Giữa trưa, Diêm Tuấn vừa tỉnh dậy liền nhớ lại mọi việc xảy ra đêm qua, tự nhiên cảm thấy hối hận nên vội vã đi tìm Hướng Dương Hi, cô bé dùng chính bản thân mình để giúp anh giải dược, tìm khắp mọi nơi cũng không thấy bóng dáng của cô đâu.
Đi nơi nào? Hy vọng cô chỉ đi ra ngoài một chút thôi…
Mới nghĩ như thế, đã nhìn thấy Hướng Dương Diễm nổi giận đùng đùng đâm đầu đi tới chỗ anh.
“Rốt cuộc anh đã làm gì chị ấy?!”
“Cái gì?”Anh lập tức ngầm hiểu ra vấn đề, cho đến khi thấy Hướng Dương Diễm cầm tờ giấy trên tay, anh mới hiểu được Hướng Dương Hi lại lần nữa bỏ nhà đi xa.
Tại sao cô phải đi? Là vì chuyện phát sinh tối hôm qua sao?
“Anh nói đi! Chị thật vất vả mới trở về, anh làm gì lại bức chị đi?” Rốt cuộc Hướng Dương Diễm bất chấp đến địa vị của Diêm Tuấn, tức giận tới mức vọt tới trước mắt anh ép hỏi.
“Diễm!”Diêm Lệ tranh thủ thời gian ngăn sự vô lễ của cậu, đồng thời cũng lo lắng nhìn về phía Diêm Tuấn, “Anh, tiểu Hi lại bỏ đi lần nữa, chuyện này không phải là có liên quan tới anh chứ?”
Diêm Tuấn xem tờ giấy viết ngắn gọn, trầm mặc không nói.
Hướng Dương Diễm lòng nóng như lửa đốt nên không dễ dàng buông tha anh.
“Đáng giận! Anh làm sao có thể như vậy? Chị tôi nếu gặp chuyện không may thì làm thế nào?!”
“Cậu nói lời này là có ý gì?” Diêm Tuấn nhận ra trong lời nói của cậu có vấn đề.
Chị em Hướng gia có thần giao cách cảm vượt quá bình thường, Hướng Dương Diễm đối với chuyện chị gái trốn đi lần thứ hai lại nóng vội như vậy, tuyệt đối là có nguyên nhân!
Hướng Dương Diễm bị anh hỏi như vậy, cũng không có ý định giấu diếm, cậu thống khổ nói:“Em… Em cảm thấy rất bất an! Dường như lần này chị thật sự một đi không trở lại!”
“Diễm!” Diêm Lệ chấn động.
Khuôn mặt Diêm Tuấn giờ phút này càng bao phủ thêm một phần lo lắng.
Cùng lúc đó, sát thủ Diêm Vệ đi vào trước mặt ba người, vẻ mặt cũng nghiêm nghị khác thường.
“Thế nào rồi?”Diêm Tuấn mở miệng, anh không để ý nội tâm bất an đang dần dần lan rộng. Sẽ không phải là –
“Tiểu Hi cô ấy … Cô ấy trên đường đi đến sân bay rơi vào âm mưu ám sát, xe hơi mà cô ấy đang ngồi đã hoàn toàn bị phá hủy, lái xe tử vong tại chỗ…”
Một câu của Diêm Vệ làm cho toàn bộ ba người ở đây sắc mặt trắng xanh.
“Cô ấy thì sao?!”Diêm Tuấn cố gắng khắc chế run rẩy muốn bật ra trong miệng.
Hướng Dương Diễm cùng Diêm Lệ cũng nín thở chờ đợi Diêm Vệ trả lời.
“May mắn cô ấy nhanh thoát được, chắc là đã nhảy ra khỏi xe trước khi xe bị va chạm, có điều là hiện nayđang hôn mê bất tỉnh, đã phái người đưa cô từ bệnh viện mang về, minh chủ cũng liên lạc với Đường đường chủ về nước chẩn đoán bệnh cho cô ấy.”
Diêm Vệ vốn định nói rằng không cần lo lắng, nhưng sau khi nhìn thần sắc của ba người, anh quyết định nuốt trở lại những lời này, trước khi đi còn lén nhìn ánh mắt của Diêm Tuấn.
Người đàn ông này … Cuối cùng cũng có lúc hoảng loạn.
***
Mặt trời rực rỡ lên cao sau giờ ngọ, rõ ràng là thời tiết nóng đến điên người, nhưng mỗi người ở Diêm Minh lại như ở hầm băng, thần sắc nghiêm trọng đứng trong phòng Hướng Dương Hi.
“Cô ấy hiện tại như thế nào?” Diêm La hỏi Diêm Định Sinh bị khẩn cấp gọi trở về, sắc mặt luôn luôn u ám bây giờ càng khó coi vài phần.
Diêm Định Sinh cũng thay đổi dáng vẻ bỡn cợt ngày thường mà trả lời với vẻ mặt nghiêm nghị: “À … Cô ấy…”
Anh hoàn toàn không nghĩ tới bị khẩn cấp triệu hồi bởi nguyên nhân khó giải quyết như vậy. Nếu không phải anh nhất thời cao hứng, chủ động gọi điện thoại cho Diêm La, chỉ sợ tiểu Ânha đầu này sẽ chết trong tay bác sĩ bình thường.
“Nói mau đi!” Diêm Tuấn nắm chặt hai đấm, dường như trong hành vi cường ngạnh ẩn nhẫn cái gì.
“Cô ấy ngoại trừ chân phải gãy xương ra, cũng không có bị thương ngoài da, tình trạng xuất huyết bên trong cũng không nghiêm trọng, chỉ có điều… Bị thương lớn nhất là ở vùng não bộ, chỉ sợ sẽ có di chứng…”
“Di chứng gì?”Hướng Dương Diễm khẩn trương hỏi tới.
“Ách… Nếu như trong ba ngày cô ấy vẫn chưa tỉnh lại, có thể sẽ ngủ say như vậy cả đời, ngay cả anh cũng không còn biện pháp.”Diêm Định Sinh rất lo lắng nhìn Hướng Dương Diễm, sợ cậu không chịu nổi sự đả kích này.
“Không… Không có khả năng …” Diêm Tuấn lẩm bẩm tự nói, âm thanh nhẹ đến mức người khác không nghe được, nhưng vẻ đẹp trên mặt anh lại không hiện ra vẻ điềm tĩnh an bình như lúc trước nữa.
“Làm sao có thể? Làm sao có thể như vậy?!”
Hướng Dương Diễm thay Diêm Tuấn khóc lên trong lòng đau đớn, khuôn mặt tươi cười luôn mang theo ánh nắng của cậu giờ phút này đã đỏ hai mắt vì khóc. Cậu liều mình lay người chị đang hôn mê bất tỉnh.
“Chị! Chị tỉnh lại đi! Van cầu chị… Tỉnh lại… Đừng bỏ lại em một mình… Ô…”Cậu khóc lóc nghẹn ngào, người ở đây nghe xong ai cũng không thể không thương tâm.
“Diễm… Bình tĩnh một chút!” Diêm Lệ từ phía sau lưng ôm lấy cậu, tính an ủi cậu “Em như vậy tiểu Hi sẽ đau lòng lắm!”
“Em không muốn! Em không muốn chị ấy như thế!” Hướng Dương Diễm giãy khỏi ngực Diêm Lệ, lao vào kéo bả vai củaDiêm Định Sinh liều mình khóc la, “Anh Định Sinh! Anh vừa mới nói chính là giả đúng không? Anh nhất định có biện pháp cứu chị ấy! Đúng hay không? Đúng hay không?”
Nhiều giọt nước mắt không ngừng chảy xuống trên khuôn mặt vốn nên tươi cười vui vẻ, cho dù là Diêm Định Sinh, cũng không thể không đau lòng nhìn vẻ mặt như vậy.
Anh kéo cậu vào trong ngực nhẹ nhàng nói, “Thực xin lỗi… Thực xin lỗi… Anh thật sự đã cố gắng hết sức…”
“Không muốn! Tôi không muốn như vậy!”
Hướng Dương Diễm nghe vậy càng thương tâm gần chết, cậu liên tục tuôn ra lệ thấm ướt áo của Diêm Định Sinh, nhưng vẫn gọi người chị song sinh đang bất tỉnh.
“Ô…”
Trong phòng lớn như thế ngoại trừ tiếng khóc xót xa trong lòng của Hướng Dương Diễm, thì chỉ còn lại sự đau xót của mọi người nhìn về phía Hướng Dương Hi đang ngủ say.
***
Nếu như nói Diêm Tuấn sống đến bây giờ đã làm chuyện gì hối hận, chính là phát hiện tình cảm của mình đối với Hướng Dương Hi đã quá muộn.
Khi anh thấy nằm ở trên giường Hướng Dương Hi không có một chút sinh khí thì anh hận không thể lập tức dùng tính mạng của mình đổi lấy sự tỉnh lại của cô. Giờ này khắc này cuối cùng anh cũng nhận ra chính mình yêu cô sâu đậm.
Nhưng cô? Cô hiện tại lại…
“Em làm sao có thể vứt bỏ anh lại phía sau?” Anh thật vất vả đã hiểu nha!
Đã hai ngày, quả là Diêm Định Sinh cũng không chẩn đoán bệnh sai lầm. Anh ta đã nói ra kỳ hạn ba ngày, sau ba ngày cô sẽ thật sự muốn ngủ say cả đời, không sai được!
Anhchợt nhớ lại khuôn mặt tràn đầy sức sống của cô, cũng không che dấu ý nghĩ – ánh mắt yêu thương, còn có nụ cười động lòng người cùng nước mắt tủi thân của cô… Hóa ra là anh yêu mến con người luôn theo đuổi bóng dáng của anh…
Bây giờ mới phát hiện, có đúng là thực sự không còn kịp nữa hay không?
“Không! Anh không cho phép!”Anh như phát cuồng ôm lấy thân hình không hề có động tĩnh gì trên giường, kích động la to “Anh không cho phép em cứ như vậy ngủ cả đời! Em có nghe hay không?”
“Anh hai?!”Vừa mới bước vào cửa phòng Diêm Lệ bị một màn trước mắt hù dọa, vội vàng tiến lên kéo Diêm Tuấn ra. “Anh như vậy sẽ làm phiền tiểu Hi nghỉ ngơi!”
“Nghỉ ngơi?! Cô ấy như thế này mà gọi là nghỉ ngơi sao?!”Diêm Tuấn rốt cuộc chịu không được cao giọng rống to.
“Anh… Anh hai?”Diêm Lệ từ trước tới giờ chưa từng thấy dáng vẻ không khống chế được của anh trai, lập tức cũng luống cuống tay chân.
Hướng Dương Diễm theo Diêm Lệ đi vào cũng không nhìn Diêm Tuấn một cái, vẫn đi đến bên giường đau xót nhìn chị gái hôn mê bất tỉnh, sau đó lại rơi lệ.
“Tiểu Diễm…”Diêm Lệ lo lắng nhìn người yêu bé nhỏ của mình.
Hai ngày này Hướng Dương Diễm gần như vì chị gái mà khóc đến sưng mắt, cho dù Diêm Lệ vừa đấm vừa xoa ra sao đều không thể ngừng được nước mắt của cậu. Cô là lần đầu tiên biết rõ con trai cũng sẽ chảy nước mắt nhiều như vậy, nhưng không cảm thấy cậu yếu đuối, mà đối với cậu thì cảm nhận sâu sắc cùng cảnh ngộ.
Đó là người thân duy nhất ở trên đời này của cậu…
“Chị… Chị tỉnh lại a… Em xin chị… Ô…”
Hướng Dương Diễm một lần lại một lần nói bên tai Hướng Dương Hi những lời giống nhau, dường như điều đó có thể thức tỉnh được chị gái.
“Ô… Chị không được vứt bỏ em một mình như ba mẹ …”Cậu càng nói càng thương tâm, nước mắt càng tuôn ra như suối, rơi trên gò má Hướng Dương Hi.
“Tiểu Diễm…”Diêm Lệ đang muốn mở miệng an ủi, thế nhưng kế tiếp một màn làm cho kinh sợ –
Trên giường bộ dáng vốn nên tiếp tục ngủ say lại có phản ứng, cực kỳ nhỏ, nhưng có chính là có!
Không chỉ Diêm Lệ trông thấy, cách cô gần nhất Hướng Dương Diễm sau đó cũng đã ngừng lại nước mắt, trợn to hai mắt sưng đỏ nhìn kỳ tích sắp hiện ra.
“Tiểu Diễm…”
Thanh âm yếu ớt từ cánh môi không có chút máu nào bật ra, trong phòng ba người đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc chứng tỏ là bản thân không ảo giác đơn phương.
“Chị!” Hướng Dương Diễm lay cánh tay vô lực của Hướng Dương Hi, rơi xuống nước mắt mừng vui bất ngờ.
“Tiểu Hi!”
Diêm Lệ cùng Diêm Tuấn đứng ở bên giường nhìn cô từng chút từng chút một mở to mắt, sự mừng rỡ bộc lộ trong lời nói.
Nhất là Diêm Tuấn, anh xúc động hận không thể lập tức ôm cô vào trong lòng, nhưng anh buộc chính mình phải bình tĩnh. Mặc dù cô đã tỉnh lại, nhưng vẫn nên để cho Diêm Định Sinh chẩn đoán bệnh xong mới có thể bảo đảm hoàn toàn không lo ngại.
Nghĩ tới đây, anh lập tức ấn số nội bộ gọi Diêm Định Sinh đến.
***
“Tiểu Diễm… Đừng khóc… Em đừng khóc…”
Hướng Dương Hi vừa tỉnh dậy thì vội vàng vì chính mình lau nước mắt em trai, tiếc rằng thân thể cô suy yếu, chỉ giơ tay cánh tay lên thôi đã mất rất nhiều sức lực.
“Chị! Chị không nên cử động a!”Hướng Dương Diễm vừa khóc vừa cười vội vàng tự mình lau nước mắt.
“Chị rốt cuộc là sao a? Sao toàn thân đều đau nhức?”Hướng Dương Hi vừa muốn ngồi thẳng dậy, lại đau đến nhíu mày.
“Ô… Chị xảy ra tai nạn xe cộ bị thương rất nghiêm trọng…”Hướng Dương Diễm nghĩ tới dáng vẻ chị vừa bị Diêm Minh đuổi về thì lại nhịn không được tiến lên ôm sát thân thể yếu ớt của chị mình.
“Tiểu Diễm…”Hướng Dương Hi đau lòng ôm lấy cậu “Đừng lo lắng, chị hiện tại không phải là rất tốt khi vẫn ở đây sao? Chị mới không nỡ tách khỏi em trai đáng yêu mà…”
Tuy yếu ớt gần như nói không ra lời, Hướng Dương Hi vẫn mạnh mẽ giữ vững tinh thần dỗ dành em trai. Mặc dù dường như không hữu dụng vì em trai vẫn là rơi nước mắt.
“Ô… Chị nói đó! Không thể rời bỏ emnha…”Thiếu niên mười tám tuổi làm nũng đáng yêu như trước, làm cho chị gái thân thiết thương yêu không thôi.
“Chị sao lại lừa gạt em được?”
“Anh Định Sinh nói nếu như chị không tỉnh lại thì mãi mãi không tỉnh lại nữa… Em rất sợ hãi! Sợ hãi cuối cùng chỉ còn lại một mình em.” Cậu tại chỗ lõm ở cổ của chị thì thào nói ra nội tâm sợ hãi.
“Đồ ngốc…”Cô yếu ớt cười cười.
“May là… May mắn là chị đã tỉnh…”
“Ừ.” Cô gật gật đầu, chợt nhớ tới một việc. “Đúng rồi, em nói anh Định Sinh… Là ai vậy?”
Những lời này giống như bom, nổ trúng Hướng Dương Diễm khó có thể tin ngước mặt lên, cũng nổ trúng hai người bên giường đưa mắt nhìn nhau, kinh hoàng không thôi.
“Chị?!”Hướng Dương Diễm hai mắt mông lung đẫm lệ trợn thật lớn.
“Em làm sao vậy?”Cô nói sai cái gì sao?
“Tiểu Hi, em không nhớ rõ Đường đường chủ sao?” Người hỏi chính là Diêm Tuấn.
“Cái gì Đường đường chủ? Tôi còn ở thiên đường sao!” Hướng Dương Hi buồn cười nói.
“Chị, vậy chị nhớ ra anh Thượng Quan Duật không?”Hướng Dương Diễm lại hỏi. Suy cho cùng chị gái và anh Quan Duật dường như tương đối khá gần gũi!
“Là sao? Làm sao ngay cả em cũng nói những lời khó hiểu như vậy?” Hướng Dương Hi cau mày nhìn em trai hăng hái không hiểu, lại nhìn xuống hai người ở bên giường hồi lâu.”Còn có… Hai người này… Là ai?”
Đâu biết rằng lời của cô vừa dứt, ba người trước mắt sắc mặt so với vừa rồi lại trở nên khó coi hơn, nhất là khuôn mặt xinh đẹp so với con gái còn hơn kia…
***
“Đúng vậy! Cô ấy mất trí nhớ!”
Diêm Định Sinh xòe hai tay tuyên bố kết quả chẩn đoán bệnh cùng mọi người.
“Nhưng mà cô ấy nhớ rõ tiểu Diễm a!” Diêm Lệ khó có thể tin nhìn cô gái trên đầu còn quấn băng vải. Xem ra vụ va chạm này thật đúng là bị thương không nhẹ a!
“Không… Người bệnh chỉ mất đi một phần trí nhớ là chuyện thường xảy ra.”Diêm Định Sinh nói ra.
“Thế nhưng cô ấy ngay cả mỗi người trong Diêm Minh lúc này cũng không nhớ rõ a!” Diêm Lệ kêu sợ hãi.
“Em cho rằng cô ấy còn có thể chọn lựa sao?” Diêm Định Sinh nhướng mày hỏi lại.
“Như vậy còn có thể có những di chứng khác hay không?”Hướng Dương Diễm lo lắng nhìn qua Diêm Định Sinh.
“Trái lại, đừng lo lắng.”Anh cười với cậu “Tình huống tệ nhất chính là như bây giờ a!”
Ách… Mọi người nghe vậy, quả thật không biết nên khóc hay nên cười.
“Xin hỏi…”Đương sự liên tục bị lấy ra thảo luận, rốt cuộc cũng có cơ hội lên tiếng, “Tôi chắc là quen biết các người à?”
“Đương nhiên rồi!” Đường chủ thiên sứ Thượng Quan Duật thẳng thắn cho một lời đáp quả quyết “Chúng ta cùng ở Ma Cát Da! Em làm sao có thể quên mất Thượng Quan Duật anh vậy? Lại làm sao nói, anh coi như đây là cái giá để chụp ảnh tốt nhất của em!” Anh vừa kể vừa réo, căn bản quên mất trước mắt anh chính là một bệnh nhân mất trí nhớ, nên vẫn không ngừng oán trách, cực kỳ giống oán phụ bị bỏ rơi.
“Này! Anh cũng ngốc chả kém một chút nào!” Diêm Lệ không chút lưu tình nào cho anh một chưởng, ngăn chặn tiếng quỷ kêu phiền nhiễu.
Không ngờ là Hướng Dương Hi lại bật cười, “Ha ha! Anh thật thú vị!” Người này thoạt nhìn là lớn hơn cô vài tuổi, cảm giác ở chung rất tốt! Nếu thật sự như anh ta nói, trước khi cô mất trí nhớ đã cùng anh ta có giao thiệp rất tốt a!
“Khoan… Cái gì thú vị a?”Chẳng lẽ lại anh bị biến thành thằng hề sao? Nghĩ đến đây, trên mặt Thượng Quan Duật dường như xuất hiện ba vết nhăn, cuối cùng cam lòng ngậm miệng .
“Thế này làm sao mới tốt đây? Chị cũng không nhận ra ai!” Hướng Dương Diễm vẻ mặt đau khổ nói.
“Không sao, chị vẫn có thể nhớ được tiểu Diễm nha!” Cô ngọt ngào cười với em trai, cậu xúc động lại muốn khóc.
“Đừng khóc!”
Hướng Dương Hi cùng Diêm Lệ trăm miệng một lời ngăn lại cậu sắp bật ra nức nở nghẹn ngào.
“Cô là…”Hướng Dương Hi lúc này mới phát hiện cô gái trước mắt so với đàn ông còn tuấn tú hơn, cùng em trai nhà mình hình như có quan hệ không bình thường.
“Cô ấy là Lệ, là vợ tương lai của em đó!” Cậu trai hốc mắt hồng hồng rốt cuộc dưa ra nét mặt tươi cười.
“Bốp!” Cái ót của Hướng Dương Diễm lập tức ăn một cái dấu ấn năm ngón tay.
“Bớt nói lung tung cho tôi!” Diêm Lệ đỏ mặt mắng.
Làm sao đoán được mặc dù người bị hại chỉ rờ cái mũi nhận tội, thế nhưng người chị mất trí nhớ không khoan hồng độ lượng như vậy “Cô làm gì lại đánh em trai tôi?”
Đã quên mất những người này, đương nhiên cũng quên đi tình cảm lúc trước. Nay nhìn thấy em trai mà mình nuông chiều bị đánh, Hướng Dương Hi sao có thể không khó chịu mà lên tiếng.
“Ách… Em…”Diêm Lệ xấu hổ nhìn cô gái đang tức giận, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết trả lời ra sao.
“Chị, chị đừng trách cứ cô ấy a! Cô ấy không phải cố tình đâu!”Hướng Dương Diễm tranh thủ thời gian trả lời thay người yêu của mình.
Những người khác thấy thế, vội vàng luôn mồm nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Tiểu Hi, chị có thật ngay cả “anh ấy” cũng không nhớ rõ sao?”
Mọi người chỉ về sắc mặt khó coi tới cực điểm của Diêm Tuấn trong hai ngày nay, lúc này anh đang đứng cạnh cửa không nói một câu, trên mặt lại hiện ra vẻ tiều tụy chưa bao giờ có.
Xem ra mỹ nam lạnh lùng sớm đã động tình, chỉ tiếc là người ta đã quên anh!
***
“A?” Hướng Dương Hi nhìn theo hướng của mọi người chỉ, lại thấy anh đẹp trai vừa nãy, cô nhíu hạ lông mày nói ra: “Vừa mới nói là không nhận ra nha!”
Là sao? Cô nên nhận ra người này sao? Sặc! Vẻ mặt khó coi như vậy, thảo nào cô lại không nhớ được… Ơ? Anh ta đi tới làm gì vậy? Còn nhìn chằm chằm vào cô, thật không có lễ phép!
“Em thật sự cũng không nhớ rõ gì sao?”Diêm Tuấn đi đến trước giường chậm rãi hỏi.
Ơ? Sao trong lời nói của anh ta dường như có bao nhiêu ân hận cùng tiếc nuối?
“Ách! Thì… Đúng vậy!” Cô ăn ngay nói thật.
Người đàn ông này dường như rất khó qua a! Hại cô bắt đầu cảm thấy là anh đem chuyện không nhớ được là lỗi của cô! Nhưng cũng không phải cô cố ý, anh ta cũng không được dùng loại ánh mắt đó nhìn cô nha?
“Này! Anh muốn nhìn đến khi nào hả?”
Hướng Dương Hi thật sự chịu không được. Bị anh chàng đẹp trai như vậy chằm chằm vào rất là kỳ quái a! Hơn nữa anh ta nhìn cả buổi cũng không thốt lên một tiếng… Không phải là biếи ŧɦái chứ?
Cô kéo kéo tay em trai, muốn cậu giải thích một chút hiện tại là tình hình gì đây.
“Ách… Anh ấy…”Hướng Dương Diễm nhìn nhìn thần sắc tiều tụy của Diêm Tuấn, mấy ngày qua bất mãn đối với anh ấy rốt cuộc cũng có chút mềm đi. Nhưng là… Cậu cũng không biết nên giải thích làm sao với chị về thân phận đặc biệt của anh Diêm Tuấn a!
Không đợi Hướng Dương Diễm mở miệng, Diêm Tuấn liền hỏi Diêm Định Sinh, “Phải làm sao mới có thể để cô ấy khôi phục trí nhớ?”
“Ừ… Để anh nghĩ lại xem…”Diêm Định Sinh trêu chọc cười gian rốt cuộc tái xuất giang hồ.
Ha ha! Xem ra có người không cam tâm nha!
“Thật ra muốn thức tỉnh lại ký ức bị bỏ quên vẫn còn có khả năng, chỉ có điều phải dùng phương pháp ngược lại…”
“Phiền toái nói ra trọng điểm đi!” Diêm Lệ nhíu mày. Cáo già này không thấy được vẻ mặt u ám của anh traicô sao?
“Anh đây chẳng phải muốn nói sao?”
Miệng Diêm Định Sinh đã có chút bớt cong, thấy thế trong lòng Diêm Lệ run sợ.
“Đầu tiên mọi người cần làm cô ấy tỉnh lại một bộ phận trí nhớ la!”Mắt hồ ly có nhiều thích thú lướt qua người đàn ông u ám “Chỉ có điều… Phương pháp tốt nhất chính là cho cô ấy mỗi ngày cùng ai đó đã bị quên mất ở chung một chỗ. Lâu dài cô ấy nhất định sẽ là của cậu. A! Không phải! Anh muốn nói, có lẽ có một ngày cô ấy sẽ nhớ tới!”
“Như vậy trong bao lâu?”Diêm Tuấn trầm mặt hỏi, trong thâm tâm dĩ nhiên có dự định.
“Không biết.”Hồ ly ném ra câu trả lời không chịu trách nhiệm, nhưng không ai ở đây có ý kiến.
Quả thật, mất đi trí nhớ bao giờ có thể khôi phục toàn bộ, không ai có thể chắc chắn,e rằng từ nay về sau không tìm trở lại cũng không nhất định.
“Tốt.”Diêm Tuấn trong miệng nói ra một lời mang tính quyết định.
Âm thanh này làm cho mọi người hiểu rõ, cho dù mất đi bao nhiêu thời gian, Diêm Tuấn đều hướng đòi lại Hướng Dương Hi tình cảm nên thuộc về anh.
Ai nha! Nhị đương gia thông minh lanh lợi giàu kinh nghiệm của Diêm Minh bọn họ hành động nghiêm túc quả thật rất ghê gớm a!
Đang lúc mọi người không ai bảo ai cùng mỉm cười, hiện tại chỉ có Hướng Dương Hi tức giận hỏi lại, “Tốt cái gì mà tốt?”
Trí nhớ của cô chẳng biết lúc nào mới có thể khôi phục! Nhìn người đàn ông có chút hả hê đó lại còn ở đằng kia trầm trồ khen ngợi! Rất xấu xa nha!