Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Cậu vừa hỏi như vậy, Tư Cửu Lê lúc này mới nhớ tới chuyện ma khí trong thân thể mình.
Dược của Nguyễn Đường xác thật dùng được, nhưng cần thiết phải dùng linh khí bao bọc độ vào thân thể hắn, hôn môi quả thật là biện pháp tốt nhất.
Nếu không dùng linh khí bao bọc viên đan dược, dược hiệu sẽ mất hơn phân nửa, còn dư lại đối với hắn mà nói cũng không có tác dụng gì. Tư Cửu Lê suy tính một chút, trước kia không lâu viên dược này giúp hắn hấp thu một bộ phận ma khí, nhưng theo ma khí trong cơ thể hắn tăng lên, phỏng chừng đêm nay hắn sẽ lại không áp chế nổi.
Tuy hắn rất hoài nghi lời này của Nguyễn Đường chẳng qua là cái cớ lâm thời nghĩ ra mà thôi, nhưng đối với Tư Cửu Lê lại vừa đúng lúc.
Ánh mắt Nguyễn Đường hơi rũ xuống, lông mi run rẩy, tuy rằng biểu tình trên mặt nhìn như không quan tâm, nhưng cậu vẫn nhịn không được lén lút ngẩng đầu lên nhìn Tư Cửu Lê, muốn xem hắn rốt cuộc có vẻ mặt như thế nào.
Cậu, cậu mới không phải muốn hôn đâu, cậu chỉ là, chỉ là vì muốn tốt cho Tư Cửu Lê mà thôi.
Đúng, chính là như vậy.
Chỉ là Nguyễn Đường vừa mới ngẩng đầu, ánh mắt cậu đã chạm vào ánh mắt Tư Cửu Lê, cậu như bị bắt tại trận, hơi hơi cuộn tròn thân thể lại, phình phình hai má, ngón tay không tự giác giật giật, có chút quẫn bách.
Tư Cửu Lê nhìn bộ dáng vừa chờ mong lại vừa ảo não này của Nguyễn Đường, nhịn không được cười khẽ một tiếng.
Hắn nghiêm mặt lại, ánh mắt sâu thẳm mà chuyên chú nhìn Nguyễn Đường, nhẹ giọng nói, "Vậy mạo phạm rồi."
Đáy lòng Nguyễn Đường thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi lại không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ đành mím chặt miệng, nửa chữ cũng không nói.
Tư Cửu Lê đã sớm nhìn thấu tâm tình của Nguyễn Đường, biết Nguyễn Đường hiện tại chẳng qua chỉ đang giả bộ nghiêm túc thôi.
Quả thực như một con hổ giấy, không, không đúng, là một con thỏ giấy.
Mềm oặt, chọc một cái là đổ.
Tư Cửu Lê ngồi ở bên người Nguyễn Đường, hỏi cậu, "Muốn làm bây giờ sao?"
Nguyễn Đường cuống quít gật đầu, linh khí trong cơ thể bao bọc lấy viên đan dược trong miệng cậu, đôi mắt tròn xoe của cậu nhìn Tư Cửu Lê, ý bảo hắn thò lại gần một chút.
Tư Cửu Lê thuận theo cúi đầu, cánh môi mềm mại ấm áp hôn lên, hắn không có nhắm mắt lại, cho nên có thể thấy rất rõ ràng lông mi Nguyễn Đường run rẩy, tựa hồ đang khẩn trương.
Nguyễn Đường có chút ngây ngô mà vô thố vươn đầu lưỡi, đẩy đẩy viên đan dược tròn vo vào trong miệng Tư Cửu Lê, chỉ một động tác như vậy, cậu đã khẩn trương đến không được, thính tai đỏ bừng, đôi tay cũng nhịn không được nắm chặt quần áo Tư Cửu Lê.
Đầy lưỡi Tư Cửu Lê khảy khảy ngậm lấy viên đan dược kia, nhưng mà giây tiếp theo, động tác hắn không khỏi dừng lại một chút.
Đầu lưỡi của hai người không cẩn thận đυ.ng vào nhau rồi.
Hô hấp của Tư Cửu Lê lập tức nặng nề, một bàn tay hắn đặt sau cổ Nguyễn Đường, ngón tay không tự giác vuốt ve, giống như ngậm lấy nơi trí mạng nhất của con mồi, khống chế cậu chặt chẽ trong lòng bàn tay, lộ ra du͙© vọиɠ chiếm hữu vô cùng vô tận.
Thời điểm hai người tách nhau phát ra một tiếng "Ba" nhẹ nhàng, Nguyễn Đường lập tức rụt người lại, ngón tay bụm mặt, đôi mắt tròn xoe tràn đầy ánh nước, hô hấp dồn dập, làm sao cũng không ổn định được tiếng tim đập kịch liệt của mình.
Tư Cửu Lê nhìn dáng vẻ này của cậu, nhịn không được nhéo nhéo vành tai Nguyễn Đường, âm thanh vững vàng hỏi, "Khó chịu sao?"
Hắn sờ sờ ngực mình, không phản cảm, ngược lại còn có chút thích.
Nguyễn Đường mềm mại ngọt ngào giống như một khối Bánh Ngọt Nhỏ, không biết ăn lên sẽ có tư vị gì nhỉ.
Nghe được câu hỏi của Tư Cửu Lê, cậu vội vàng lắc đầu, nhỏ giọng trả lời, "Không khó chịu."
Còn, còn muốn lại hôn thêm chút nữa.