Mãi mới về phủ, cái cảm giác ghê tởm vẫn chưa tan đi. An Trường Kha chỉ cần tưởng tượng Thái tử phi biết rõ tâm tư của Thái tử, còn giúp Thái tử đưa rượu cho mình, liền cảm thấy bị xà trùng âm độc theo dõi.
Xoa xoa cánh tay, An Trường Kha lắc đầu không vui, lẩm bẩm nói: "Ta phải nhanh đi tắm rửa, ngẫm lại cả người đều không thoải mái."
Tiêu Chỉ Quân cong khóe miệng, sau đó nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên trầm xuống. Thật lâu sau, nàng mới xoa xoa tóc An Trường Kha, nói: "Đi thôi. Đừng để ý tới Thái tử, hiện tại hắn không dám làm gì."
"Vậy sau này thì sao?" An Trường Kha nhăn mặt lầm nhầm, hiển nhiên vẫn là thấy chán ghét.
"Sau này......" Tiêu Chỉ Quân cười cười: "Yên tâm, hắn sẽ không có sau này."
An Trường Kha chuyển mắt, nghĩ người này sớm muộn sẽ đăng cơ xưng đế, xác thật Thái tử không có sau này. Liền vui vẻ một chút: "Ta đi tắm rửa."
Đám hạ nhân thấy hai người về phủ cũng đã chuẩn bị xong nước ấm, An Trường Kha ngâm mình trong nước ấm áp, cảm thấy cả người ấm lên, bắt đầu mơ màng sắp ngủ......
Tiêu Chỉ Quân đợi trong phòng một lúc lâu, vẫn không thấy nàng ra. Không yên tâm mà đi đến cửa tắm phòng, gọi nàng hai tiếng, cũng không thấy nàng lên tiếng.
Bước chân chần chừ một chút, rốt cuộc vẫn không yên tâm, vén rèm dày đi vào.
Trong phòng tắm hơi nước lượn lờ, Tiêu Chỉ Quân đi vào, liền thấy An Trường Kha tựa lưng vào cạnh thùng. Tiêu Chỉ Quân gọi nàng, thấy nàng không động, vội vàng đi qua nâng người dậy, lại thấy nàng đã nhắm mắt ngủ đến gáy khò khò nhẹ. Tiêu Chỉ Quân im lặng, không nhịn được cong khóe môi.
Tiêu Chỉ Quân nhìn gò má phấn hồng một phần vì rượu chưa tan, một phần vì vừa tắm lằm tăng thêm vài phần kiều diễm. Nụ cười chợt tắt, ánh mắt rơt xuống cảnh xuân đào hồng hào nhấp nhô dưới dòng nước, làn da trắng mịn màng. Tiêu Chỉ Quân cưỡng ép không được bàn tay mình, liền dơ lên sờ lên làn da của nàng. Hơi thở bắt đầu gấp rút như vừa đánh giặc xong vậy.
Lửa nóng bất đầu cháy trong người, Tiêu Chỉ Quân kìm hãm lại con mãnh hổ muốn xong ra khỏi con người nàng mà nhào đến ăn thịt người này mất. Vội vàng chạy nhanh ra phòng tắm, thẳng ra khỏi phòng ngủ, đứng trước cửa phòng cho vơi đi dục hỏa trong người. Chưa được một nén nhang chợt nhớ ra phu nhân nhà mình còn nằm tròng bồn tắm, vội vàng chạy vào phòng tắm lại. Tiêu Chỉ Quân hít một hơi thật mạnh, lấy khăn tắm rộng bao lấy nàng, ôm về phòng.
Đại khái do lực rượu phát tác, An Trường Kha ngủ một giấc sâu. Mặc kệ Tiêu Chỉ Quân đùa nghịch nàng thế nào, nàng cũng không phản ứng. Chỉ gương mặt đỏ bừng, lông mi đen run run, tôn lên lệ chi dưới mắt, như bươm bướm nhanh nhẹn muốn bay.
Hong khô tóc cho nàng, lại thay trung y mềm mại, Tiêu Chỉ Quân cũng một thân mồ hôi, hỏa dục lại nổi lên. Ngược lại An Trường Kha vô tri vô giác mà cuộn chăn ngủ.
Tiêu Chỉ Quân ở một bên nhìn, không nhịn xuống được chọc chọc gương mặt nàng. Dáng người An Trường Kha mảnh khảnh, thịt má lại mềm ngoài ý muốn. Chọc một các khiến người không muốn rời. Tiêu Chỉ Quân thấy nàng ngủ say. Không nhịn được lại bóp nhẹ vài cái...... Cho đến khi người trong mộng kia không kiên nhẫn mà hừ hừ vài tiếng, mới lưu luyến mà dừng tay.
Chờ Tiêu Chỉ Quân cũng rửa mặt, chuẩn bị tắt đèn ngủ.
Ai ngờ nàng còn chưa kịp nằm xuống, người bên cạnh một cước đá văng chăn, lầm bầm ngồi dậy kéo cổ áo, miệng còn hàm hồ oán giận: "Nóng quá......"
An Trường Kha cảm thấy xưa nay chưa từng nóng như vậy. Trong thân thể phát ra từng trận nóng rực, nóng đến nàng phải há miệng thổ khí.
Mơ mơ màng màng mà đứng lên, An Trường Kha mang chân trần muốn ra ngoài: "Ta ra ngoài hóng mát."
Tiêu Chỉ Quân nhìn nàng đỏ ửng mặt, ánh mắt vẫn mơ hồ, liền biết do tác dụng của rượu chậm phát ra, người vẫn say. Vội vàng một tay giữ chặt người: "Bên ngoài lạnh, cẩn thận bị cảm."
An Trường Kha không thuận theo, cực lực mở to hai mắt nhìn nàng ồn ào: "Buông ta ra, ta nóng......"
Tiêu Chỉ Quân bất đắc dĩ ấn người về giường, sau một lúc tìm kiếm tìm ra một cây quạt, dỗ dành: "Nàng nằm yên, ta quạt cho nàng sẽ không nóng nữa." An Trường Kha bán tín bán nghi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đặt đôi tay lên bụng nhỏ, sau đó dùng đôi mắt lờ đờ mê mang nhìn nàng. Tiêu Chỉ Quân hít sâu một hơi, đắp chăn lên đến bụng nàng, lại phe phẩy cây quạt quạt cho nàng.
Cảm nhận được gió lạnh, An Trường Kha cuối cùng an tĩnh lại. Thấy hai mắt nàng hơi nhắm, Tiêu Chỉ Quân đang muốn buông quạt, lại nghe nàng ủy khuất mà lẩm bẩm: "Bụng khó chịu......"
"Đau ở đâu? Ta đi gọi đại phu?" Tiêu Chỉ Quân nhíu mày.
An Trường Kha bĩu môi, bắt lấy tay nàng đặt lên bụng mình, lẩm bẩm nói: "Phu quân xoa cho ta, xoa xoa sẽ không đau."
Tiêu Chỉ Quân nghe nàng gọi mình tiếng phu quân mà tâm mềm thành một đoàn. Cách một lớp trung y, vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng dưới tay, Tiêu Chỉ Quân cứng đờ động tay, lại bị An Trường Kha bất mãn mà thúc giục: "Dùng sức một chút......"
Không biết Tiêu Chỉ Quân thở dài lần thứ mấy, đành phải nhận mệnh mà tăng lực đạo xoa bụng cho nàng.
Xoa nhẹ chốc lát, An Trường Kha bắt đầu mê mê hoặc hoặc, đôi tay sờ tới sờ lui bên giường, sau một lúc không sờ được gì, bỗng nhiên mở to hai mắt, hoang mang nhìn Tiêu Chỉ Quân: "Sao người không ngủ với ta?"
Trán Tiêu Chỉ Quân nổi gân xanh, nhưng chỉ có thể ôn tồn dỗ nàng: "Vậy thì ngủ."
Sau đó xốc chăn lên, dựa gần nàng nằm xuống.
An Trường Kha cảm thấy mỹ mãn chui vào lòng nàng, thỏa mãn chôn mặt vào ngực nàng. Tiêu Chỉ Quân cảnh giác mà nhìn nàng, quả nhiên, một lát sau nàng lại ngẩng đầu, mặt đầy hoang mang: "Sao người không đọc sách cho ta?"
Nàng rõ ràng nhớ Tiêu Chỉ Quân sẽ đọc sách dỗ nàng ngủ.
Tiêu Chỉ Quân đành một bên vỗ nhẹ lưng nàng, một bên đọc binh thư cho nàng nghe.
An Trường Kha lầm bầm vài tiếng, cuối cùng vừa lòng.
Nhưng Tiêu Chỉ Quân cảm nhận được ngực vẫn bị lông mi chà chà, liền khẳng định nàng vẫn chưa ngủ, hơn phân nửa đang nghĩ gì đó tinh quái. Tiêu Chỉ Quân nhất thời không biết mình có nên hối hận khi cho nàng uống rượu không.
Thở dài một hơi, Tiêu Chỉ Quân cảm thấy người trong lòng không có động tĩnh, đang nghĩ có phải người đã ngủ, lại nghe nàng hàm hàm hồ hồ nói: "Người vẫn chưa hôn ta đâu."
Tiêu Chỉ Quân: "......"
Trong tức khắc nàng cảm thấy đầu trống rỗng, nhìn chằm chằm người trong lòng.
An Trường Kha cũng có chút thẹn thùng, nhưng hiện tại nàng nửa tỉnh nửa say, bị cơn say ảnh hưởng, gan lớn mặt cũng dày, đỏ mặt oán giận nói: "Lúc trước ta hôn người, giờ người phải hôn ta."
Nói xong gắt gao nhắm mắt lại, có chút ngượng ngùng mà chờ Tiêu Chỉ Quân hôn.
Tiêu Chỉ Quân chậm chạp không động, thần sắc cứng đờ mà nhìn nàng. Tim đập rất nhanh. So với lần đầu nàng đứng trên chiến trường, gấp gáp hơn mấy phần.
Đợi mãi không được hôn môi, An Trường Kha hoang mang mở mắt ra. Thấy Tiêu Chỉ Quân còn chưa động, tức khắc vừa ủy khuất vừa phẫn uất trừng nàng.
Tiêu Chỉ Quân bị nàng nhìn đến căng thẳng, yết kết nhấp nhô mấy cái, mới chậm chạp cúi xuống hôn, hôn trên trán nàng.
" Không phải chỗ đó!" An Trường Kha có chút tức giận, ngẩng mặt chu miệng, lẩm bẩm mà oán giận: "Phu thê người ta đều hôn môi, có phải người không thích ta, mới không muốn hôn...... ưm--"
Lời còn chưa dứt, đã bị nữ nhân chặn miệng.
Tiêu Chỉ Quân vốn muốn đến đó thì ngừng, nhưng người trong lòng quá mềm mại ngọt ngào, giống rượu thượng đẳng nhất, khiến người thưởng thức một ngụm, liền không buông nổi.
Môi răng quấn quýt hồi lâu, hai người mới thở hổn hển mà tách ra, liếc nhau, đều mặt đỏ tim đập. An Trường Kha hơi lui ý say, nghĩ mình vô cớ gây rối trước, càng mặt đỏ tai hồng, vùi đầu vào ngực Tiêu Chỉ Quân, thẹn thùng nói: "Ta muốn ngủ!"
Nói xong liền nhắm mắt ngủ.
Chỉ có Tiêu Chỉ Quân cứ tim đập nhanh không ngừng, so với hưng phấn thắng trận chiến đầu tiên cũng không bằng thời khắc hôn môi này. Nàng kiệt lực điều chỉnh hô hấp, vất vả mới khống chế được ý niệm quay cuồng. Lại thấy người trong lòng giấu mặt, chỉ lộ bên tai đỏ bừng. Cũng không biết có ngủ thật hay không.
Bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn sợi tóc, Tiêu Chỉ Quân hơi cong khóe miệng, trong đầu không chịu khống chế mà nghĩ: Phu nhân của nàng, có phải cũng có chút thích nàng không?
Tiêu Chỉ Quân rũ mi, giơ cánh tay ôm người, ẩn sâu ý niệm quay cuồng.
Một ngày nào đó, nàng sẽ khiến An Trường Kha quên đi những người khác, trong lòng chỉ chứa một mình nàng.
***
Ngày kế chính là mùng một đầu năm.
Trời còn chưa sáng. An Trường Kha ngủ đến mơ mơ màng màng được An Thi gọi dậy.
An Thi lải nhải: "Công Chúa đã dậy, hôm nay còn phải tiến cung chúc mừng."
Nghe thấy tiến cung chúc mừng, An Trường Kha còn ngây ngốc giờ mới tỉnh táo lại, vỗ cái trán, sốt ruột nói: "Mau giúp ta rửa mặt thay quần áo."
Quy củ hoàng thất Đại Nghiệp, không chỉ giao thừa mở cung yến khao thưởng công thần, mùng một năm mới hoàng đế còn ở Phụng Thiên Điện nhận lời chúc của các quan lại. Đồng thời ban chữ "Phúc" tự viết cùng rất nhiều tặng phẩm.
An Trường Kha nhanh chóng chuẩn bị chỉnh tề, mới ra ngoài tìm Tiêu Chỉ Quân.
Tiêu Chỉ Quân thấy nàng tới, đặt ô kim thương một bên. Cầm lấy áo lông cáo An Thi cầm khoác thêm cho nàng.
An Trường Kha nhìn nàng, nhớ lại hôm qua uống rượu vô cớ gây rối, có chút ngượng ngùng nói: "Hôm qua Công Chúa...... ngủ ngon không?"
"Khá ngon." Tiêu Chỉ Quân không rõ ý vị liếc nàng, đáp.
An Trường Kha ho nhẹ một tiếng, không biết "khá ngon" của nàng có ý tứ gì. Chỉ có thể căng da đầu nói: "Sau này ta sẽ uống ít rượu."
Tiêu Chỉ Quân "ừ" một tiếng, lại nói thêm: "Thỉnh thoảng ở nhà có thể uống một chút, bên ngoài thì không được."
An Trường Kha đang chột dạ, nghe vậy vội vàng gật đầu. Hai người mới nắm tay ra cửa.
***
Mùng một năm mới, từ đường tế tự, trăm quan chúc mừng.
An Trường Kha vào cung, liền tách khỏi Tiêu Chỉ Quân. Tiêu Chỉ Quân thân là công chúa, lại là võ tướng cần theo An Khánh Đế hiến tế tổ tiên. Mà An Trường Kha thân là Công Chúa phi, lại phải đến cung Thái Hậu cùng Hoàng Hậu thỉnh an lĩnh thưởng.
Trước khi đi Tiêu Chỉ Quân sợ nàng bị ức hϊếp, không yên tâm mà nhỏ giọng dặn dò: "Hôm nay phi tần hậu cung cùng với đám người Thái tử phi sẽ tới, nàng chỉ nói ít nhìn nhiều, đề phòng Thái tử phi cùng Thư Quý phi, hôm nay Thái Hậu cùng Hoàng Hậu hẳn sẽ không làm khó nàng."
An Trường Kha đồng ý, theo cung nhân đến cung Thái Hậu.
Lúc này trời mới tờ mờ sáng, trong cung điện đèn đuốc sáng trưng, An Trường Kha theo cung nữ đi vào, nhanh chóng giương mắt quét một vòng. Thái Hậu ngồi trên tòa cao, bên trái xuống theo thứ tự là Hoàng Hậu, Thái tử phi, Thư Quý phi cùng với các phi tần. Bên phải là công chúa, Vương phi tông phụ ngồi. An Trường Kha hành lễ trước, mới được cung nữ dẫn đến vị trí bên phải ngồi xuống.
Nàng vừa xuất hiện, mọi người đều dừng ánh mắt trên người nàng.
Thư Quý phi nháy mắt với Tuệ tần ở bên dưới, liền thấy Tuệ tần che miệng cười nói: "Bắc Chiến Công Chúa phi là người bận rộn, cung yến chưa gặp được người. Hôm nay xem như để ta gặp được rồi."
An Trường Kha không tự ti không kiêu ngạo nói: "Hôm cung yến, Trường Kha theo Công Chúa đến Đông Điện."
"Ồ?" Tuệ tần chớp mắt, móng tay sơn đỏ thắm phất qua bên mái, cười như không cười nói: "Ta còn tưởng Công Chúa phi coi thường phụ nhân chúng ta chứ......"
"Không dám." An Trường Kha cụp mi rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Chỉ là Trường Kha là Công Chúa phi, lại là nữ tử, Công Chúa sợ ta mạo phạm quý nhân, quấy nhiễu nhã hứng, Công Chúa mới mang theo ta đi Đông Điện. Bệ hạ cũng biết."
Nghe nàng nhắc đến An Khánh Đế, sắc mặt Tuệ tần thay đổi, cuối cùng không nói chuyện này nữa.
Đúng lúc này Trưởng công chúa lại mở miệng: "Chuyện hoàng huynh cho phép, Tuệ tần bớt tranh cãi đi. Nếu không người không biết còn tưởng Tuệ tần bất mãn với ý của hoàng huynh."
Tuệ tần hậm hực ngậm miệng, theo bản năng nhìn Thư quý phi.
Thư quý phi nhàn nhạt bưng chén trà nhấp nhẹ một ngụm, nói: "Trưởng công chúa luôn thiên vị Bắc Chiến Vương Công Chúa, không ngờ bây giờ Công Chúa phi của nàng cũng che chở. Tuệ tần hỏi nhiều hai câu cũng bị chụp cái mũ lớn."
Trưởng công chúa lãnh ngạo: "Ta muốn che chở ai, không tới phiên ngươi xen vào."
Sắc mặt Thư quý phi trầm xuống, đang muốn nói chuyện, lại nghe Thái Hậu trên chủ vị không nhẹ không nặng vỗ bàn nói: "Được rồi, bớt tranh cãi đi."
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạ Nhạ: Sau này không uống rượu.
Túng Túng:...... Có thể uống với ta một chút. (tính toán)