi há ra, chỉ thiếu chảy nước miếng nữa là đủ bộ.
Mạnh Thanh vừa nhìn đã thấy buồn cười, cố ý gọi điện cho Đàn Tử Minh hỏi cậu đang ở đâu, đương nhiên cậu không chịu nói, gắt rất hung dữ, vẫn là Phó Hành Vân ngồi bên cạnh chen miệng nói địa điểm. Mạnh Thanh ở nhà nhàn rỗi cũng chỉ đón năm mới một mình, vì thế mua thêm chút đồ ăn nhúng lẩu mang sang bên kia, chỗ xương cụt còn đau, mỗi lần ngồi xuống phải cực kỳ cẩn thận.
Đàn Tử Minh cách một cái bàn trộm thấy anh chậm chạp ngồi xuống, không biết nghĩ đến chuyện gì mà sầm mặt còn đen hơn đít nồi, Mạnh Thanh nhìn mà không hiểu gì cả.
Tuổi mụ của Đàn Tử Minh năm nay mới đến hai mươi, là độ tuổi trong đầu chỉ giỏi nghĩ đến mấy thứ linh tinh bậy bạ. Từ ngày trong lòng nhớ thương Mạnh Thanh, mớ suy nghĩ mười tám cộng tích tụ cũng phải đến hàng đàn hàng tấn, người ta còn chưa đồng ý yêu đương đã hứng thú bừng bừng đi tra cứu đủ thứ tư liệu, xem đủ các thể loại phim người lớn, khí huyết dâng trào đến mức giữa mùa đông mà nửa đêm còn phải chạy đi tắm nước lạnh.
Cậu đã sớm tìm hiểu kỹ, sau khi làm xong bên tiếp nhận sẽ bị đau mông, nguyên cả ngày hôm sau phải săn sóc cẩn thận, ghế ngồi cũng phải lót đệm. Cậu nhìn thấy bộ dạng Mạnh Thanh như vậy, còn tưởng hôm qua anh ngủ với người khác, trong đầu toàn là suy nghĩ kỳ quặc đánh nhau, vừa tủi thân vừa tức giận, chọc tới chọc lui miếng huyết vịt trong bát, miếng huyết đáng thương bị cậu chọc đến nát bét.