Dụ Dỗ Bạn Của Anh Trai

Chương 1

Đan Lương là một người song tính, từ nhỏ đã có ham muốn tìиɧ ɖu͙© rất mạnh, cậu thường thường sẽ đăng tải những hình ảnh khiêu da^ʍ của mình lên trên một trang web nhỏ.

Một hôm, đang quay video tự thủ da^ʍ thì có tiếng gõ cửa phòng, ra là anh trai mang bạn về nhà.

Cậu nhanh chóng mặc quần áo, tiểu huyệt còn kẹp côn ŧᏂịŧ giả đã chạy ra ngoài gặp người ta, bị côn ŧɦịŧ giả kí©ɧ ŧɧí©ɧ không kìm được mà phát ra tiếng rêи ɾỉ, may mà cậu kịp thời bịt miệng lại,....

***

Trong một căn phòng ấm áp, có một thanh niên xinh đẹp đang dang rộng hai chân, hoa huyệt đút một cây côn ŧᏂịŧ giả thô to, ngón tay không ngừng sờ soạng vuốt ve miệng huyệt.

"Hừ... ưʍ..."

Cơ thể xinh đẹp trắng nõn nhuốm một màu ửng hồng bởi tiểu hoa huyệt bị nhét đầy côn ŧᏂịŧ giả, khuôn mặt nhỏ tràn đầy du͙© vọиɠ khiến cho cậu càng trở nên mê người hơn.

Nhìn kỹ sẽ thấy hoa huyệt đang hướng về phía camera điện thoại ở đối diện, điện thoại đang ghi hình lại một màn dâʍ đãиɠ này.

Người thanh niên lưng dựa vào giường, cặp mông trắng nõn ngồi trên tấm thảm mềm mại, hoa huyệt nhét căng côn ŧᏂịŧ giả thô to, tần suất rung động cao độ khiến da đầu cậu tê rần, đồ chơi mới này thật thoải mái, quá sướиɠ.

Cậu nhanh chóng dùng ngón tay nhào nặn miệng huyệt, cả người run lên bần bật sắp sửa xuất tinh, dòng điện nhỏ dày đặc trong vách thịt phóng thẳng lên đại não kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng.

Đan Lương sắp lên tới đỉnh cao trào, ngón chân không tự chủ được co quắp lại, hai chân không khỏi khẽ run lên, điện thoại quay lại hình ảnh tiểu huyệt khó chịu vặn vẹo một cách vô cùng rõ ràng, mấp máy càng ngày càng nhanh.

Đan Lương thở hổn hển, l*иg ngực phập phồng lên xuống, hoa huyệt sắp sửa cao trào.

Đột nhiên lúc này bên ngoài vang lên tiếng động, đó là giọng nói của anh trai cậu, tiểu huyệt bị doạ sợ mà co rút lại.

Tiểu huyệt đáng thương hề hề ngậm lấy côn ŧᏂịŧ giả, nhưng chế độ rung của côn ŧᏂịŧ đã bị cậu tắt đi, tiểu huyệt không hề thoải mái một chút nào, ngứa muốn chết, cứ như bị hàng ngàn con kiến cắn vậy, thật muốn bị côn ŧᏂịŧ lớn hung hăng thao xuyên.

Giọng nói của anh trai lại vang lên ở ngoài cửa: “Đan Lương, anh Phương tới này, ra ngoài đây đi, hai ngày trước không phải em vẫn nói muốn gặp anh ấy hay sao?”

Đan Lương nhanh chóng tắt điện thoại, đồng thời lên tiếng trả lời:

“Dạ, anh đợi em một lát, em sẽ ra ngay.”

Trên người cậu đang hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, côn ŧᏂịŧ giả vẫn còn cắm trong hoa huyệt, mà anh trai ở ngoài cửa như sắp để mở cửa để bước vào, Đan Lương vội vàng mặc quần vào, còn chưa kịp mặc áo thì anh trai đã tiến vào.

Đan Thành nhìn phần trên trần trụi của em trai, hỏi: "Sao em không mặc áo?"

Đan Lương không kiên nhẫn mà trả lời, sớm biết vậy đã khóa cửa lại, “Anh à, anh có thể đừng tùy tiện vào phòng của em được không ? Em vừa tỉnh dậy đang mặc quần áo.”

Cậu vừa nói vừa mặc áo vào, sau đó đi dép lê liền bước ra khỏi phòng.

Bành Phương nhìn đồ đạc trong phòng Đan Lương mà sững sờ một hồi, chóp mũi còn ngửi thấy một mùi hương tanh ngọt, không phân biệt được là mùi gì.

Anh lại nhìn bóng lưng của Đan Lương, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc.

Đan Lương chậm chạp bước đi, côn ŧᏂịŧ giả thô to còn đang ở trong hoa huyệt dâʍ đãиɠ không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thật muốn bị hung hăng đâm xuyên, thật muốn bị côn ŧᏂịŧ lớn tiến vào.

Đợi lát nữa về phòng, cậu nhất định phải hung hăng mà cắm côn ŧᏂịŧ giả vào thật mạnh, cắm đến triều phun mới thôi.

Đan Thành gọi Bành Phương qua, để anh ngồi kế bên Đan Lương, nói: “Anh Phương của em gần đây đang tìm nhà, trước mắt anh ấy sẽ ở nhà chúng ta một thời gian.”

Đan Lương sững sờ một lúc, sau đó quay sang nhìn Bành Phương, hỏi: "Anh Phương muốn ở nhà bọn em sao?"

Cậu đã yêu thầm Bành Phương trong vài năm, nhưng cậu chưa bao giờ dám nói ra rằng cậu thích anh, nếu Bành Phương sống ở nhà cậu, đây chẳng phải là cơ hội ngàn năm có một hay sao?

Đan Lương kích động đến mức di chuyển cái mông của mình tiến đến gần Bành Phương, nhưng cậu đã quên rằng vẫn còn một cây côn ŧᏂịŧ giả ở trong hoa huyệt, động tác đột ngột này khiến côn ŧᏂịŧ giả đâm thẳng vào điểm mẫn cảm.

"Ưm ..."

Sau khi ý thức được mình rêи ɾỉ ra tiếng, Đan Lương liền nhanh chóng ngậm miệng lại.

Hoa huyệt nhỏ nhắn bị côn ŧᏂịŧ giả đâm thật mạnh gần như cắm vào tử ©υиɠ, khiến cơ thể cậu tức thì mềm nhũn.

Kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ ập đến như sắp nhấn chìm cậu, Đan Lương phải hết sức kìm nén mới không rêи ɾỉ ra tiếng.

Hoa huyệt thật thoải mái, sắp chết rồi, sắp triều xuy.

Bành Phương nghe thấy một tiếng rêи ɾỉ ngọt nị, tuy rằng rất nhỏ nhưng anh vẫn có thể nghe thấy, thanh âm vừa mềm mại vừa tinh tế, đánh thẳng vào đại não anh, tiếng rêи ɾỉ này thật sự quá quen thuộc, anh đã nghe thấy nó trong một video trên Little Pink, đã nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Đan Thành đổ chuông, anh nhanh chóng đi ra ngoài để trả lời cuộc gọi, trong phòng khách chỉ còn lại Bành Phương và Đan Lương.

Cơ thể của Đan Lương nhạy cảm đến mức không thể chịu đựng được nữa, cậu phải về phòng càng sớm càng tốt, nếu không thân thể của cậu sẽ không thể chịu đựng được nữa, dâʍ ŧᏂủy̠ sẽ chảy ra ướt hết cả quần.

Cậu không có mặc qυầи ɭóŧ, nói không chừng dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra sẽ làm ướt quần rồi phun thẳng lên trên sofa, lúc đó sẽ càng khó giải thích hơn.

Đan Lương không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, cậu chỉ muốn đứng dậy trở về phòng, nhưng Bành Phương lại cản đường của cậu, anh cũng không hề có ý muốn tránh ra.

“Anh Phương, thu chân lại một chút, em muốn về phòng.”

Bành Phương nghe giọng nói của cậu, càng cảm thấy quá giống, giọng nói của Đan Lương quá giống với giọng nói của một blogger mà anh theo dõi trên ứng dụng Little Pink, đặc biệt là khi rêи ɾỉ, tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào dính nhớp, giống như đang làm nũng, khiến bất cứ người đàn ông nào nghe thấy cũng đều không chịu nổi.