Cùng Địch Ngủ Chung

Chương 79

Đã quá nửa đêm, cửa nhà để xe từ từ được mở ra bằng điều khiển từ xa.

Bùi Dật lái xe vào sân biệt thự. xẹt qua hai cửa sổ lớn trên lầu với ánh sáng rất ảm đạm, rèm cửa dày che khuất tầm nhìn.

Đó là phòng ngủ chính, người đứng đầu gia đình đã sớm đã đi ngủ rồi chứ?

Trên bàn phòng khách, có một chiếc bát sứ trắng dày cộp úp đĩa đồ ăn lớn, Bùi Dật khẽ đưa tay chạm vào, còn có một chút hơi ấm.

Mở bát sứ lên nhìn trộm, cua lột xào bánh gạo Nam Vị, xương sụn chiên giòn, toàn là món hắn thích ăn. Ông chồng tổng giám đốc Nhị Thập Tứ Hiếu cố ý để lại cơm tối cho hắn sao? Đáng tiếc còn lại đến giờ này, đã sớm nguội lạnh, sương sụn không còn giòn……

Trong phòng có mùi xi đánh giày, hắn lập tức ngửi ra. Mấy đôi giày tốt của Đội trưởng Bùi trên giá giày bên cạnh hiên nhà, đều được bày ra, có người ngồi đợi cả đêm buồn chán, đánh bóng từng đôi giày da cho hắn, bảo dưỡng hàng ngày, còn cần cù hơn so với đắp mặt nạ cho da mặt.

Bùi Dật là loại người rất dễ bị cảm động và áy náy, chỉ là bình thường hắn không thích nói ra những lời lãng mạn, nên làm cho người ta lầm tưởng điểm G của hắn ở chỗ đó, nhưng thật ra điểm G của hắn là ở trong lòng.

Hốc mắt lại nóng lên, hắn ngồi xổm vuốt ve những đôi giày đã có hương vị tương tư năm năm, lại lấy một đôi giày khác đặt trên lòng bàn tay chơi đùa, thưởng thức một cách say sưa.

Bên trong mỗi đôi giày chân phải, trên tấm da sáng màu, trước đây hắn không quan sát đến, bên cạnh được in một dòng tên cửa hiệu và mã sản xuất rất nhỏ, viết là, là cái gì?……

Cửa phòng phía sau đột nhiên vang lên, Bùi Dật quay đầu lại.

“Đã về rồi?” Người đàn ông mặc quần ngủ trắng ở nhà đứng ở cửa thư phòng, nhìn hắn, “Đôi mang trên chân cũng cởi ra đi, giày tốt phải bảo dưỡng, anh đi lấy dầu.”

“À.” Bùi Dật đứng lên. Kỳ thật có một khoảnh khắc trong tiềm thức mà hắn chờ đợi, trong một phút quay đầu lại như vậy, hắn có thể nhìn thấy một khuôn mặt khác, người chiến hữu thân mật ngày xưa của hắn, bất ngờ gặp trên sườn núi đêm qua.

Quay đầu nhìn lại là Chương tổng, trong lòng “Ai” một tiếng, dĩ nhiên có chút mất mát.

Loại tâm tình này lại làm cho hắn nhất thời sinh ra áy náy, cậy được cưng chiều mà kiêu ngạo thật quá kỳ cục. Cơm chiều vẫn mang hơi ấm còn bày trên bàn, hơn nữa cổ tay phải Chương tổng quấn băng, vừa nhìn đã biết là cổ tay bị thương đêm đó.

“Xin lỗi, về trễ, bộ phận của bọn em vẫn luôn họp.” Bùi Dật giải thích.

Trên mặt Chương tổng không có cảm xúc, đều quen rồi: “Đã tốt hơn so với trước kia lăn lộn ở bên ngoài không về nhà.”

“Em sai rồi ……” Bùi Dật vội vàng đi qua hai bước, quấn lấy người quanh khung cửa phòng nghiêng ngã một hồi lâu, “Cổ tay còn đau không? Em đau lòng muốn chết……”

Hắn cắn cổ áo sơ mi của Chương tổng, cắn cho ướt đẫm, lại ngậm lấy môi anh cưỡng hôn, môi lưỡi triền miên.

Chương Thiệu Trì mặc một chiếc quần trong nhà bằng vải lanh, treo hờ hững ở trên hông, hơi lộ ra đường nhân ngư tuyến gợi cảm. Còn có một chiếc áσ ɭóŧ bó sát màu trắng thường mặc, chỉ là ở bên ngoài lại khoác áo sơ mi trắng rất không phù hợp.

Vừa nhìn đã biết là ngồi một mình trong thư phòng, chờ mãi chờ mãi cũng chờ không tới người yêu nhỏ lật thẻ bài sủng hạnh, vui vẻ giường chiếu, đã qua 0 giờ, càng ngồi càng lạnh, càng thêm buồn bã chua xót, cầm một cái áo sơ mi bọc lại chống lạnh.

Bùi Dật tâm sự nặng nề, đơn giản khai báo: “Vết máu còn sót lại trên đường quốc lộ đã được xét nghiệm ra, người tấn công chính là Văn Vũ, cấp dưới của em.”

Cửa sổ lớn từ trần đến sàn nhìn thấu lòng người. Bầu trời đêm như một vực thẳm đen tối dày đặc, những ánh sao quỷ dị trên bầu trời như đang nháy mắt với bọn họ. Mỗi ngôi sao đều muốn nói một điều gì đó.

“Nếu báo cáo xét nghiệm ADN trong phòng thí nghiệm của các người không nhầm, nghĩa là người đó có vấn đề.” Chương tổng kéo lại chiếc áo sơ mi xộc xệch đến trước ngược, cổ áo dính đầy nước miếng, ngồi trên sô pha.

“Trí tuệ, tinh thần, đầu óc, thậm chí, trí nhớ.” Chương Thiệu Trì dùng ngón tay gõ gõ huyệt thái dương một chút, “Vệ sĩ trước đây của em có phải bị điên hay mất trí nhớ rồi không?”

Bùi Dật biết lời này của Chương Tổng không phải nói giỡn, là nói thật.

“Một quân nhân chính trực, không dễ dàng lật đổ tín ngưỡng nhiều năm, thậm chí phản bội chiến hữu ngày xưa của mình, phản bội tổ chức và quốc gia.” Chương Thiệu Trì đặt mình ở vị trí người khác, tưởng tượng nếu là anh gặp phải tất cả những chuyện này, “Chiến đấu bị thương gặp nạn rất nghiêm trọng sao, hai năm rất dài sao? Hai năm cũng không dài như vậy, con mẹ nó, anh 5 năm không phải cũng chịu đựng được sao? Anh có nổi loạn không, anh quên mất em chưa? Một ngày nào đó anh có thể lấy họng súng nhắm vào em hay không?…… Sẽ không, không thể nào.”

Bùi Dật: “……”

Chương Thiệu Trì sửa sang lại băng vải trắng trên cổ tay: “Đầu óc hắn nhất định có vấn đề, ví dụ như gặp phải trọng thương chấn động não, dập đầu ngớ ngẩn, mất trí nhớ.”

Bùi Dật vội vàng nói: “Lần này bọn em quả thật nghi ngờ, Văn Vũ có thể bị điều khiển bởi một loại chip não người nào đó, sản phẩm công nghệ cao, mấy bộ phận quân sự của các nước lớn đã nghiên cứu phát triển và sớm có thử nghiệm. Thứ này nghe nói có thể thay đổi định dạng ký ức ban đầu của tế bào não, làm sai lệch tính cách và thân phận, sửa đổi, làm lẫn lộn và che đậy quá khứ của một người …… Như vậy, có lẽ cũng đồng loạt giải thích được Ninh Phi Ngữ cùng Hoàng Vĩnh Phong, mất tích và sau đó từ từ bị người khác khống chế. Chỉ tiếc hai người kia đã chết, mà bọn em lại nhất thời không bắt được Văn Vũ, không thể mở ra để xem chuyện gì xảy ra!”

“Đúng vậy, các người sẽ không bắt được người, hơn nữa căn bản không có khả năng bắt được người sống và có cơ hội thẩm vấn, đào bới chân tướng, hay là muốn đem thiên linh cái của người này cạy xác nhận? Bên trong có giống như em đoán không?” Chương Thiệu Trì lạnh lùng nói, “Các người sẽ không cơ hội, bởi vì……”

Chương Thiệu Trì thuận tay cầm lấy điều khiển từ xa TV trên bàn trà, bắt chéo chân, nhẹ nhàng nhấn một cái.

Bùi Dật đại kinh thất sắc, trắng bệch.

“Hoàn toàn có thể là như vậy.” Chương Thiệu Trì ở trong tầm mắt tối tăm gật đầu, “Có người có thể lắp một con chip ở trong đầu tay súng bắn tỉa của em, che đậy trí nhớ của hắn, cũng có thể nhét vào một kíp nổ có thể điều khiển từ xa…… Nếu như em còn nhớ tình cũ, muốn giữ mạng người này, thì không nên truy nã toàn thành buộc hắn cùng đường. Bắt được chính là chết, không có khả năng để cho các người bắt được người sống.”

Cổ họng Bùi Dật nghẹn lại, như bị dao đâm vào ngực, một câu cũng nói không nên lời.

Hắn là ‘trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường’, đau đớn cắt da gãy tay khiến hắn rối loạn, đầu óc bị tắc nghẽn. Mà Chương tổng là ngoài cuộc tỉnh táo, nhìn rất rõ ràng: Không có giải pháp cho vấn đề này.

“Trừ phi các người có bản lĩnh bắt được người này không để người khác phát hiện được.” Chương Thiệu Trì tiếc nuối lắc đầu, “Nhưng đối mặt em là một người máy chiến đấu mất đi thần trí lục thân không nhận, nhưng thân thủ cao cường luôn nhắm vào các người nổ súng.”

……

Bùi Dật ngồi yên bên bàn cơm không nói gì, suy nghĩ rất lâu. Hai món ăn đã hoàn toàn nguội lạnh.

Vẫn là lão già bình tĩnh, Chương Thiệu Trì đối với bất cứ chuyện gì, cũng không đến mức điên cuồng ngốc nghếch như vậy, thất hồn lạc phách, bằng không anh cũng sẽ thành một quả phụ điên dại sau năm năm bị bỏ rơi. Anh sẽ không như thế.

Chương Thiệu Trì khom lưng cúi người, giữ chặt một chân Bùi Dật, cởi giày cho hắn: “Được rồi, em từ từ nghĩ biện pháp đối phó với đối phương, anh đi đánh giày.”

Ngoài cửa sổ ánh đèn chiếu rọi lòng người đang rối rắm, trong bóng tối một chút một chút ánh sao xuyên qua ký ức trong đầu, Bùi Dật như có điều suy nghĩ đột nhiên hỏi: “Bên trong giày, khắc cái gì?”

Chương tổng: “Cái gì?”

Bùi Dật chỉ vào: “Chân phải, hình như bên trong mỗi đôi giày chân phải, đều có một hàng mã số.”

Chương tổng từ chối cho ý kiến: “Em không biết tự mình đọc sao?”

Bất cứ khi nào nhắc đến việc người đàn ông này đã đặt riêng đôi giày cho mình, Bùi Dật lập tức lại bị hối hận nuốt chửng, vội vàng bật đèn bàn nhỏ, chân thành và sợ hãi, cẩn thận nhìn.

Đôi giày trên chân hắn, bên trong màu nâu nhạt được khảm mã nhà máy, cùng với dãy số “20140925”.

“Giày rất đẹp, da đắt tiền và hoa văn tuyệt đẹp. Đây là đôi chất lượng tốt nhất và đắt nhất trong năm đôi giày?”

“Rốt cuộc có ý gì?” Bùi Dật khó hiểu, “Chính là một cái ngày sao?”

Chương Thiệu Trì nhìn chằm chằm hắn: “Đúng vậy, chính là một ngày bình thường.”

Bùi Dật hơi mất tự nhiên hỏi: “Ngày gì vậy? Hai chúng ta, không phải đã chia tay từ lâu rồi sao? đã chia tay trước đó vài tháng.”

Mặc dù là em đơn phương dùng phương thức “mất tích” bỏ rơi anh, không đạo nghĩa, chính mình cũng không nhớ rõ lắm tình huống cụ thể. Ca, em có lỗi với anh, nhưng mấy năm nay em cũng là thân bất do kỷ, nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng em không thay lòng.

Chương Thiệu Trì lẩm bẩm lặp đi lặp lại: “Hai chúng ta đã chia tay chưa? em nói ‘chia tay’ khi nào, anh đồng ý ‘chia tay’ chưa?”

Bùi Dật bị chất vấn nghẹn lời: “Hai ta…… không chia tay sao?”

Chương Thiệu Trì cau mày, vẻ mặt hà khắc mà nghiêm túc: “Mật mã kênh liên lạc của em, vì sao lại dùng chuỗi số này, để tôi có thể đoán được? Vì cái gì?”

Bùi Dật ngày thường nhanh mồm dẻo miệng, lúc này cứng họng: “Em, khi đó em ở trên thuyền nhìn trộm văn kiện trong két sắt của anh, em phát hiện ra mật mã két sắt của anh chính là dãy số này. Vì nếu anh đã sử dụng cái này thì nó rất quan trọng với anh, phải không? Em chỉ thuận tay sao chép mật mã của anh, thuận tay dùng, dù sao người ngoài nhất định đoán không ra …… Em vẫn quên hỏi anh, sao lúc ấy anh lập tức có thể đoán được, thiết bị định vị theo dõi trên mắt cá chân của em cũng sử dụng mật khẩu này?”

“Anh cho rằng, bản thân em cũng nghĩ nó rất quan trọng.” Chương Thiệu Trì nhìn chằm chằm anh, không thể tưởng tượng nổi, ông nói gà bà nói vịt.

Bùi Dật chết lặng.

Khoảnh khắc đó hắn bị ánh mắt khắc cốt ghi tâm của người đàn ông đánh vào trái tim.

Như thể một bức màn bí ẩn đột nhiên xé ra trước mắt hắn, bị một đôi tay to xé nát, cuối cùng để lộ ra cái hố đen dữ tợn sau lưng. Hình dáng bầu trời đầy sao quen thuộc từ từ biến dạng trước mắt hắn, trong đầu hắn hiện lên toàn hình dạng sóng, tất cả đều không thích hợp.

Chương Thiệu Trì đánh giá Bùi Dật thật lâu, ánh mắt giống như ở vườn bách thú xem khỉ, thanh âm khàn khàn: “Tháng chín năm đó, hai chúng ta đã đi La Mã. Anh đưa em đi Nam Âu nghỉ dưỡng, đã đến thăm rất nhiều nơi trên đường đi, em còn nhớ không?”

“Tháng Chín, Ca, anh nói năm nào?”

“Vớ vẩn, năm 2014.”

Bùi Dật vẻ mặt hoảng sợ!

Loại người như hắn rất ít khi lâm vào hỗn loạn cùng mơ hồ như vậy, đầu óc ong ong như thể vài bánh răng quay cùng lúc theo những khớp nối khác nhau, theo những hướng khác nhau, nhưng nó vẫn là một đống bánh răng khuyết góc cạnh, rỉ sét thiếu dầu, cắt đi dung tích não của hắn.

Trong một góc, mỗi một sách trang sách phủ đầy bụi chưa từng động đến, hiện ra một mảnh trống rỗng nóng bỏng bén nhọn.

Cả hai người họ đều tỏ vẻ nghi ngờ, từ không thể giải thích được đến nghi ngờ sâu sắc, từ nghi ngờ đối phương đang lừa dối sau đó bắt đầu nghi ngờ rằng họ đã mắc bệnh Alzheimer …… Rõ ràng gần trong gang tấc, lại đột nhiên rơi vào hai phía trong hư không xa không với tới, ở giữa có một khoảng trống, trên bầu trời một đám sương mù.

Trên mặt Chương tổng rơi xuống một mảnh thất vọng nặng nề.

Vâng, đó là “thất vọng”.

Hóa ra người đàn ông đã đưa hắn đi La Mã để thăm lại chốn cũ, là hy vọng chính hắn có thể nhớ tới, có thể chủ động thẳng thắn nhận sai, sau tuần trăng mật nhu tình đó trở về là tốt rồi. Nhưng hắn hiển nhiên không hiểu rõ.

“Chúng ta, em và anh, từ Athens, đến Milan, La Mã, một lần đó đi mấy thành thị, mỗi ngày đều ở bên nhau, cái loại ‘ở bên nhau’ rất thân mật”. Giọng nói của Chương Thiệu Trì xuyên qua đường hầm thời gian ố vàng, cũng trải qua gian khổ rốt cục lưu lạc đến đây, kéo theo vết thương cùng mệt mỏi, sự thất vọng và thống khổ nồng đậm tràn ngập hốc mắt.

Quả thực giống như đang bán thảm cầu xin bố thí, mỗi lần cố gắng nhắc lại chuyện cũ đều khó có thể mở miệng, cảm thấy tôn nghiêm đàn ông bị mất đi. Vì vậy, những ngày này anh không bao giờ đề cập đến, anh đã âm thầm cắn răng và nhẫn nhịn, xem tất cả mọi thứ như là không xảy ra, nếu như Tiểu Bùi lựa chọn không để ý và quên đi vẻ đẹp nho nhỏ năm xưa.

Thiếu chút nữa không nói ra hai chúng ta mỗi đêm đều điên cuồng làʍ t̠ìиɦ, khi đó chúng ta yêu nhau cỡ nào, khi đó em lưu luyến anh cỡ nào, em không thể rời khỏi anh, từng tiếng từng tiếng gọi “Ca”, trên giường lớn của mỗi khách sạn ven đường đều khó phân thắng bại, xin anh dùng phương thức như vậy “yêu thương” em ở trên giường.

Những gì em đã làm, những gì em đã nói, đều không còn nhớ? Người em từng yêu đến cuối cùng em có để trong lòng không?

Tích góp nhiều năm một đống oán giận không nói ra miệng, nhưng ánh mắt đầy vết thương đã nói lên tất cả.

“Trên ngọn núi ở ngoại ô, trên cánh đồng có hoa cỏ cây cối màu xanh nhạt, thật ra cũng không xa xưởng giày, Ngày hôm đó rất sảng khoái, em không mặc quần mà quấn lấy mấy lần, anh cũng ôm lấy em …… Anh tặng em tín vật, em nhận lấy rồi vui vui vẻ vẻ đồng ý. Chúng ta đã nói xong, tiền trảm hậu tấu, không cần trở về xin chỉ thị cha mẹ hai bên hoặc là mở tiệc mời khách, dù sao việc này ở trong nước cũng không thể đăng ký hợp pháp. Trong lòng cao hứng tâm huyết dâng trào nên quyết định việc này, không cần suy nghĩ, không cần trưng cầu ý kiến người khác, cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán và hối hận, mời một mục sư cùng mấy vị ở địa phương chứng kiến, chúng ta kính lễ với nhau xem như là đã kết hôn.”

Bùi Dật như bị điện giật, cả người run rẩy đều không biết làm sao.

“Lúc ấy tương đối vội vàng, đồ đạc có thể chuẩn bị cũng không nhiều lắm, anh lấy đôi giày vừa làm xong này từ trong nhà xưởng ra, bên trong giày khắc ngày lễ cưới. Chưa nói đến nghi thức, hai chúng ta đều không thích phô trương, nên chỉ làm một nghi thức nhỏ, trong lòng cùng nhau hiểu và công nhận là tốt rồi. Anh cũng đặt địa điểm nghi lễ và mục sư, trên đài quan sát của Đấu trường La Mã (Colosseum), rất khí phách nhìn xuống tất cả chúng sinh.” Chương Thiệu Trì nói xong mỉm cười, chút lãng mạn trong trí nhớ này vẫn là thời gian tốt nhất, đẹp đẽ nhất.

Cả người và vẻ mặt Bùi Dật giống như sụp đổ, không kềm chế được.

Tuyến lệ không tự chủ được, nước mắt lặng lẽ chảy dài trên mặt.

Đôi giày da hắn ôm trong lòng ngực. Cho nên, đây là “giày cưới” soái khí của hắn.

“Khả năng em cảm thấy, anh như vậy quá tùy ý, quá không trang trọng, tiền lớn sính lễ đều không có, hoặc là trứng bồ câu không đủ lớn nên em đổi ý.” Chương Thiệu Trì nói.

“Ca, em, em thật sự không nhớ rõ ……” Bùi Dật đứng dậy, lung lay sắp đổ cơ hồ đứng không vững như đi trong sương mù. Chương Thiệu Trì đỡ lấy hai chân hắn.

Hắn gần như muốn nghi ngờ mình đến tột cùng là ai, đầu óc bị người ta thay đổi cũng không biết sao? Mẹ nó mày là kẻ ngốc sao?

Ngu xuẩn, ngu ngốc, mày cũng không phải là Văn Vũ chứ?

Không, mày chính là Văn Vũ, mày nhất định là một “Văn Vũ” khác.

Tấm màn tích đầy bụi bặm rốt cục xé ra ở trước mắt, sự thật chôn giấu phía sau vô cùng đơn giản và thô bạo, vừa nhấc lên lại làm cho người ta đau thấu tâm can.

Tầm mắt của bọn họ một lần nữa giao nhau, va chạm, hiểu được giờ phút này nói ra nhất định là chân thật nhất, tuyệt đối sẽ không còn ẩn nhẫn cùng lừa gạt nữa, giống như từ nay về sau mọi nghi ngờ đã bình tĩnh mà vạch trần.

“Cho nên, ngày 25 tháng 9, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Bùi Dật nghẹn ngào hỏi.

“Anh không biết.” Mí mắt Chương Thiệu Trì đỏ lên, đau đớn mà lắc đầu, “Em thất hẹn. Tôi ở nơi cao nhất của thành phố La Mã, đài quan sát đó, chờ đợi một ngày, cho đến khi mặt trời lặn ở Tây Sơn, tất cả du khách đã mang ba lô rời đi …… Buổi lễ chỉ có một chú rể, một chú rể khác đã lỡ hẹn, không muốn cùng anh kết hôn.”

“Tại sao em thất hẹn?

“Tại sao em không tới?

“Em làm sao có thể đổi ý không tới, làm sao có thể như vậy!”

“……”

Bùi Dật “A ——” đau đớn hét lên, khom lưng xuống, quỳ gối trên sàn nhà trước mặt.

Bị bắn trọng thương vào ngực, hắn giống như quỳ gối trên vũng máu đỏ tươi. Đường vân sàn màu nâu sẫm lay động trước mắt, đường vân quấn quanh dần dần mơ hồ, cuối cùng lại trở nên rõ ràng, bởi vì Chương tổng dùng cánh tay rất vững vàng đỡ hắn. Hắn không phải đang nằm mơ.

“Ngày hôm sau, anh nhận được hộp chuyển phát nhanh trong phòng khách sạn, là em gửi lại tín vật nhẫn cho anh.”

“Anh còn nhận được tin nhắn của em, nói rằng em không muốn thực hiện một lời hứa quan trọng như vậy, không muốn lập gia đình, không muốn lúc nào cũng chán ngấy cùng một chỗ, muốn chia tay …… Anh cũng đã quên lời nói trước đây em đã nói như thế nào, đại khái chỉ có ý này, điện thoại di động kia bị anh nổi giận đập nát ……”

Ký ức chính là một con dao cùn đang mài thịt chính mình, Chương Thiệu Trì dùng ngón tay mang đầy vết chai xoa mặt người yêu, hôn vài cái, giúp Bùi Dật hôn hết mấy giọt nước mắt, rốt cục nói ra hết ngược lại được giải thoát.

“Em nhắn tin cho anh? Em không có gọi điện thoại sao, anh không nghe thấy giọng của em?”

“Không có.” Chương Thiệu Trì nói, “Nhưng anh đã gọi cho em rất nhiều lần, em đã đổi số khác, em hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của anh.”

Chương tổng luôn luôn tự cho mình rất cao, khinh bỉ những son phấn thô tục kia, không không dễ dàng động lòng, cuộc đời này chỉ động lòng với một người tuyệt vời. Đối với những người khác, nhất định sẽ không có lực nhẫn nại khoan dung như vậy, chỉ có ở trước mặt Tiểu Bùi, sớm đã mất đi thanh tỉnh cùng điểm mấu chốt.

Mặc dù bị thương tích đầy mình, nhưng vẫn không nỡ buông tay.

Điểm này Bùi Dật kỳ thật rõ ràng nhất.

Trên giá giày hiên nhà có năm đôi giày da, bên trong giày mỗi một năm đều là quan tâm, tiếc nuối và nhớ nhung. Kể từ khi họ “kết hôn” ở La Mã, mỗi năm một đôi giày, chưa bao giờ gián đoạn.

Bùi Dật quỳ trên mặt đất, nắm lấy tóc mình, cố gắng kéo lại những trang giấy trắng bị mất. Cố gắng lấy lại những mảnh ký ức vụn vỡ, nhưng mà trước mắt chỉ là một đốm sáng đi qua còn lưu lại quầng sáng.

Trong đầu giống như bị từng đợt đạn pháo oanh qua, lại bị bánh xe cuồn cuộn nghiền áp. Không thể nói rõ đây là mất trí nhớ do chấn thương tai nạn để lại, hay là thật sự bị định dạng? Sau khi oanh tạc để lại cho hắn chính là vết thương trước mắt, cái gì cũng không nhớ ra.

Chuyện này quá vớ vẩn, dù sao hắn cũng tham gia vào nghề nhân viên tình báo đặc biệt, trí nhớ nhạy bén, chỉ số thông minh sắc bén quan trọng như thế nào, đây quả thực là nhục nhã cùng lừa gạt nghiêm trọng nhất đối với hắn.

Hắn tự tát mình thật mạnh.

Đau đớn, thực sự rất đau.

Hắn lại dùng sức mạnh nhất tát một cái, sau đó lại tát một cái, làm cho mình đau tỉnh lại.

Lại muốn động thủ cổ tay của hắn thì bị người đàn ông bắt được, Chương Thiệu Trì kéo tay hắn ra, xoay ra phía sau ôm toàn bộ vào trong ngực: “Bảo bối, em đánh nữa, anh cũng đau ……”

Khóe miệng Bùi Dật vẽ một tia máu, trong nháy mắt nhuộm đỏ cổ áo sơ mi trắng.

Sức mạnh tay của hắn rất lớn, xuống tay không lưu tình, tự rút máu của mình.

Bầu trời ngoài cửa sổ dường như chợt tỏa sáng, sương mù quét qua. Chương Thiệu Trì đột nhiên nở nụ cười, bao nhiêu năm gông cùm được cởi bỏ trên vai nhẹ nhõm: “Cho nên, ngày đó, em không cố ý muốn thất hẹn?”

Bùi Dật: “Không, không có!”

Thắp đèn lễ phật đã lâu, quả thật cả người đều như Phật, Chương Thiệu Trì lộ ra cười: “Trong lòng vẫn luôn có anh?”

Bùi Dật giống như một cậu bé mắc lỗi và đang bị trừng phạt, bả vai co rúm lại lập tức lùn rớt một đoạn: “Có.”

Chương Thiệu Trì gật đầu, không cần nhiều lời, tin em.

Bùi Dật tức giận mà sờ soạng chỗ hơi lõm trên đỉnh đầu và thái dương, muốn tìm một chỗ chọc vào xem một chút.

Chương Thiệu Trì nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng ngăn cản, rất bình tĩnh mở ngón tay hắn ra, ngăn cản loại cảm xúc tự hại mình này: “Em điên rồi sao?…… Đừng làm ầm ĩ, em đã đủ ngu ngốc rồi!”

Huyệt Thái Dương suýt chút nữa bị tróc một mảng da, Bùi Dật tức giận thở gấp: “Em sẽ lôi thứ đó ra xem nó là cái gì!”

Hắn bị đau đầu và mất ngủ quanh năm, gần đây hình như càng ngày càng nghiêm trọng, quả thật không thoải mái. Một nơi nào đó trong hộp sọ, thường kèm theo cảm giác ngứa ran của dị vật kim loại.

Hắn thói quen tính mà chịu đựng, tóm lại ỷ vào tuổi trẻ, thân thể cường tráng, mỗi lần không bị thương đến bất tỉnh nhân sự hắn đều không đi bệnh viện, trước sau như một rắn chắc chịu đựng. Đương nhiên nếu hắn đi đến bác sĩ chuyên trách chủ trị ở MCIA6 để làm “Kiểm tra”, hắn sẽ không nhận được sự thật.

Phải có một cái gì đó trong đầu hắn.

“Mặt đều đầy dấu ngón tay!” Chương Thiệu Trì ôm lấy đầu Bùi Dật, oán giận, “Khuôn mặt này cũng là của anh, cả người em đều là của anh, anh cho phép em tự đánh mình sao?”

Trong lòng cũng hoàn toàn hiểu được, Chương Thiệu Trì dùng khăn mặt trùm lên và lau sạch vết máu bên mặt Bùi Dật, cuối cùng dùng môi chặn khóe miệng chảy máu của hắn, từng chút từng chút hôn đi dấu vết bẩn thỉu, giúp hắn cầm máu.

……