Chương 21: Ngoại truyện 2: Câu chuyện mang thai
Mùa đông năm thứ tư, Cố Thanh Vũ bất ngờ mang thai..."Hai vạch!?" Cố Thanh Vũ đưa que thử thai lên xem. Sau đó, khuôn mặt ngơ ngác đi ra ngoài. Lục Tử Ngạn nằm ngủ trên giường, cô kéo tấm chăn ra khỏi người anh, bò lên giường "Ngạn tử..."
Lục Tử Ngạn nhíu mày mở mắt, nghiêng đầu nhìn "Chuyện gì thế?"
"Anh có thai..."
"Gì cơ?" Lục Tử Ngạn giật mình ngồi bật dậy, Cố Thanh Vũ vội nói "Em nhầm, ý em là em có thai rồi."
Cô đưa que thử thai cho anh, Lục Tử Ngạn cầm lấy, sau đó chậm trãi đứng dậy, vỗ vai cô "Giỏi lắm, darling."
Cố Thanh Vũ nói "Anh có thích trẻ con đâu." Lúc trước anh có nói tuy tính tình ôn hoà nhưng vẫn không chịu nổi sự phá phách của trẻ con.
Lục Tử Ngạn mỉm cười "Là con của chúng ta, miễn cưỡng chấp nhận. Phải rồi đợi anh một lát."
Lục Tử Ngạn cầm điện thoại, bấm bấm vài số rồi cất tiếng "Này, nói cho anh biết gia đây sắp có con rồi đấy nhé."
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói "Nhanh thế, ui...cơ mà chú lấy vợ bốn năm mới có con. Còn dám khoe?"
Anh hừ mũi, khinh bỉ đáp "Còn đỡ hơn cái người theo đuổi tám năm mới được cưới, cưới về được hai năm lại phải xa vợ mấy tháng. Anh đi tu bao giờ thế?"
Người bên kia bị hạ nhục, giọng điệu có chút tức giận "Anh đây không ăn chay!" Sau đó là tiếng tít...tít...
Cố Thanh Vũ hỏi "Anh gọi cho ai thế?"
"Triệu Doãn." Anh nhếch miệng cười "Lần trước dám tuyên bố với anh, năm nay nhất định làm bố, sau đó đi công tác, đã thế còn dám coi thường "khả năng vận động" của anh.
"...." Hai cái người này, hết chuyện rồi sao?
***
Tin cô có thai nhanh chóng được những người thân biết. Bố mẹ Lục Tử Ngạn rất vui mừng nên đến thăm cô “Thanh Vũ thế nào? Đã đi khám chưa?”
Cô gật đầu “Con khám rồi, được hai tuần.”
“Tốt lắm….haha….ta mong chờ mãi.”
Bố Lục Tử Ngạn cũng nói “Hay mướn người làm đi, con mang thai, nên nghỉ ngơi.”
“Không cần đâu ạ, dù sao cũng nên vận động mới tốt.”
“Có con được rồi.” Lục Tử Ngạn đáp.
“Con thì làm được gì?” Mẹ anh vừa nghe đã phản bác, con trai bà từ trước đến nay có bao giờ biết chăm lo nhà cửa? Đừng nói là dù có sai anh cũng không đυ.ng đến mấy việc lặt vặt này.
Lục Tử Ngạn đáp “Mẹ đang xem thường con đấy à? Hỏi Thanh Vũ xem. Rất tốt đấy.”
“Phải ạ, anh ấy, lâu lâu có giúp con việc nhà, còn nấu cơm nữa.”
Bố mẹ anh hết sức ngỡ ngàng, đúng là chỉ có Cố Thanh Vũ mới khiến Lục Tử Ngạn thay đổi.
Tuy chuyện cô có thai chỉ là chuyện thường tình nhưng đối với anh thì là chuyện lớn. Nên bạn bè anh, bạn bè cô đều biết. Người người chúc mừng, người người chia vui…
Tối đến, ăn cơm xong, hai vợ chồng Lục Tử Ngạn ngồi xem ti vi, được một lúc, anh lấy laptop ra chơi. Sau đó mặt dày nhăn nhó nhìn cô “Vợ.”
Cố Thanh Vũ quay sang “Hử?”
Anh lộ rõ u buồn “Em có thai rồi, vậy chúng ta tạm thời không quan hệ à? Anh có chút buồn phiền.”
“…” Anh sắp làm bố rồi mà tính tình không thay đổi!???
***
Kể từ lúc mang thai, mọi việc trong nhà đều do Lục Tử Ngạn làm thay cô, dù tất bật với công việc trong trường nhưng anh rất biết cách sắp xếp thời gian đưa cô đi học những khóa học làm mẹ.
Sáng, Lục Tử Ngạn dậy nấu ăn, hôm qua đọc trên mạng học hỏi được vài thứ. Đang mải mê nấu nướng. Cố Thanh Vũ từ phía sau đi đến, ngó qua ngó lại, đứng im lặng đằng sau. Anh than thở “Sao mang thai lại rắc rối thế?”
Cô đứng đằng sau đáp “Đó là quy luật tự nhiên.”
Lục Tử Ngạn quay lại nhìn cô “Sao không ngủ thêm. Bây giờ anh làm công cho em, sau này từ từ trả tiền.”
Cô bĩu môi “Em đâu có thuê?”
“Bây giờ thuê vẫn còn kịp.”
“Em không cần.”
“Chỉ cần bao ăn, bao ở, bao bao ngủ chung, không cần trả tiền cũng được.”
Cô….
***
Khi bụng Cố Thanh Vũ lớn dần, cơ thể cô cũng khá khó chịu, lúc thì nhức lưng, lúc thì nghén đủ thứ, khiến tâm tình cô thường xuyên không vui. Thấy vậy, Lục Tử Ngạn luôn nhường nhịn và chăm lo chu đáo hơn.
Đi dạy về anh liền vào phòng tắm lấy một thau nước ấp để giúp cô rửa chân, còn pha hồng trà. Cô rất cảm động, thút thít mũi “Anh không cần làm thế.”
Anh cười “Chuyện nhỏ ấy mà, em mang thai rất mệt, nhưng anh lại không thể chia sẻ nên chỉ có thể làm vậy.”
“Có phải dạo gần đây em rất khó tính? Em xin lỗi.”
“Chuyện sinh lý bình thường của người mang thai, không sao. Anh rất rộng lượng, em yên tâm.”
Cô bật cười, Lục Tử Ngạn rửa chân cho cô xong, đem thau nước đi đổ rồi ngồi bên cạnh, tay xoa xoa cái bụng to, thì thầm “Nhóc con, mau mau chui ra để bố mẹ còn ‘ân ái’, bố sắp nhịn hết nổi rồi.” Rồi hỏi cô “Vợ, sau này có “vách ngăn” giữa chúng ta à? Anh nghĩ mình nên mua một cái nôi.”
“…” Anh có thể để cô cảm động lâu hơn một chút được không? Quá bỉ ổi!?
Được ngày rảnh rỗi, buổi trưa lại mát mẻ, Cố Thanh Vũ trải tấm thảm dưới sàn rồi ngồi tư thế giống tập yoga, cách này rất hiệu quả cho việc sinh nở, vì vợ ngồi dưới đất nên Lục giáo sư cũng ngồi theo, tay cầm sách đọc chăm chú. Cố Thanh Vũ đột nhiên hỏi “Ngạn tử, anh đã nghĩ tên cho con chưa?”
Lục Tử Ngạn rời tầm mắt khỏi sách, đáp “Tất nhiên là rồi.”
“Anh định đặt tên gì?”
Anh mỉm cười, tự hào nói “Lục Vũ Nhi.”
Ừm, tên này không tệ, nhưng nhỡ là con trai thì thế nào? Dường như đoán được suy nghĩ của cô, anh nói tiếp “Nếu là con trai thì tên Lục Tử Vũ.”
Cố Thanh Vũ nói đùa “Nếu thế thì nhà chúng ta sẽ ngập mất.*”
“Em yên tâm, anh đều tính toán hết rồi, anh sẽ dạy em thích nghi với nước” Anh vỗ ngực chắc chắn. Lấy tên bố mẹ đặt quả thật vừa ý nghĩa vừa sâu sắc, cô còn chưa nghĩ đến vậy mà anh đã chuẩn bị hết rồi. Sau này cô không lo anh sẽ lạnh nhạt với đứa bé.
*: Thanh Vũ: Có nghĩa là cơn mưa thuần khiết, Vũ Nhi: Cơn mưa nhỏ, Tử Vũ: Cơn mưa màu tím.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Lục giáo sư thường giúp vợ xoa bóp lưng và chân, ngồi nắn nắn bóp bóp. Anh chẹp miệng: “Thanh Vũ, sau này phải bồi bổ em một chút. Ốm thế này, gió thổi một cái là bay mất.”
Cố Thanh Vũ trừng mắt, cô thế này mà ốm, cả đứa nhỏ cộng lại trên năm mươi ký, thế mà dám bảo ốm. Anh ngày nào cũng cho cô ăn đồ bổ. Không chừng sau khi sinh xong, thành bụng ba ngấn. Cô giận dỗi nói “Anh không chụp kịp à?”
Ai đó cười tươi “Trước khi có gió thì anh đã buộc em vào người mình rồi, có bay thì bay chung.”
“…”
Một mùa hè mát mẻ của năm nào đó, trong ngôi nhà ấm áp, yên bình của vợ chồng Lục giáo sư vừa đón chào một sinh linh nhỏ bé mang tên Lục Vũ Nhi.