Tần Lễ nhìn đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng của Cố Đàm Dữ, sát ý và khí huyết trong đó giống như một thanh gươm sắc bén, mang theo ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi dao, đâm thẳng vào hắn, hắn không khỏi lùi lại một bước, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay lại toát mồ hôi lạnh.
Trong đầu hắn lướt qua vài suy nghĩ, nhưng cuối cùng hắn vẫn đứng đó, mím mím môi, thản nhiên nói: "Sao nào? Ngươi cho rằng là ta làm à? Không có bằng chứng thì đừng nói lung tung."
"Hơn nữa, làm như vậy ta có lợi gì?"
Cố Đàm Dữ thờ ơ liếc nhìn Tần Lễ, hắn thu hồi ánh mắt, "Có lợi ích gì không, Hoàng thái tử hẳn phải rõ ràng."
Hắn không muốn cùng Hoàng Thái Tử nói chuyện thêm, vì vậy duỗi tay ra, mở cửa xe bước vào, "Thái tử, ta còn phải giải quyết sự vụ trong quân đội, ta không có thời gian tán gẫu với ngài."
"Nếu Thái tử có chuyện gì khác, có thể liên lạc với phó quan của ta qua quang não, cậu ta sẽ truyền đạt lại cho ta."
Lưu Ngọc đứng ở một bên, cười nhẹ với Tần Lễ.
Tần Lễ hít một hơi thật sâu, tức giận đến toàn thân run rẩy, nhưng hắn vẫn cố gắng kìm nén.
Bây giờ tinh thần lực của Cố Đàm Dữ đã khôi phục, sự ủng hộ của dân chúng vô cùng cao, chưa kể hắn đã trả lại binh quyền, lúc này hắn không thể xé rách mặt với Cố Đàm Dữ.
Hắn chỉ có thể chịu đựng sự thiếu tôn trọng và khinh thường của Cố Đàm Dữ.
Cố Đàm Dữ nhẹ nhàng gật đầu với Lưu Ngọc, Lưu Ngọc khởi động xe, lái trở về nhà.
Kính cửa sổ xe được nâng lên, Cố Đàm Dữ nhìn chằm chằm vào Tần Lễ đang bất động ở đó, hắn dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào tay vịn, như thể đang suy nghĩ gì đó.
Trong xe im ắng một hồi, sau đó vẫn là Lưu Ngọc lên tiếng: "Nguyên soái, vẻ mặt tức giận nhưng phải nhịn xuống của thái tử thật sự quá buồn cười rồi."
Lưu Ngọc là một đứa bé mồ côi được nhà họ Cố nhận nuôi, lớn lên cùng Cố Đàm Dữ từ khi còn nhỏ, giúp Cố Đàm Dữ làm việc, nhiều năm qua hắn đã chứng kiến
rất nhiều thủ đoạn của Thái tử, hắn không những không có ấn tượng tốt với thái tử mà còn rất chán ghét.
Lúc mới bắt đầu, tinh thần lực của Cố Đàm Dữ bị tổn hại, vị thái tử này cũng là người đầu tiên bỏ đá xuống giếng, đừng nói đến những vụ ám sát lớn nhỏ phía sau, quả thực khiến người ta ớn lạnh.
Cố Đàm Dữ rũ mí mắt xuống, lông mi rất rõ ràng, dưới mắt có bóng mờ, hắn liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nói: "Lưu Ngọc, hắn vẫn là thái tử."
Hắn giơ một tay đặt lên vai, dùng sức nắm chặt huân chương phía trên, góc cạnh sắc bén đâm vào lòng bàn tay hắn, cảm giác đau đớn không đáng kể, không cần để ý đến.
"Hắn đối xử với ngài như vậy, lẽ nào nguyên soái còn muốn buông tha cho hắn sao?" Lưu Ngọc bất mãn lẩm bẩm, vẻ mặt phẫn nộ nói: "Phu nhân suýt chút nữa bị đẩy xuống khỏi thang cuốn, nếu thật sự rơi xuống, tiểu thiếu gia có thể đã không còn nữa."
Vừa nói, hắn vừa ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt Cố Đàm Dữ trong gương chiếu hậu, lạnh lùng sắc bén, trên mặt mang theo một tia tức giận, đôi mắt xanh thẫm sâu hơn một chút, vừa đen tối lại phức tạp.
“Nguyên soái?"
Lưu Ngọc gọi Cố Đàm Dữ.
Cố Đàm Dữ lúc này mới tỉnh táo trở lại, hắn chậm rãi siết chặt năm ngón tay, cổ họng chuyển động, giọng nói có chút khàn khàn, "Lần này ta cùng hắn nói mấy câu xem như là cảnh cáo, chỉ cần hắn biết thu tay lại, thì ta sẽ chỉ cho hắn một giáo huấn nho nhỏ."
"Nhưng nếu hắn ta không biết hối cải, ta liền sẽ không thủ hạ lưu tình.”
Dù sao thái tử thuộc về hoàng thất của đế quốc, nhà họ Cố đã phục vụ trong quân đội nhiều thế hệ, nếu hắn làm chuyện gì liên lụy đến nhà họ Cố và cha mẹ, hắn sợ rằng cả đời này sẽ không an tâm.
Thân phận và trách nhiệm của Cố Đàm Dữ đều nhắc nhở hắn phải bảo vệ đế quốc, nhưng những người nắm quyền của đế quốc mà hắn bảo vệ lại ở sau lưng muốn đẩy hắn vào chỗ chết.