Một con hẻm trong khu phố cũ, một tòa nhà hai tầng bình thường. Tầng một là quán trà và bánh ngọt, tầng hai là nhà ở, cửa sổ thỉnh thoảng bốc mùi pháo hoa.
Hồng Kông tấc đất tấc vàng, rất nhiều người cả đời làm lụng vất vả, cho đến khi về hưu, cũng chỉ có thể sống ở những nơi như vậy, hàng ngày rong ruổi khắp các ngõ ngách, cùng láng giềng kết bạn uống trà ăn điểm tâm sáng.
Vừa trở về từ quán điểm tâm sáng, một ông bác ăn mặc xuề xòa với dáng vẻ bình thường, mở cửa cuốn ở cửa tiệm dược liệu sâm nhung của mình, pha một ấm trà trên con phố thưa thớt khách hàng.
Ông bác vừa quay đầu lại, một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, dáng người cao ngất đã chặn ánh mặt trời trên đỉnh đầu.
Vị ông chủ này vóc dáng tương đối cao, dáng người phương Bắc nên có phần ưu việt, hiếm khi hạ mình khách khí gật đầu: “Có phải là cửa hàng dược liệu Cẩm Vinh ở số 12 trên phố nào đó không?”
Chương Thiệu Trì như vậy, rất giống một ông chủ muốn đi ngân hàng Citibank bên cạnh làm thủ tục vay tài chính, đã đi nhầm cửa, không hợp với bầu không khí của con hẻm này.
Ông bác thản nhiên gật đầu: “À, ông chủ, có mua nhân sâm không?”
Người đàn ông trẻ tuổi phía sau ông chủ Chương, nâng vành mũ lên để lộ mặt. Bùi Dật lễ phép gật đầu: “Có phải là cựu cảnh sát Liêu của phòng tình báo Cục Điều tra Ma túy? Sir, xin chào.”
Ông bác hơi sửng sốt.
Khóe mắt nhanh chóng quét qua hai bên đường, thấp giọng lẩm bẩm: “Tôi bán nhung hươu và nhân sâm …… Các người, tìm nhầm rồi, phải không?”
Cửa hàng khiêm tốn này thậm chí đã thay đổi biển hiệu cách đây vài năm, xóa bỏ hai chữ “Liêu Ký” trên tấm biển, mai danh ẩn tích.
Các người, tìm nhầm rồi.
……
Đội trưởng Bùi ở Hồng Kông nấn ná mấy ngày, để tìm kiếm cảnh sát cùng những người cung cấp thông tin trong đường dây hoạt động quét ma túy năm đó.
Đương nhiên hắn không tìm nhầm cửa, và sau đó cũng phải mất khoảng một tiếng đồng hồ để lắc lư trên lầu trò chuyện trong phòng l*иg chim bồ câu của Bác Liêu. Có lẽ do Đội trưởng Bùi đẹp trai lại có tài hùng biện, Bác Liêu quan sát hắn hồi lâu, dần dần bớt đi đề phòng.
“Các cậu, thực sự là đồng nghiệp của Trần Sir ở đại lục?” Bác Liêu vẫn cẩn thận như cũ, thấp giọng, “Ông ấy thế nào rồi?”
“Ngô Đình Mạo ra tay ám toán, gài bom trong xe, Lão Trần hiện tại vẫn đang nằm viện trong tình trạng nguy kịch.” Bùi Dật tiếc nuối nói.
Đôi mắt tràn ngập tang thương cùng sầu lo kia, tối sầm xuống, là người bằng xương bằng thịt ai sẽ hoàn toàn không sợ hãi? Bác Liêu thở dài: “Ôi, thay tôi thăm hỏi ông ấy, hy vọng ông ấy có thể thoát khỏi kiếp nạn này.”
Bùi Dật hỏi: “Năm đó ông cũng tham gia phối hợp hành động giữa hai nơi”
Bác Liêu gật đầu: “Tôi công tác ở phòng tình báo phụ trách liên lạc với Trần Sir của các cậu, tương đối quen thuộc với ông ấy…… Về sau, trên người khảm mấy mảnh đạn, không còn dùng được, nếu không cáo lão về hưu chỉ sợ tương lai thi cốt cũng không còn đầy đủ.”
Bùi Dật: “Sau này thế nào?”
Bác Liêu khẽ run rẩy do vết thương cũ: “Bọn buôn ma túy ở Đông Nam Á bao nhiêu năm chưa diệt được tận gốc, liên tiếp ngóc đầu trở lại, cũng từng hạ độc thủ, trả thù cảnh sát chúng tôi, vô cùng tàn nhẫn……”
Lửa sợ hãi đè nén trong đáy mắt, huân chương vinh quang cũng chỉ có thể lặng lẽ đặt ở đáy hòm, không dám treo lên tường. Con hẻm đơn sơ, dưới ánh mặt trời nghiêng nghiêng, chiếu ra một đoạn nhiệt huyết còn sót lại.
Bùi Dật trong lòng đau xót: “Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Bác Liêu: “Cảnh sát, Cảnh đốc của cục chúng tôi, cũng không may bị gϊếŧ.”
Bùi Dật kinh ngạc. Sắc vàng rơi rụn khắp sàn nhà.
Có lẽ là để bảo vệ gia quyến người thân và bạn bè của cảnh sát, hồ sơ ghi chép đều viết sai sự thật, cố ý ẩn đi chức vụ chi tiết, tên họ, cũng không có ảnh chụp.
Hắn lẩm bẩm mà: “Quá điên cuồng.”
“Ông trùm ma túy Ngô Đình Mạo có một đứa con riêng, bị hành động liên hợp lần đó của chúng tôi gϊếŧ chết, việc này các cậu có biết không?” Bác Liêu nhớ lại, “Cảnh sát gϊếŧ con của trùm ma túy, chính là……”
“Chúng tôi biết.” Chương Thiệu Trì vội vàng hỏi, “Là ai bắn chết thằng nhóc kia?”
Bùi Dật trước kia vẫn tự cho là mình thông minh, suy đoán tám phần là Hoắc tướng quân anh minh thần dũng trong nhà sư phụ Sở Tổng của hắn.
Bác Liêu cảnh giác lại nhìn bọn họ lần nữa, do dự có nên nói ra hay không: “Cảnh sát bắn chết con của trùm ma túy là cảnh đốc cục điều tra ma túy của chúng tôi, chỉ huy tiền tuyến, cũng là một tay súng thiện xạ rất lợi hại, họ Liêu…… Là tôi, họ hàng của nhà tôi ở đại lục.”
Bùi Dật: “À……”
Đây chính là lý do khiến ông lão một lòng mai danh ẩn tích ở tiệm bán thuốc. Quanh năm bị bóng ma khổng lồ vây khốn, sự sống luôn bị uy hϊếp, bọn buôn ma túy như âm hồn không tan, làm mọi người đều không an giấc.
Vào lúc này, Chương tổng đưa chiếc khăn tay ra, Bác Liêu vùi đầu lau đi khuôn mặt ướŧ áŧ của mình.
“Đối phương tuyên bố muốn trả thù tất cả cảnh sát tham gia hành động, gϊếŧ sạch ba đời, ai mà biết được những thủ đoạn phát rồ của lão trùm ma túy……” Bác Liêu trong lòng còn sợ hãi giải thích, “Khoảng thời gian sau khi cảnh đốc Liêu bị sát hại, sĩ khí toàn bộ lực lượng cảnh sát bị đả kích rất nhiều, sau đó mới dần dần khôi phục nguyên khí.
“Lúc đầu, khắp phố người người đều đồn đãi, đều nói hiện trường bị sát hại rất thảm, bị bọn buôn bán ma túy cắt thành tám khối. Sau đó, giám định pháp y của chúng tôi mới phát hiện ra không phải. Bọn buôn bán ma túy chỉ cố tình tạo ra đe dọa, lấy thi thể của một nữ nhân viên tiếp rượu trong hộp đêm tử vong ngoài ý muốn, đóng giả làm xác cảnh sát bị sát hại, vụ sát hại cảnh sát khiến cả đảo Hồng Kông hoang mang, lòng người hoảng sợ.”
Bùi Dật cẩn thận hỏi: “Vị cảnh sát kia tên gì?”
“Trần Sir của các cậu biết tất cả, ông ấy là một trong những chỉ huy liên hợp, ông ấy không nói cho các cậu biết sao?” Bác Liêu hơi kinh ngạc, “Cảnh đốc, cảnh sát Liêu Doanh Châu.”
Sau khi cảnh sát điều tra và làm rõ, vì vấn đề an ninh nên vẫn che giấu hình ảnh, hồ sơ lý lịch của cảnh đốc Liêu, truyền thông đều né tránh đề cập đến. Bởi vậy, tin đồn đã bị lan truyền sai lệch nhiều năm, rất nhiều người dân bình thường vẫn tin rằng đó là sự thật.
Trước khi đi Đội trưởng Bùi và Chương tổng, đã đưa cho Bác Liêu một phong bì tiền, sợ đối phương kiên quyết từ chối, nên đã nói đây là “phong bì trắng” nhờ Bác Liêu làm lễ tưởng nhớ cho cảnh đốc bị hại.
Chương Thiệu Trì khom lưng cúi đầu, chui ra cửa cuốn nửa mở nửa khép của tiệm dược liệu, đột nhiên dừng lại: Dùng thi thể nữ tiếp rượu hộp đêm giả mạo?
Chương Thiệu Trì kinh ngạc: “Cảnh đốc Liêu là nữ?”
Bùi Dật quay đầu lại nói: “Ca, anh mới hiểu sao? Đáng tiếc là không có cơ hội chiêm ngưỡng dung nhan người chết.”
Chương tổng điểm điểm huyệt thái dương của mình, da mặt rất dày không cảm thấy xấu hổ.
Đây chính là do bình thường suy nghĩ theo ‘chủ nghĩa đàn ông’ đã chi phối, giới tính vốn có cũng giam cầm tầm nhìn của con người rất nhiều. Phàm là nghe được những từ như “truy bắt cướp, chống ma túy” “Cảnh sát cấp cao và tay súng thiện xạ”, theo bản năng, não lại vẽ ra một người đàn ông cao lớn uy mãnh, nghĩ rằng sẽ không có chỗ ngồi cho nữ giới trong hình tượng anh hùng nhiệt huyết hào hùng.
……
Bên bờ biển Lâm Loan, Biệt thự của Bùi gia.
Lão Bùi tiên sinh cùng Từ phu nhân lúc này là bị con trai cho leo cây, vội vã chạy đến Yến Thành và lao lên không trung, con trai cùng con rể đều đã bay. Chuyến du lịch bảy ngày đến đại thảo nguyên Hulunbuir được lên kế hoạch tỉ mỉ, vẫn không thể giữ bước chân của Đội trưởng Bùi điên cuồng theo đuổi chân tướng.
Vốn nghĩ rằng người con rể lợi hại này có thể trói chặt con trai lại và giam giữ ở nhà. Kết quả, vẫn là con trai lợi hại nhất, bắt cóc con rể cùng nhau bỏ chạy.
Bùi nhị thiếu gia la hét “Ca ca, sao hắn lại đi công tác”, đã bị cha mình cưỡng ép ngăn lại bên ngoài phòng.
Bùi Chi Tấn giữ chặt cánh tay phu nhân: “Đứa nhỏ đã lấy đi sách và bản thảo của tôi, ai nha, ai nha ——”
Chỗ cao nhất trên đỉnh giá sách, một hàng《 Lỗ Tấn toàn tập 》 được dùng để chặn vị trí mấy quyển sách cũ cùng bản thảo phỏng vấn năm đó thu thập được.
Vẫn còn là bản thảo viết tay bằng bút mực năm đó, cảm thấy đồ vật có giá trị kỷ niệm, vẫn luôn luyến tiếc không nỡ xử lý.
Khi Bùi Chi Tấn còn trẻ, cũng là một thanh niên nhiệt huyết tam quan đoan chính, là tác giả của ký sự tài liệu xã hội trên các phương tiện truyền thông chính thức, ông đi sâu vào thực địa, phỏng vấn cảnh sát các thành phố phía Nam cùng với lực lượng cảnh sát của chính quyền Hồng Kông. Cụ thể, đó là đội phòng chống ma túy biên giới vào sinh ra tử trên tuyến đầu quanh năm.
Ký sự tài liệu xã hội toàn bộ đều sử dụng tên “Trương Tam Lý Tứ” làm mờ thân phận của mỗi một cảnh sát, cũng tuyệt đối không dám chụp ảnh.
Ngoại hình, lý lịch, tên thật của những người trong sách, chỉ có tác giả Bùi tiên sinh ghi nhớ trong lòng, không dám quên. Nhiều năm trôi qua, rất nhiều người gặp trong sách đã trở thành một mảnh mực trong kho lưu trữ, một tấm bia trong lòng người thân và bạn bè.
“Nó sẽ không biết, đúng không?” Từ Khởi Thường oán trách, “Sao ông không cẩn thận như vậy!”
Bùi Chi Tấn lo lắng và tự trách bản thân: “Trần Lão Tổng nghe nói thương thế rất nặng, Sở Tổng lại quanh năm ốm đau, tôi không biết mình có thể tìm ai để được giúp đỡ …… Chỉ sợ đứa nhỏ này bốc đồng, tính tình lại nóng nảy, một khi biết chân tướng nhất định sẽ mạo hiểm xuất cảnh, vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn, làm sao có thể giải thích với cha nó?”
“Bảo bối của tôi đau lòng thì làm sao bây giờ? Chúng ta vất vả nhiều năm như vậy, tôi thật sự lo lắng cho nó.” Từ Khởi Thường ngồi trên sô pha, che miệng lại, trang điểm trên mắt hòa vào nước mắt.
Hai tháng nay, công tác biểu diễn của nhà hát đều bị bỏ dở, Từ phu nhân vốn cứng cáp, vốn không tin vào yêu ma thần Phật, đã phá lệ đi Yến Thành, tìm ngôi miếu có hương khói nhiều nhất, thắp hương cho các lộ Bồ Tát, xin tất cả đều là sự bình an của con trai.
……
Vào ban đêm, tòa nhà nhiều tầng và văn phòng của Cục Phòng Chống Ma Túy, vẫn hoạt động suốt đêm, đèn đuốc sáng trưng.
Gần đây các tên Đông Nam Á thường xuyên xâm nhập, tổ ma túy ngoan cố chống lại phản công, làm cho cơ quan chống ma túy ở khắp mọi nơi bị buộc phải tham gia vào “chế độ làm việc 007” làm thêm giờ. Quản lý cấp cao vừa mới tan họp, mấy vị cảnh sát mặc âu phục giày da, ôm folder, khuôn mặt nghiêm túc……
Hành lang yên tĩnh trở lại, những bóng đen lướt qua dưới ánh đèn.
Hai gã đồng phục A Sir, cố ý hạ thấp vành mũ, mở cửa phòng lưu trữ ra, giống như hai con mèo lớn nhanh nhẹn, rón ra rón rén lục soát tìm kiếm ……
“Lão Bùi tiên sinh nhà chúng ta, trước kia từng viết qua mấy quyển ký sự tài liệu về những trận chiến đẫm máu ở Đông Nam Á của đại đội phòng chống ma túy phương Nam, em cũng là gần đây, vừa mới có cơ hội đọc được. Văn phong và cốt truyện khá tốt, trở về cho anh mượn xem.” Bùi Dật lặng lẽ nói với người bên cạnh, “Trong sách có viết tới một vị là một trong số họ, là một nữ cảnh sát rất quyến rũ, tên và chức vụ không rõ ràng, nhưng em luôn cảm thấy, à, đặc biệt giống Cảnh đốc Liêu mà hôm nay nhắc tới.”
Bùi Dật ở trong đầu phác họa hình tượng nhân vật tư thế oai hùng hiên ngang, mái tóc xoăn và đôi môi đỏ mọng, phù hợp với gu thẩm mỹ của hắn.
Hắn muốn biết ai âm thầm hại Cảnh trưởng năm đó, có lẽ có thể đem rất nhiều manh mối nối lại, tìm hiểu nguồn gốc sẽ tìm được chứng cứ phạm tội.
“Sếp, đi về phía trước hành lang, còn có một phòng giám sát, còn có phòng tình báo.”
Phạm Cao cung cấp hỗ trợ kỹ thuật từ xa trong các kênh tai nghe. Đối với bản đồ đi vào tòa nhà, thiết bị kiểm soát ra vào cần thiết đã được Chu Bân chuyển cho Đội trưởng Bùi.
Bùi Dật cảm thấy, Chu Bân mà hắn quen biết, chỉ sợ không chỉ là một vị trạch nam quanh năm ở trong phòng hóa nghiệm cách ly với thế giới bên ngoài, điểm kỹ năng cũng có chút nhiều? Những việc này cần phải cân nhắc kỹ lại trong tương lai.
Tích —— tích ——
Một phòng giám sát điện tử không quá lớn, Bùi Dật lắc mình đi vào, màn hình giám sát trước mặt trải đầy ba vách tường.
Thiết bị và bộ xử lý liên tục phát ra âm thanh dòng điện nhàm chán ……
“Đây là… một số địa điểm công cộng quan trọng nhất, chẳng hạn như sân bay, bến tàu xuất nhập cảnh, khu vực đô thị, tòa nhà chính phủ, nhà thờ …… Còn có vùng núi trọng điểm, đều có hình ảnh giám sát? Bùi Dật nói.
“Bàn điều khiển nằm ở trung tâm, ngồi ở đây có thể giám sát toàn bộ đảo Hồng Kông.” Chương tổng cũng líu lưỡi.
Cảnh sắc kỳ quái kia là nơi nào? Chương Thiệu Trì hất cằm ra hiệu, một màn hình phía dưới bên phải, hình ảnh đen trắng, giống như một nghĩa trang ở vùng núi hoang vu.
Một đạo thiên hà băng qua bầu trời đêm, cuồn cuộn nổi lên đầy trời sao. Vô số điểm lấp lánh, dường như đang chảy theo thời gian.
Bốn phía mênh mông, cách màn hình đều có thể cảm thụ được gió đêm mát mẻ dưới bầu trời đầy sao, thổi xuống bóng người cô đơn. Nghĩa trang dày đặc, mỗi một tấm bia đều khắc sâu nỗi nhớ người thân.
Bùi Dật dựa sát vào màn hình, thị lực và khả năng quan sát vi mô của hắn cực tốt.
Góc độ giám sát bí mật rất tốt, nhắm ngay một bãi cỏ nhỏ và mấy tấm bia mộ khiêm tốn.
Bia mộ vô danh.
Đội trưởng Bùi híp mắt cẩn thận nhìn chằm chằm thật lâu, xác nhận trên bia mộ thật sự không có tên không họ, ẩn đi danh húy của người được chôn cất, thậm chí không có dòng chữ khó nghe như “Người thân kính viếng”, “Chân thành tưởng nhớ”.
Cửa phòng giám sát đột nhiên vang lên, cảnh sát trực ban làm nhiệm vụ đã trở lại, đối mặt sửng sốt.
“Cảnh trưởng để cho các anh vào?” Người nọ thuận miệng hỏi, “Thông báo cũng không có gửi xuống, chỗ này làm việc không dễ dàng chút nào đâu!”
“À, làm không được thì thôi.” Bùi Sir bình tĩnh như thường, một giây chuyển sang kênh tiếng Quảng Đông của TVB, “Chúng ta lấy văn kiện về, Lưu Sir các cậu không có ở đây sao?”
Mà một vị Chương Sir khác liều mạng cúi đầu, quay mặt đi điên cuồng lật tạp chí bát quái trên bàn, giới giải trí Hương Cảng ai lại nɠɵạı ŧìиɧ, ai lại bị phong sát …… Anh thật sự không giỏi ứng phó với trường hợp như vậy, giọng phương Bắc quá nặng, anh há mồm sẽ phải lòi ra.
Cảnh sát trực ban đáp: “Lưu Sir vừa đi họp, chờ một phút sẽ trở lại!”
Ở một nơi tấc đất tấc vàng như vậy, một người sống chỉ có thể sống trong năm sáu mét vuông, nhân vật chôn cất trong nghĩa trang chẳng lẽ là phú hào toàn cả Hồng Kông? Bùi Dật tâm loạn như ma, cố nói huyên thuyên: “Trong nghĩa trang phát hiện cái gì? Không có ai cả.”
“Ai sẽ đặc biệt đi tảo mộ trong bóng tối sao, tế bái những tiên phong chống ma túy của chúng ta?” Nhân viên trực ngồi lên bàn điều khiển, còn buồn ngủ, “Nhìn chằm chằm hai năm cũng không phát hiện ra bóng ma, không thể hiểu được……”
“Nhìn chằm chằm vào mộ của ai?” Bùi Dật suy tư, bọn buôn bán ma túy khẳng định không có phần đãi ngộ ưu đãi này, nghiền cốt thành bột phấn còn ngại ô nhiễm tài nguyên đất đai quý giá, chẳng lẽ đây là một nghĩa trang liệt sĩ vô danh “Bát Bảo Sơn” do chính phủ Hồng Kông xây dựng?
Hắn tỉnh ngộ trong bóng tối, tấm bia không chữ này: “Một vị Cảnh trưởng năm xưa của chúng ta hy sinh cũng được chôn cất ở đây?”
Nhân viên trực hiện lên một tia hồ nghi, quay đầu lại đánh giá: “Anh hỏi vị cảnh trưởng nào?”
Chương Thiệu Trì không ngẩng đầu nắm lấy cổ tay Bùi Dật: “Em cũng rất giỏi tán gẫu, đi nhanh.
Nhân viên trực ban đang nghi ngờ đang muốn thẩm vấn, màn hình đột nhiên chuyển động, hình ảnh giám sát xuất hiện một bóng người rõ ràng, trông giống như một bóng ma trong bóng tối, từng bước một đi tới.
“Ồ!” Nhân viên trực ban giật mình, bắt đầu chụp ảnh màn hình và ghi hình, thực sự làm phía sau lưng Chương Thiệu Trì toát mồ hôi lạnh.
Chương tổng nắm chặt cổ tay Bùi Dật, ba người không tự chủ được toàn bộ cúi người nhìn chằm chằm giám sát, cổ đều duỗi thành cổ rùa, nhìn chằm chằm bóng ma trong nghĩa trang trăm năm không gặp hiện thân.
Một người đàn ông mặc áo gió, dáng người đoan trang, giẫm lên mặt trăng cùng ánh sao, đến viếng cố nhân trong nghĩa trang vào đêm khuya.
Hình bóng người đàn ông không thể phân biệt được tâm trạng thất thường, thậm chí nhìn không ra hô hấp phập phồng, vô cùng bình tĩnh, mọi thứ đều bị nén dưới bước chân im lặng. Khuôn mặt cũng được che đi hoàn toàn, che giấu thân phận và tung tích của mình, chỉ để lại một bóng lưng đơn độc.
Nhân viên trực ban ngậm thuốc lá rất khó chịu, thấp giọng mắng một câu “Ném Lôi lão mẫu”, thứ này không có cách nào nhận diện khuôn mặt, hoàn toàn không thấy rõ mặt!
Bùi Dật và Chương Thiệu Trì phía sau yên tĩnh như tượng, sắc mặt từng chút từng chút thay đổi, kinh ngạc nhìn bóng lưng người đàn ông đang bị giám sát, không thể tin được ……
Cảnh sát bình thường trong tòa nhà này, đương nhiên không có khả năng nhận ra, nhưng Bùi Dật quen biết, thậm chí Chương Thiệu Trì phát hiện quen mắt ngay từ cái nhìn đầu tiên, lần thứ hai đồng tử phóng đại: Làm sao có thể?
Tư thế đi bộ rất đặc trưng, vai rộng chân dài, giày da hàng hiệu, một đôi chân xương độc nhất vô nhị, hơn nữa nhất định không mang vớ.
Chương Thiệu Trì bắt được tầm mắt của Bùi Dật, và xác nhận rằng người đàn ông đêm khuya lẻn vào bái tế vô tự bia là Lệ Hàn Giang. Cha vợ ruột của anh, quen mắt thật sự!
Bùi Dật ánh mắt hỗn loạn, nói không nên lời nói, gần như muốn buột miệng thốt ra “Tại sao lại là cha em? Ông ấy tới nơi này làm cái gì?” Nhưng bị người đàn ông rất bình tĩnh bên cạnh, lập tức dùng một tay che miệng lại.
Chương tổng buộc hắn phải nuốt hết những nghi vấn vào trong cổ họng.
“Ghi lại rồi.” Cảnh sát trực ban bận rộn lẩm bẩm, “Đêm hôm khuya khoắt đến, thật sự có một người đàn ông tới rót rượu tảo mộ cho Madam ……”
Bùi Dật: “?!”
Chương Thiệu Trì bình tĩnh cúi xuống, bất thình lình hỏi: “Tấm bia không chữ này có phải là mộ của Madam Liêu Doanh Châu không?”
“Đúng vậy.” Cảnh sát trực ban thuận miệng nói ra, “Các anh nhận ra người đàn ông này sao? Đó là ai vậy?”
Đó là ai vậy.
Bọn buôn bán ma túy hung tàn tuyên bố trả thù cảnh sát phòng chống ma túy, ba thế hệ không đội trời chung, tìm kiếm manh mối khắp nơi, đào mồ quật mộ, cũng đang truy tìm mục tiêu ……
Ngôi mộ của Liêu cảnh đốc thế nhưng lại bị người khác bí mật giám sát, để bắt người tảo mộ sao?……
Và người đàn ông cuối cùng xuất hiện vào lúc nửa đêm, lấy thân phận kẻ đào tẩu MCIA đã liều lĩnh đến viếng. Giống như cách đây vài tháng, tội phạm bị truy nã đội trưởng Lãnh mạo hiểm lẻn vào bệnh viện, chỉ vì liếc mắt nhìn vết thương trên tay của thiếu gia Chu Bân, chỉ vì ở cửa phòng bệnh đưa một con gấu bông bị gãy tay.
Người ngoài nhìn vào thì có vẻ khá nực cười và vô giá trị nhưng đối với đương sự mà nói, đây có lẽ chính là an ủi tâm lý duy nhất trên con đường cô đơn chạy trốn, mỗi thời mỗi khắc đều trải qua gian nguy. Một cái nhìn lướt qua đều có thể là cái nhìn cuối cùng, vì vậy nó đáng giá.
Đây có thực sự chỉ là một sự trùng hợp?
Trùng hợp như vậy chính là trời định trước, mọi thứ đều bày ra trước mặt, nhất định phải cho tôi biết chân tướng, đúng không?
Bùi Dật bị Chương tổng che kín miệng, ôm lấy thân thể phát run của hắn. Nút thắt trong lớp bụi vốn đang rối ren bỗng chốc được cởi bỏ. Rất nhiều nghi hoặc dường như giải quyết dễ dàng, rồi lại giống một tia chớp đánh vào thần trí hắn……
Bóng lưng trước mắt, đối mặt với cố nhân không biểu hiện quá nhiều bi thương, cũng không có bi thương không kềm chế được. Lệ Hàn Giang thân hình thẳng tắp, nhưng có thể hình dung được ở nơi bọn họ không nhìn thấy, vẫn mỉm cười như cũ. Bóng dáng đi một mình trong bóng tối, cho tới bây giờ đều tràn đầy dũng khí, thong dong đối mặt.
Tuy nhiên, dù cẩn trọng đến đâu thì trong lúc cảm xúc đang dâng trào, đều có thể sẽ bất cẩn và để lộ một số bí mật nhỏ.
Lệ Hàn Giang không mang theo bánh ngọt, trái cây giấy tiền, bất cứ thứ gì dễ dàng lưu lại dấu vết, cũng chỉ đối mặt với bia mộ, rất trang trọng cúi chào ba cái.
Vuốt ve tấm bia đá đơn sơ, và hôn lên bàn tay phải mình một cái, nơi trống rỗng không có bất kỳ vật trang trí nào trên ngón áp út.
Cuối cùng, đặt bàn tay còn lại của mình trên tấm bia đá và nắm chặt nó.
Có thể có nghĩa là, hãy yên tâm.
Hoặc là nói, trân trọng.
Trên mặt Bùi Dật cũng không có bất kỳ đau thương gì, không chớp mắt mà nhìn thẳng vào cha mình. Hắn theo bản năng cũng vươn tay phải ra, xuyên qua màn hình dường như chỉ có một lớp giấy mỏng trước mắt, chạm tới bóng dáng kia, sờ đến tấm bia đá lạnh lẽo kia, cũng nắm chặt.
Cho đến ngày nay, cha hắn thực sự chưa bao giờ làm hắn thất vọng.
Bóng lưng rất kiên cường kia lạc trong đáy mắt hắn, kỳ thật vẫn hướng dẫn co đường tươi sáng cho hắn, mang lại cho hắn tinh thần và dũng khí chiến đấu.
……
“Anh, anh không phải Kiên Tử? Hai người thuộc văn phòng nào ……”
Cảnh sát trực ban cuối cùng cũng nhận thấy sự tàn nhẫn đột ngột bùng phát trong đáy mắt Bùi Dật, lửa giận màu đỏ sậm không rõ ràng hiện rõ trong hốc mắt.
Người nọ theo bản năng mà chạm vào chuông báo động màu đỏ bên cạnh bàn.
Chương Thiệu Trì nhanh tay lẹ mắt nắm chặt cổ tay đó, dùng lòng bàn tay bắt lấy gáy đối phương ném lên bàn điều khiển!
Bang! Đầu tên nhóc đập mạnh vào mặt bàn……
Bùi Dật trên mặt ánh lên tia lạnh lẽo, âm thầm ăn ý phối hợp, sau đó dùng một tay chém phía sau gáy.
Lực đạo nắm chắc chính xác, không có làm hại đến tính mạng, nhưng cũng tuyệt không thủ hạ lưu tình, bảo đảm người này hẳn là bởi vì chấn động não mà nằm trên giường ít nhất ba tháng, hơn nữa còn mất đi trí nhớ cả đêm.
Hai người đồng thời nhào về phía bàn điều khiển, tâm linh tương thông, tưởng tượng được hậu quả, đều nhất trí.
Chương Thiệu Trì khàn giọng nói: “Xóa đoạn này, không thể lưu lại. ”
“Không thể bị bất luận kẻ nào nhìn thấy ……” Ngón tay Bùi Dật có chút phát run, mân mê thiết bị, làm thế nào để triệt để xóa đoạn video này khỏi hệ thống? Hắn lại âm thầm hối hận trước kia đã lo luyện quyền cước công phu, không học kỹ thuật cho tốt, lúc này rất cần hacker bảo bối Phạm Tiểu Hoa trợ giúp.
“Tiểu Phạm, video giám sát này, làm thế nào để xóa hoàn toàn nó mà không để lại dấu vết …… Ở đây có rất nhiều thiết bị, kiểu thiết bị? Tôi không biết nó là kiểu gì!……” mắt Bùi Dật đỏ ngầu.
Những gì hắn nghĩ vào thời điểm đó chỉ là không thể để cho kẻ thù phát hiện ra rằng người cha thân yêu của mình đã đến thăm mộ của Liêu cảnh đốc.
Mà người bên cạnh hắn khi đó nghĩ lại là, ‘chúng ta căn bản không nên xuất hiện ở chỗ này, tất cả người thân đều đang liều mạng ngăn cản em không cho xuất cảnh. Tiểu Bùi đang gặp nguy hiểm, không thể để cho kẻ thù suy đoán được Đội trưởng Bùi và Liêu cảnh đốc được chôn cất dưới ngọn núi xanh này có một chút khả năng có liên hệ nào.